“Nếu không phải anh gọi em vào nhóm, em sẽ không gặp phải tai nạn hôm nay.” Cố Châu nghiêm túc nhìn cô, “Em có trách anh không?’
“Có cái gì phải trách chứ, cũng không phải anh ép em tới. Thật ra chúng ta vẫn được tính là may mắn, nếu không phải xe chạy chậm một chút, hoặc là lại chạy nhanh một chút, chúng ta sẽ bị đất đá cuốn trôi rồi.” Thịnh Kiêu Dương dựa lưng vào ghế.
Cố Châu mỉm cười,3“Nghe em nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy tâm trạng không quá nặng nề, dù sao bây giờ chúng ta cũng còn sống.”
“Đúng vậy, dù sao cũng còn sống.”
Cố Châu cong khóe môi, cũng học cô dựa lưng vào ghế: “Lúc cảm giác mình sẽ chết, em muốn làm gì trước?”
“Chỉ cảm thấy còn có rất nhiều chuyện chưa làm, rất tiếc nuối.” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn anh, “Anh thì sao?’
“Anh à, lúc ấy cảm thấy bị đất đá cuốn trôi, dáng chết hơi khó coi.” Cố Châu nhẹ nhàng mỉm cười.
Thịnh Kiêu Dương bị câu nói này chọc cười, không ngờ Ảnh đế Cố lại có gánh nặng thần tượng nghiêm trọng như vậy.
“Chết cũng đã chết rồi,2còn quan tâm có khó coi hay không, anh cũng đã lăn lộn trong bùn ở chương trình thực tế rồi, còn sợ sao?”
“Vốn anh cảm thấy nếu bản thân phải chết nhất định cũng là chết ở trong phim trường, hoặc là đeo dây cáp treo rồi ngã chết, hoặc là mệt chết, không ngờ có một ngày lại chết vì thiên tai.”
“Suy nghĩ này của anh rất không tốt, nếu anh thật sự chết trong phim trường, địa điểm này và đoàn làm phim sẽ xui xẻo đến mức này? Đám fan hâm mộ của anh mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết bọn họ, hay là không muốn bỏ qua người khác.” Thịnh Kiêu Dương1trêu chọc.
“Nhưng bây giờ là đoàn làm phim của chúng ta gặp xui xẻo, từ nhà sản xuất đến đạo diễn lại đến diễn viên chính và nhân viên đều kẹt ở đây.”
“Em có thể tưởng tượng được, bộ phim của chúng ta chưa phát sóng đã nổi tiếng rồi.”
Cố Châu cười lớn, bởi sự chế giễu hài hước của cô.
Không gian trong xe như bị một vách ngăn vô hình chia thành hai thế giới, bầu không khí ở phía trước nặng nề, lộ ra sự chán nản và tuyệt vọng, hai người ngồi cạnh nhau lại nói chuyện như không có việc gì xảy ra, tạo thành một thế giới nhỏ.
“Kiều Kiều, đột nhiên anh cảm thấy rất thích em.” Cố1Châu bỗng nói.
“Ừ.” Thịnh Kiêu Dương rất bình tĩnh đáp lời.
“Em không ngạc nhiên sao?’
Thịnh Kiêu Dương thờ ơ nói: “Người thích em có nhiều lắm, không phải chỉ một mình anh.”
Cố Châu bật cười, “Đúng là em có rất nhiều người thích.”
“Rốt cuộc em và anh Lâm có quan hệ gì?” Anh hơi tò mò.
“Không ngờ anh cũng nhiều chuyện như thế.” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Cố Châu, nhưng cũng sắp chết đến nơi rồi, cô cảm thấy không có gì không thể nói.
Cô nghĩ một chút: “Anh ấy là người em từng thích, khi đó điều em muốn nhất là anh ấy có thể chấp nhận tình cảm của em, sau đó em có thể thẳng thắn nói với người1khác, anh ấy là người của em.”
“Có thế nhận được anh ấy rất thích em, hoặc là nói anh ấy yêu em.” Cố Châu nói.
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời ngay, qua một hồi lâu mới yếu ớt nói: “Em không hối hận vì khoảng thời gian nhìn theo anh ấy, khi nghe anh ấy nói anh ấy thích em, em cũng rất vui vẻ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến có nên chấp nhận anh ấy hay không, em đều do dự, trong lòng cũng không chờ mong được sống với anh ấy, trái lại sẽ có cảm giác tội lỗi, như thể đã làm việc có lỗi với ai đó.”
“Có lỗi với ai đó? Là ai?”
“Anh Châu, anh đúng là rất nhiều chuyện!” Thịnh Kiêu Dương rất bất đắc dĩ lườm Cố Châu một cái.
“Cũng sắp chết rồi, phải thỏa mãn trí tò mò của anh chứ!”
Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến Thẩm Trí Ninh, tâm trạng càng phức tạp hơn, thở dài: “Là bạn trai hiện tại của em.”
Lần quay video cuối cùng vì điện thoại hết pin tắt máy mà dừng lại, khi đó cô nhớ lại rất nhiều chuyện, khoảng thời gian ở bên Thẩm Trí Ninh như từng khung hình lướt qua trong đầu cô, sau đó cô phát hiện, trong khoảng thời gian bọn họ quen nhau, Thẩm Trí Ninh luôn là người chủ động.
Cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với anh.
“Trong lòng em có cảm giác tội lỗi như vậy, nói rõ em rất quan tâm bạn trai của em.” Cố Châu đứng ở góc độ người xem nói ra.
“Như vậy cũng là rất quan tâm sao?” Thịnh Kiêu Dương hơi mờ mịt.
Cố Châu mỉm cười, giống như một anh trai tri kỷ khuyên nhủ cô em gái nhỏ: “Cũng vì em để ý đến anh ấy, cho nên lúc em được người em từng thích tỏ tình, em mới có thể do dự như vậy, phải biết con người đều có bản năng tìm lợi tránh hại, nếu như trọng lượng của hai đầu quả cân không cân bằng, em nhất định sẽ chọn quả cân nặng hơn, chỉ có lúc tình huống của hai bên không khác nhau là mấy, em mới có thể do dự phải lựa chọn cái nào.”
“Em cũng không thích bản thân do dự như vậy, cảm giác không giống em nữa.”
“Mỗi người đều có giai đoạn này, lúc này em phải đưa ra lựa chọn, nghiêm túc suy nghĩ những gì em thật sự cần trong tương lai. Sau đó còn có thể thử nghĩ xem em từ chối bên nào sẽ dễ hơn, bên em cảm thấy khó từ chối hơn nhất định em càng quan tâm bên này hơn.”
Dù sao Cố Châu cũng có kinh nghiệm cuộc sống phong phú hơn, có một cách nhìn riêng với sự việc, lý trí lại trực quan.
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy Cố Châu nói như vậy, có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Nhưng lúc ánh mắt của cô liếc ra ngoài cửa sổ, cả người lại như bị kéo về hiện thực tàn khốc.
Cô cười khổ: “Cũng sắp chết rồi, nghĩ những cái đó cũng vô dụng.”
“Cũng đúng, nếu như chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, em lại suy nghĩ vấn đề này cũng chưa muộn.”
Lúc này tài xế đi ra ngoài khảo sát địa hình đã trở về rồi.
“Mọi người đừng quá nản chí, vị trí của chúng ta ở trên sườn núi, đất đá trôi không đến chỗ này, đoạn dốc núi này không quá dốc, có lẽ sẽ không xảy ra sạt lở. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ được cứu là được.” Tài xế nói.
“Thật sao?” Tiểu Trang đã khóc đến sưng cả hai mắt lập tức tỉnh táo lại.
“Không tin cô có thể tự đi xuống xem.” Tài xế nói xong cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nghe thấy tài xế khẳng định như vậy, mọi người thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thời gian chờ đợi ngày càng lâu, người trong xe cũng càng lo lắng, vốn chờ đợi là một việc rất khó chịu, hơn nữa bây giờ còn chờ cứu hộ, cho dù tài xế nói vị trí này tương đối an toàn, nhưng còn chưa đến được nơi thật sự an toàn, mọi người sẽ không yên tâm.
Đã qua bốn tiếng kể từ lúc bị mắc kẹt.
Trong thời gian bốn tiếng này, trái tim mọi người đều treo lên cao.
Cơn mưa nhỏ dần.
“Mọi người có đói bụng không? Trong vali của tôi còn một chút thức ăn, tôi đi xuống mang lên.” Tiểu Trang đứng dậy chuẩn bị xuống.
“Ầm ầm...” Một âm thanh vang lên ở xa dần đến gần.
“Tiếng gì vậy?”
“Là tiếng máy bay trực thăng!!!”
Thịnh Kiêu Dương vốn hơi buồn ngủ, bị tiếng kêu ngạc nhiên này làm cho giật mình tỉnh lại, cô cũng nghe thấy tiếng kêu vang rền kia.
“Thật sự là máy bay trực thăng, xem ra người bên ngoài đã biết chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi.” Cố Châu nói.
“Chúng ta xuống xe, bỏ xe lại, rời khỏi đây trước.” Sầm Kim gọi mọi người nhanh chóng xuống xe.
Họ vừa xuống xe, ngẩng đầu lên liền thấy máy bay trực thăng đang bay vòng vòng trên trời.
Đúng là đội cứu hộ đã tới rồi.
“Chúng tôi ở đây!” Sầm Kim kích động vẫy tay.
Máy bay trực thăng từ từ tới gần, một luồng gió đập vào mặt.
“Chúng ta vẫn nên ngồi trên xe chờ nó xuống đây đi.” Bị luồng gió mạnh mẽ này thổi đến mức đứng không vững, mọi người đành phải quay lại xe trước, xuyên qua cửa kính nhìn chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống bãi đất trống ở sau xe.
“Đi thôi, đi thôi!” Tiểu Trang không kịp chờ đợi lao xuống xe buýt.
Lúc mấy người ở bên này xuống xe, cánh cửa của máy bay trực thăng cũng mở ra, có một người nhảy ra ngoài.
Tiểu Trang xông ra trước cũng dừng chân lại, sau khi nhìn rõ người tới cô ấy không nhịn được nhìn ra sau lưng.
Cùng lúc đó, Thịnh Kiêu Dương cũng nhìn thấy người đang sải bước tới.
“Anh Trí Ninh...” Trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim thắt lại, chóp mũi đột nhiên hơi chua xót.
Giây tiếp theo, người đang sải bước đi tới đã ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng.
“Không sao là được rồi.” Giọng nói của anh hơi khàn, có chút vui mừng.
Thịnh Kiêu Dương giơ tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào trong cổ anh, lần đầu tiên cảm thấy mùi hương trên người anh dễ ngửi như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm, như đã tìm được chỗ dựa, không cần phải lo lắng những chuyện khác.
“Lên trực thăng trước, rời khỏi nơi này rồi nói.” Thẩm Trí Ninh nhanh chóng đẩy nhẹ cô ra, kéo tay của cô đi thẳng đến máy bay trực thăng.
Không gian bên trong chiếc trực thăng quân sự rất lớn, đủ chỗ ngồi cho tất cả bọn họ.
Bởi vì tạp âm trong cabin rất lớn, nói chuyện cũng không nghe được, cho nên sau khi mọi người ngồi xuống cũng không nói gì.
Trở lại thị trấn gần nhất kia, máy bay trực thăng hạ xuống một khoảng đất lầy lội ở ngoại ô.
Cách đó không ra có hai chiếc xe jeep quân sự, hiển nhiên là đỗ ở đây chờ bọn họ.
Chờ tất cả bọn họ xuống, trực thăng mới rời đi.
Thẩm Trí Ninh nắm tay Thịnh Kiêu Dương ngồi vào một chiếc xe.
Suốt quãng đường, bọn họ luôn nắm chặt tay nhau.
Ngồi lên xe, Thịnh Kiêu Dương mới bình tĩnh lại, cô nhìn Thẩm Trí Ninh: “Anh Trí Ninh, sao anh biết bọn em bị kẹt ở đâu?”
Thẩm Trí Ninh yên lặng nhìn, qua một hồi lâu mới giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, trong giọng nói lộ ra chút bất đắc dĩ. “Sự chú ý của em luôn kỳ lạ như thế.”
Lúc này, chẳng lẽ không phải nên cảm ơn anh trước sao?
Thịnh Kiêu Dương lại mỉm cười, khóe mắt cong cong, nhỏ giọng nói: “Em chỉ không ngờ anh Trí Ninh lại từ trên trời rơi xuống.”
Xuất hiện như một anh hùng!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com