*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tề Vĩnh Cao, có phải cha đã có phụ nữ và con riêng ở bên ngoài, ngay cả chút chuyện nhỏ của con cũng không làm được, rốt cuộc cha có để trong lòng không?”
“Đừng có nói vớ vẩn! Nào có phụ nữ và con riêng gì đó, cha chỉ có mẹ con và con,“ Tể Vĩnh Cao nhìn về phía nhà bếp, “Có gì thì con cứ nói từ từ, đừng có đoán mò, để mẹ con nghe được lại suy nghĩ nhiều.” “Đã lâu như vậy, cha cũng không giải quyết được3một con ranh nghèo không tiền không thể, cha nói con không thể nghi ngờ sao?” Tề Họa bĩu môi, đầy oán khí
Tề Vĩnh Cao vô chỗ ngồi bên cạnh, chậm rãi nói: “Ngồi xuống đã, cha sẽ phân tích cho con nghe.”
Tề Họa nhìn ông ấy một cái, hừ một tiếng rồi đi qua ngồi xuống
“Tề Họa, con không còn là trẻ con nữa, làm việc phải nghĩ đến lâu dài...” “Cha đừng nói những thứ vô dụng đó!” Tề Họa cắt ngang lời Tề Vĩnh Cao
“Vậy con nói cho cha nghe, một người ngã xuống từ lầu một, và ngã xuống từ lầu ba, cái nào nghiêm trọng hơn?” “Cha nói nhảm nhiều qua, đương nhiên là từ lầu ba.” Tề Họa khẽ chớp mắt, đột nhiên hiểu rõ ý của cha mình: “Cha muốn nâng lên rồi mới giết cô ta?”
Tề Vĩnh Cao mỉm cười,1dùng giọng điệu “trẻ nhỏ dễ dạy” nói: “Nếu cha con sớm đuổi cô ta ra khỏi chương trình, vậy đối với cô ta mà nói, chỉ là mất đi một cơ hội
Nhưng cô ta còn có thể về trường tiếp tục đi học, vậy con có hài lòng với cách trừng phạt này không?”
Quả nhiên là cáo già! Tề Họa bĩu môi, nhưng trong mắt lại hiện ra tia hứng thú.
“Cho nên cha cho cô ta nổi tiếng, sau đó hủy hoại cô ta?” Tề Vĩnh Cao cười lớn gật đầu, đưa tay sờ đầu Tề Họa, lại bị Tề Họa né tránh
“Đừng có sờ đầu con, con không phải là trẻ con nữa!” Tể Họa bĩu môi
“Được được được, con không phải là trẻ con, nhanh đến nhà bếp nhìn xem mẹ con chuẩn bị bánh sinh nhật thế nào rồi.”
“Vội cái gì? Có phải cha3chưa ăn qua đâu.” Nói thì nói như vậy, nhưng Tề Họa vẫn đứng dậy đi đến nhà bếp
Sau khi Tề Vĩnh Cao nhìn thấy Tề Họa đi vào nhà bếp, ông ta cầm điện thoại ở trên bàn trà lên gọi cho trợ lý, bảo anh ta đến thay tivi
Ở trong một căn biệt thự khác.
Một người phụ nữ đang cắt tỉa chậu hoa ở gần cửa sổ đột nhiên cắt mất một đóa hoa lan ra khỏi cành, bà ta nhìn về phía chiếc điện thoại đang mở loa ngoài ở bên cạnh.
“Cậu nói Phan tổng của các cậu đang điều tra Từ Tình?” Bà ta không khỏi cao giọng hỏi lại
“Đúng vậy, Phan phu nhân.” Trong điện thoại truyền ra một giọng nam tương đối trẻ tuổi
Người phụ nữ đặt cây kéo xuống, lạnh nhạt hỏi: “Đã điều tra được cái gì?” “Phan tổng đã3biết sau khi Từ Tình ly hôn với ngài ấy cũng không tái hôn.”
“Ông ấy định làm gì?” Bà ta nhặt bông hoa lan bị mình lỡ tay cắt xuống, đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mắt để thưởng thức trong khoảng cách gần
“Phan tổng bảo tôi nghĩ cách lấy được tóc của Từ Kiều Kiều.” “Ô? Ông ta muốn làm giám định cha con?” Ngón tay chậm rãi nắm lại, bông hoa lan ở trong tay bị bà ta chà đạp đến không còn hình dáng
Người đang báo cáo ở đầu bên kia điện thoại im lặng, hình như không biết phải trả lời thế nào
“Ông ấy đã muốn làm, vậy để ông ấy làm đi,“ Người phụ nữ lấy khăn tay lau nước hoa bị dính trên tay, “Trên thế giới này cũng không chỉ có một người tên Từ Kiều Kiều, cậu nói9đúng không?” “Tôi đã biết.” Người ở đầu bên kia như đã nhận được tín hiệu nào đó, giọng nói nhẹ nhàng hơn chút
“Có chuyện gì thì tiếp tục báo cho tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu.” “Được rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, người phụ nữ cầm điện thoại tìm một dãy số trong danh bạ rồi gọi đi
Điện thoại vang lên, sau đó được kết nối
“Phan phu nhân, đã trễ như vậy còn có việc gì cần tìm tôi sao?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ trẻ tuổi
Tưởng Nhân liếc nhìn màn hình điện thoại, còn chưa tới 8 giờ tối: “Tôi nhớ chồng cô có đứng tên một công ty quản lý.” Bà ta nói thẳng vào vấn đề
“Đúng vậy, không ngờ Phan phu nhân còn nhớ rõ
Sao thế?” Người phụ nữ trẻ tuổi cười khẽ
“Giúp tôi ký hợp đồng với một người, quan tâm nó thật tốt.” Bà ta nhấn mạnh hai chữ “thật tốt”
“Ô, ai may mắn như vậy? Được, bà nói đi, lát nữa tôi bảo lão Lưu nhà tôi phải người đi làm.” “Từ Kiều Kiều, đang tham gia cuộc thi Siêu mẫu toàn quốc, tra một cái là biết.” Tưởng Nhân nói
“Có ngay, không vấn đề gì
Phan phu nhân có rảnh thì cùng đi ra ngoài đánh bài nhé!”
“Ừm.”
Khi trong căn phòng lớn yên tĩnh chỉ còn nghe được tiếng hít thở của mình, Tưởng Nhân nhếch miệng, nụ cười vừa lạnh vừa hung ác
Côn trùng trong mương hôi thối không sống ở trong mương, lại muốn chạy ra ngoài làm cho người ta buồn nôn, vậy cũng chỉ có thể bị người khác hung hăng giết chết.
Màn đêm bao trùm lên cả thành phố, những nơi xa hoa trụy lạc bắt đầu ăn chơi nhảy múa
Cho đến rạng sáng, âm thanh trong hộp đêm mới dần tan biến
“Vệ Dương, chúng ta về nhà thôi.” Lương Sương Nghê muốn đỡ con sâu rượu đang nằm sấp trên quầy bar dậy
“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn đi tìm Từ Kiều Kiều, đứa con gái chết tiệt, dám cho tôi leo cây!” Vệ Dương đẩy Lương Sương Nghệ ra, đôi mắt lờ đờ vì say rượu lườm cô ta, “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, chúng tôi còn chưa chia tay!” Trái tim Lương Sương Nghệ hơi thắt lại, cảm thấy đau đớn, cô ta tiếp tục đỡ Vệ Dương: “Được rồi, chúng ta chưa chia tay.”
“Cho tới bây giờ chỉ có tôi đá người khác, có nghe không! Cho tới bây giờ chỉ có tôi đá người khác!!!” Vệ Dương loạng choạng đứng dậy quát
“Nghe được rồi, Vệ Dương, chúng ta về nhà trước.” Lương Sương Nghệ muốn vòng một tay của Vệ Dương lên vai mình, đỡ anh ta đi ra ngoài
“Không muốn! Cút đi, tôi không về nhà!” Vệ Dương đẩy Lương Sương Nghệ ra, cô ta lảo đảo ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
Lương Sương Nghệ gọi anh ta, phát hiện ra anh ta đã ngủ thiếp đi
Bất đắc dĩ chỉ có thể gọi người của quầy bar đưa Vệ Dương lên khách sạn ở trên lầu, thuê một căn phòng để nghỉ ngơi
Tốn sức cởi giày ra, Lương Sương Nghệ lại thẩm ướt một chiếc khăn lông lau mặt cho Vệ Dương
Đang lau thì Vệ Dương đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn cô ta.
“Vệ Dương?” Lương Sương Nghệ thử gọi một câu.
Vệ Dương vẫn nhìn cô ta, không trả lời.
Lương Sương Nghệ hít sâu một hơi, đột nhiên lấy hết dũng khí để thổ lộ: “Vệ Dương, em thích anh từ lâu rồi, anh xem hai chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vì sao anh không thích em chứ? Đừng nói với em thỏ không ăn cỏ gần hang, em chỉ biết đời này Lương Sương Nghệ đã nhận định anh rồi, mặc kệ phải đợi bao lâu, em đều nguyện ý
Nhưng bây giờ em không muốn đợi thêm nữa.” “Em thích anh, Vệ Dương, nếu anh thật sự không có chút cảm giác nào với em, vậy anh đẩy em ra đi.” Nói xong, Lương Sương Nghệ cắn môi, cúi người tới gần Vệ Dương, ngay lúc môi kề môi, trong lòng cô ta thấy rất vui mừng
Mặc kệ con gái có nên rụt rè hay không, cô ta ôm mặt Vệ Dương, khiến nụ hôn này sâu hơn
Lúc một bàn tay giữ lấy gáy cô ta, cô ta đã trầm mê trong cảm giác vui sướng vì được xác định mối quan hệ với người trong lòng.
Sáng sớm, chuông điện thoại đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ trên giường.
Vệ Dương tỉnh lại trước, sau khi nhìn thấy mình đang ôm ai, anh ta rất sợ hãi
Nói thật, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có quan hệ thân thiết hơn mức bạn bè với Lương Sương Nghệ
Có lẽ vì từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, anh ta coi Lương Sương Nghệ là bạn bè, là em gái, chưa từng có cảm giác rung động giữa nam và nữ.
Tiếng chuông điện thoại còn đang làm ầm ĩ bên tai, anh ta cầm điện thoại qua, trượt một cái tắt đồng hồ báo thức
Nhìn thấy Lương Sương Nghệ còn trong giấc mộng, anh ta rón rén tránh thoát khỏi tay Lương Sương Nghệ, nhặt quần áo rơi trên đất, đi vào phòng tắm.
Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Lương Sương Nghệ mở mắt ra
Vẻ mặt cô ta tỉnh táo, hiển nhiên không hề dậy trễ hơn Vệ Dương
Cô ta quay đầu lại nhìn điện thoại của Vệ Dương vẫn còn ở bên cạnh, đưa tay cầm lấy.
Màn hình điện thoại còn chưa khóa, khi cô ta chạm ngón tay vào, màn hình liền sáng lên
Lọt vào trong tầm mắt là bức ảnh được đặt làm hình nền
Mái tóc ngắn xám bạc, khóe mắt hơi xếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta
Chiếc cổ mảnh khảnh hơi nghiêng về phía trước, xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện, quả nhiên vô cùng lóa mắt.
Từ, Kiều, Kiều!
Ánh mắt Lương Sương Nghệ hiện lên một tia oán giận
Sớm biết một ngày nào đó người này sẽ ảnh hưởng đến Vệ Dương, lúc trước không chỉ là đổi chuyên ngành, cô hẳn nên đổi nguyện vọng của cô ta ra biên giới luôn, để cô ta ở lại trên hoang mạc cả đời!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com