*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau đó cô cảm giác phần lưng mát lạnh, hình như người đang nằm trên lưng cô đã đứng dậy?
Một số âm thanh nhỏ vụn vang lên bên tai.
Cô dứt khoát xoay người sang chỗ khác, còn chưa kịp nhìn kỹ thì một bóng đen đã đè xuống, giây tiếp theo cô liền nếm được hương vị rượu vang đỏ nhàn nhạt. Cô khép hai tay lại, chạm phải một vùng căng đầy, cô sờ soạng theo bản năng, lại cảm thấy người phía trên hơi cứng lại.
Theo sau đó, nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt hơn, như hận không3thể ăn cô vào trong bụng.
Tiếng hít thở và tiếng tim đập càng ngày càng mạnh mẽ, vang vọng ở bên tai.
Tay của anh cũng không rảnh rỗi, duỗi ra phía sau, cởi phần dây buộc ở cổ cô.
Phần dây đai vừa được mở ra, lại kéo một cái, phần xương quai xanh xinh đẹp lộ ra ngoài.
Răng môi tách rời, ánh mắt của cô mông lung, khuôn mặt đỏ hồng, đôi môi đỏ ướt át, trông rất ngon miệng.
Đôi mắt của Thẩm Trí Ninh sâu như động tối, tưởng chừng muốn nuốt chửng tất cả vào trong.
Anh muốn kéo lớp vải xuống, nhưng bàn tay lại bị giữ lấy.
“Tắt, tắt đèn.” Giọng của cô quyến rũ đến mức chính cô cũng không nhận ra.
Thẩm2Trí Ninh sắp không đè nén được ngọn lửa ở trong mắt, bàn tay dài của anh sờ soạng tắt ngọn đèn chính, chỉ để lại ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng ấm áp này không quá sáng, bao phủ lên người cô một tầng ánh sáng mông lung.
Anh không hề dừng lại, vén lớp màn che này lên.
Lúc trước anh cũng từng chạm đến, nhưng đây lại là lần đầu nhìn thấy toàn cảnh, thị giác của anh bị chấn động mạnh mẽ.
Nếu như người nằm ở đây là những người phụ nữ khác, thì dù dáng người họ có đẹp hơn nữa, anh cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn coi là rác rưởi. Nhưng cô lại không giống, cô2ở trong mắt anh là hoàn mỹ.
Thịnh Kiêu Dương bị anh nhìn chăm chú thì thấy như thiêu như đốt, cô giơ tay lên che mắt của mình lại như bịt tai đi trộm chuông, cho đỡ xấu hổ. Thế nhưng, mắt không nhìn thấy thì những giác quan khác sẽ được phóng đại, ví dụ như thính giác, cảm xúc.
Cảm giác bàn tay của anh phủ lên in vào trong tâm trí cô.
Sau đó là hơi thở nóng bỏng của anh, hơi thở ấy lướt qua nơi nào thì nơi ấy như đang bốc cháy.
Nếu như người nằm ở đây là những người phụ nữ khác, thì dù dáng người họ có đẹp hơn nữa, anh cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn9coi là rác rưởi. Nhưng cô lại không giống, cô ở trong mắt anh là hoàn mỹ.
Thịnh Kiêu Dương bị anh nhìn chăm chú thì thấy như thiêu như đốt, cô giơ tay lên che mắt của mình lại như bịt tai đi trộm chuông, cho đỡ xấu hổ. Thế nhưng, mắt không nhìn thấy thì những giác quan khác sẽ được phóng đại, ví dụ như thính giác, cảm xúc.
Cảm giác bàn tay của anh phủ lên in vào trong tâm trí cô.
Sau đó là hơi thở nóng bỏng của anh, hơi thở ấy lướt qua nơi nào thì nơi ấy như đang bốc cháy.
Cô vô thức ưm một tiếng.
Tiếng rên này khiến anh hận không thể lập tức ăn sạch cô, nhưng ý chí4đã khống chế tiết tấu của anh.
Món điểm tâm tốt đẹp như thế, đương nhiên phải nhấm nháp từng chút một mới không coi là lãng phí thời gian chờ đợi lâu như vậy.
“Anh... đừng... chơi... nữa...” Âm thanh đứt quãng xen lẫn hơi thở gấp gáp của cô.
“Sẽ như em mong muốn.” Giọng nói khàn khàn của anh lập tức vang lên.
Cơ thể mát lạnh.
Thịnh Kiêu Dương hơi mở ngón tay đang che trên mặt ra, nhìn xuyên qua khe hở, thấy được...
Trong giây lát cô đã biến thành một con tôm bị nướng chín, cả người và đầu óc đều đỏ như máu.
Dáng người thật sự khá tốt. Khụ khụ! Cô bị suy nghĩ vừa nhảy ra trong đầu dọa sợ.
Lúc cô đang xoắn xuýt suy nghĩ lung tung, bàn chân bị túm lấy đã khiến cô tỉnh táo lại.
Lúc này trái tim cô đã nhảy lên cổ họng.
Cô hồi hộp đến mức bàn chân cũng cứng đờ.
Khi tia sáng tối lại, anh chống người ở phía trên, đôi mắt cuồn cuộn tình cảm sâu đậm khóa chặt cô, nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ, đây mới là lần đầu tiên của chúng ta.”
“Là lần đầu tiên của em, anh? Anh không giống lắm.” Cô bỏ tay xuống, nghi ngờ nhìn anh.
Thẩm Trí Ninh híp mắt lại, trong mắt lướt qua một tia u ám.
“Ôi...” Cô kêu lên, khẽ nhíu mày, cảm giác đau đớn truyền đến, cô há miệng cắn tay của mình, để bản thân không kêu lên.
Đau đau đau!
Cô nhớ tới lần trước gọi video với Mỹ Nữu, sau khi biết kế hoạch của cô, Mỹ Nữu cười nhạo: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần đầu tiên không vui vẻ như vậy đâu.”
“Lần đầu tiên có cảm giác gì thế?” Cô tò mò hỏi một câu.
Mỹ Nữu nhướng mày, cười xấu xa, lời nói sâu xa: “Điều đó phụ thuộc vào độ lớn nhỏ của người bạn trên giường cùng cậu.”
Lúc đó cô còn hỏi độ lớn nhỏ là cái gì, Mỹ Nữu không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Bây giờ cô đã hiểu rõ rồi.
“Đau!” Cô vẫn không nhịn được, tiếng kêu đau đớn tràn ra.
Trên trán của Thẩm Trí Ninh có một lớp mồ hôi mỏng.
Anh cúi người, lấy tay của cô ra, anh hôn, liếm cắn môi của cô, cổ vũ: “Thả lỏng một chút, dù sao em cũng phải bước qua ải này.”
Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Vậy có thể để thêm hai năm không, em cảm thấy vỏ kiếm hơi nhỏ, sẽ bị vỡ bụng.”
Trong trường hợp khác, Thẩm Trí Ninh nghe thấy cô nói như vậy nhất định sẽ bật cười, nhưng bây giờ anh không cười nổi.
Bây giờ mắc kẹt ở đoạn giữa, anh cũng không chịu nổi, nhưng muốn anh đợi thêm hai năm... nằm mơ đi!
Cái gọi là tên đã lên dây, không thể thuận theo con người.
“Dù là hai năm sau, kiếm sẽ không nhỏ đi, vỏ kiếm cũng sẽ không lớn hơn.”
“Nhưng mà đau...”
“Chỉ đau lần này thôi,“ Anh hơi dừng lại, áp sát vào tai cô nói, “Yên tâm, vỏ kiếm sẽ không bị vỡ.”
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy lời nói này thì cảm thấy bản thân cũng bị thiêu cháy, nhưng đối phương không cho cô thời gian để trải nghiệm cảm giác xấu hổ, cơn đau như muốn nứt ra xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Trong căn phòng mờ tối, hormone ngập tràn.
Thịnh Kiêu Dương nằm trên gối, đầu óc trống rỗng, cảm giác như món đồ gỗ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, hôn một cái lên môi của cô: “Có khỏe không?”
“Không khỏe, chỉ có anh là sướng thôi.” Cô bĩu môi lên án.
Đương nhiên lúc này Thẩm Trí Ninh không thể nói gì, anh còn chưa buông thả, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ sẽ dọa đến bảo bối của anh.
Anh chỉ có thể vỗ về: “Lần đầu tiên sẽ hơi khó chịu.” Thêm vài lần là được rồi. Anh yên lặng nuốt phần còn lại xuống.
Đâu chỉ có một chút chứ! Thịnh Kiêu Dương oán giận nhìn anh chằm chằm.
Đột nhiên cô thay đổi sắc mặt, đưa tay đẩy anh, “Anh, anh lui ra.”
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh tối tăm, nhưng thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, đành phải chịu đựng lùi người lại.
Thịnh Kiêu Dương cắn môi, cảm thấy xấu hổ đồng thời cũng nhận ra mình phạm phải một sai lầm, cô đã quên chuẩn bị bao.
“Sáng mai anh bảo Lilith chuẩn bị thuốc tránh thai cho em.” Cô vội nói.
“Cách tránh thai không chỉ có uống thuốc.”
“Hả?” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ nghi ngờ.
Thẩm Trí Ninh cũng không nói nhiều, đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm.
Vòi nước trong bồn tắm được mở ra, dòng nước ấm áp lấp đầy bồn tắm.
Anh ôm cô vào lòng, cũng không hề tốn chút sức nào, bước vào trong bồn tắm.
“Tự em tắm được.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay đẩy anh ra.
Anh ngậm vành tai cô, cũng không biết khuyên tai đã bị ném đến góc nào, nói: “Anh sợ em với không tới, cứ để anh giúp em.”
Khuôn mặt của Thịnh Kiêu Dương đỏ ửng, không biết bị hấp hơi nóng của nước, hay là bị anh làm cho xấu hổ.
“Anh còn nói gì mà lần đầu tiên, anh là một tài xế già, cái gì cũng hiểu, còn làm ra vẻ trong trắng.” Cô tóm lấy bàn tay đang trượt xuống của anh.
“Vì hạnh phúc của em, anh không thể làm gì khác hơn là không học tự hiểu.” Thẩm Trí Ninh mặt không đỏ tim không đập nói.
Thịnh Kiêu Dương lườm nguýt, rất tốt, anh lại khiến ấn tượng trong lòng cô thay đổi thêm một lần nữa, đây đúng là một tên khốn da mặt dày không biết xấu hổ!
“Bảo bối.” Giọng nói hấp dẫn của anh vang lên bên tai, cô nghe xong liền thấy trái tim rung động, sau đó lại nghe anh nói:
“Em bỏ tay ra, để anh rửa sạch cho em.”
Rửa sạch cái gì? Trong giây lát, Thịnh Kiêu Dương liền hiểu rõ, cô chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng, da đầu tê dại.
Sống lưng của cô lập tức thẳng tắp.
Qua một lúc lâu, cô khó chịu hỏi: “Xong chưa?”
“Được rồi.” Anh rút tay lại.
Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà!
“Anh ưm...” Khốn kiếp!
Lời mắng chửi của cô bị chặn lại trong miệng.
Ánh mặt trời buổi sáng long lanh lại rực rỡ, sau một tiếng ra lệnh, rèm cửa dày chậm rãi trượt ra, ánh nắng bên ngoài cửa sổ tràn vào, phủ kín sàn nhà ở phía trước cửa sổ.
Người đang ngủ say cũng từ từ tỉnh táo lại.
Trong tầm mắt là một đôi mắt chan chứa tình cảm, anh đang mỉm cười nhìn cô.
“Chào buổi sáng, anh Trí Ninh.” Cô chào hỏi theo thói quen.
Yên lặng hai giây, sương mù trong mắt cô đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng đã kịp phản ứng lại.
“Em ngủ đủ chưa? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?” Anh giơ tay vuốt tóc của cô, vén lọn tóc ra sau tai, cử chỉ vô cùng ấm áp.
“Ngủ đủ rồi.”
Sau khi trả lời lại không nghe thấy anh nói gì nữa, cô cảm thấy kỳ lạ, khi nhìn thấy một ngọn lửa ngưng tụ trong mắt anh, cô cảm tưởng như bản thân là một miếng thịt thơm ngào ngạt đã đưa đến bên môi anh.
“Anh... em rất mệt, rất mệt rất mệt!” Cô vội nói.
Thẩm Trí Ninh tỏ vẻ tiếc nuối, “Sáng nay em muốn ăn gì?”
“Bánh canh Thượng Hải, bánh móng ngựa, sủi cảo tôm... Ừ, cuối cùng là sữa đậu đỏ.” Cô gọi một chuỗi đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc.
Thẩm Trí Ninh yên lặng đợi cô nói xong: “Còn gì nữa không?”
“Những món này thôi, có chín món, anh nhớ kỹ chưa?” Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ.
Thẩm Trí Ninh véo má cô, dễ dàng nhắc lại một lần những món mà cô chọn.
Thịnh Kiêu Dương cười như đang nịnh nọt.
Thẩm Trí Ninh hôn cô một cái, đứng dậy mặc thêm áo ngủ.
“Chờ một chút.” Thịnh Kiêu Dương gọi Thẩm Trí Ninh đang muốn đi ra ngoài, “Thuốc, nhớ phải mua thuốc.”
Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn cô, đáp lại một câu “Được” rồi đi ra ngoài.
“Hi, ông chủ, buổi sáng tốt lành!” Felix nhìn thấy Thẩm Trí Ninh thì chào hỏi trước.
Thẩm Trí Ninh dặn Felix cho người đi mua bữa sáng, còn có thuốc.
Felix ghi lại tên các món ăn sáng, chờ ông chủ nhà mình dặn dò xong, lúc ông ấy gật đầu đồng ý, hiếm khi nào trên mặt lộ ra một nụ cười khách sáo, không đầu không đuôi nói một câu: “Thời tiết hôm nay cũng khá tốt.”