“Không sao, mọi người chọn đi, cậu ấy không kén ăn.” Cổ Châu hơi dừng lại rồi nói với Thịnh Kiêu Dương: “Em cũng biết cậu ấy.” “Em cũng biết?” Thịnh Kiêu Dương nhướng mày
“Diệp Phàm.” Cổ Châu khẽ mỉm cười.
A, là anh chàng này, Thịnh Kiêu Dương giật mình.
Lúc Diệp Phàm tới nơi, liền thấy bốn người chia thành hai phe ngồi ở chiếc bàn tròn lớn, một cặp kề sát vào nhau, đang nhỏ giọng nói chuyện, cặp còn lại bình thường hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng đang nói chuyện
Lúc anh nhìn rõ người đang nói chuyện với Cổ Châu, biểu cảm trở nên hơi nghiền ngẫm
“Hello!” Anh đi vào chào hỏi
“Đến rồi à, ngồi đi.” Cổ Châu ngẩng đầu nhìn3anh ấy
Diệp Phàm liếc nhìn chỗ ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, để lộ hàm răng trắng nói: “Em gái Kiều Kiều, lại gặp rồi, anh không ngờ anh Tư của nhóm bọn anh lại chạy từ xa tới ăn cơm với em đó!”
“Anh Cổ tới đây không chỉ để ăn cơm.” Lâm Na nói.
“Hả? Anh Tư tới đây còn vì chuyện khác sao?” Diệp Phàm nhìn Cố Châu
“Thương hiệu nước hoa của công ty cô Lâm muốn quay quảng cáo tuyên truyền, anh đến để giúp đỡ.” Đây cũng không phải việc gì không thể nói, Cổ Châu cũng không giấu giếm.
Tốt bụng như vậy? Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, anh đảo mắt, đột nhiên nhớ tới trước đó có tin đồn Lâm Na và Từ Kiều Kiều là đồng tính, bây giờ lại thấy Lâm Na thân mật2với một người đàn ông khác, vậy tất nhiên không thể coi tin đồn này là thật
Nhưng nếu có thể truyền ra scandal như vậy cũng cho thấy quan hệ của hai người rất tốt, chỉ sợ người Cổ Châu muốn giúp không phải Lâm Na mà chính là em gái Từ Kiều Kiều này.
“Phục vụ, mang đồ ăn lên đi.” Lâm Na cầm điện thoại ở trên bàn
Sau khi ăn cơm xong, thời gian vẫn còn sớm, trước sự đề nghị của Diệp Phàm, mấy người chuyển địa điểm, vì bây giờ Thịnh Kiêu Dương vẫn còn vị thành niên, không thể đến quán bar, cho nên đến một câu lạc bộ cao cấp, nơi này tập hợp đủ loại hình vui chơi giải trí, cũng có thể ăn nhậu chơi bời
“Em biết hát không?” Diệp Phàm hỏi Thịnh Kiêu Dương.
“Không biết.”
Diệp1Phàm xảo quyệt mỉm cười, “Nghĩ cũng biết là em không biết, chúng ta chơi bóng đi, người thua hát một bài.”
Trong phòng có rất nhiều thiết bị giải trí, bi-a, thiết bị hát karaoke, cạnh tường còn đặt máy chơi game, trên bàn để bộ bài poker
Diệp Phàm chọn bi-a
“Tôi chưa từng chơi bi-a.” Thịnh Kiêu Dương nhìn quả bóng ở trên bàn bóng
“Không biết? Nếu không để anh Tư dạy em đi, anh nhường em ba lần.” “Tôi thua phải hát, vậy anh thì sao? Bắt ca sĩ thua đi ca hát đúng là để anh được lợi rồi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Diệp Phàm
“Anh sẽ không thua!”
“Điều này còn chưa chắc chắn, Kiều Kiều nhà chúng tôi học mọi thứ rất nhanh.” Lâm Na đứng bên cạnh nói.
Diệp Phàm cười nhạo, không cho là đúng: “Vậy được, em nói đi1anh thua thì phải làm gì, đương nhiên, không thể quá đáng.”
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười: “Sẽ không làm khó anh, chỉ cần anh chụp một bức ảnh đăng lên Weibo thôi.”
“Không phải chụp ảnh nude chứ?” Diệp Phàm tỏ vẻ hoảng sợ
“Dù sao anh cũng sẽ không thua, anh sợ cái gì?” Thịnh Kiêu Dương không trả lời mà hỏi lại
Diệp Phàm lùi về sau một bước, “Thật sự chụp ảnh nude à? Em không phải giả heo ăn thịt hổ chứ?”
Lâm Na vừa cười vừa nói: “Anh yên tâm, tôi cam đoan trước kia Kiều Kiều nhà tôi chưa từng chơi bi-a.”
Diệp Phàm nghi ngờ nhìn khuôn mặt của hai bọn họ, sau khi xác định không phải lừa đảo, mới yên lòng
“Tôi đã nói dù anh thua cũng sẽ không làm khó anh, chỉ muốn anh cầm chai nước hoa1chụp một bức ảnh thôi.” Thịnh Kiêu Dương nói
“Hả, hóa ra là muốn anh chụp ảnh quảng cáo, Từ Kiều Kiều, em có biết tiền quảng cáo của anh là bao nhiêu không? Em thua một ván chỉ hát một bài, anh thua một ván phải quảng cáo miễn phí cho hai người, tính toán hay lắm!” Diệp Phàm khoanh tay trước ngực, cười như không cười nói.
Thịnh Kiêu Dương hơi cong khóe môi, “Không phải anh nói sẽ không thua sao? Sao nào, thì ra anh là hổ giấy à?”
Không sai, cô đang dùng kế khích tướng đó.
Kể khích tướng phối hợp với ánh mắt khinh thường, lần nào cũng thành công
Diệp Phàm biết cô đang dùng kể khích tướng, nhưng không khống chế được bản thân, chủ động cắn câu: “Chụp thì chụp, ai sợ ai!”
“Anh Tư, anh phải dạy cô ấy thật tốt, đừng nhường, tránh cho lúc đó lại nói em thắng không quang minh chính đại.” Diệp Phàm lại quay sang nói với Cổ Châu
Thịnh Kiêu Dương nói: “Vì công bằng, ba ván thắng hai.” “Được!” Diệp Phàm đáp, “Anh Tư, anh dạy cô ấy trước đi.”
“Không được, tôi muốn anh dạy tôi,“ Thịnh Kiêu Dương hất cằm lên, “Sao tôi biết kỹ thuật dẫn bóng của anh ấy có tốt bằng anh không.”
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, nở nụ cười, hơi hả hê nhìn Cổ Châu: “Anh Tư, không ngờ cũng có lúc anh bị người ta ghét bỏ.”
“Kiều Kiều đã yêu cầu như vậy, vậy cậu dạy cô ấy cẩn thận đi, đừng để thắng không vẻ vang.” Cổ Châu mỉm cười nói
Hai người họ đã nói đến nước này, Diệp Phàm không nghiêm túc dạy không được
“Anh Cổ, không bằng chúng ta qua bên kia chơi bài trước đi?” Lâm Na nói với Cố Châu.
Cố Chậu gật đầu, cùng Lâm Na và George đi đến khu nghỉ ngơi ở bên cạnh
Thịnh Kiêu Dương cởi áo khoác dày treo lên kệ áo, vuốt ngón tay, đi đến cạnh tường cầm cây cơ đặt ở đó, quay sang nhìn Diệp Phàm: “Chơi như thế nào?” “Trước tiên em nghe anh giới thiệu động tác cơ bản và quy tắc trò chơi đã.”
Thịnh Kiêu Dương cầm cây cơ đứng bên cạnh nhìn anh vừa đánh bóng vừa giải thích, nhìn những quả bóng màu sắc rực rỡ kia từng quả từng quả bị quả bóng chính đâm rơi xuống lỗ, có cảm giác rất mới lạ
“Được rồi, em đến đây.” Diệp Phàm để lại một quả bóng cho cô
Thịnh Kiêu Dương dựa theo tư thế đánh bóng của Diệp Phàm, cúi người cầm lấy cây cơ
“Hạ eo xuống một chút nữa, ánh mắt nhìn song song với cây cơ.” Diệp Phàm đứng bên cạnh, giơ tay vỗ eo của cô
Thịnh Kiêu Dương gập eo xuống chút nữa, ánh mắt theo cây Cơ nhìn về phía quả bóng chính và bóng màu
Bởi vì cây cơ, bóng và lỗ không đứng trên một đường thẳng, lại vì đây là lần đầu tiên đánh bóng, cô phán đoán không chính xác, liên tục do dự.
“Không được do dự, tính toán được góc độ liền đánh.” Dù sao chỉ là luyện tập, sau khi Thịnh Kiêu Dương nghe thấy lời nói của Diệp Phàm, không do dự nữa, đẩy gậy lên trước, đánh vào quả bóng chính
Quả bóng chính đập vào cạnh bàn rồi lăn đi, bởi vì vấn đề góc độ, nên cô không đánh trúng quả bóng màu kia
Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ thở ra một hơi, không ngờ cái này còn khó hơn trong tưởng tượng
“Em không tìm đúng góc độ.” Diệp Phàm nói xong thả cây cơ xuống, trực tiếp giơ tay vòng lấy người cô, cúi người hai tay điều khiển hướng tay của cô.
Nhìn từ khu nghỉ ngơi, liền thấy Diệp Phàm ôm Thịnh Kiêu Dương nằm trên bàn bi-a.
Lâm Na thỉnh thoảng chú ý bên này nhìn thấy cảnh như vậy, đôi mắt sáng lên, vội vàng lấy điện thoại ra lén chụp mấy bức ảnh.
“Cô làm gì vậy?” Cố Chậu nhìn về phía bàn bi-a, thấy hành động mang theo sự kích động của Lâm Na thì hơi khó hiểu
“Giữ lại điểm yếu.” Lâm Na nói không chút do dự.
Cổ Châu nhíu mày, “Cô không phải bạn tốt nhất của Kiều Kiều sao? Cô ấy vì giúp cô, thậm chí còn muốn dùng tiền lương của mình để mời tôi giúp đỡ.”
“Đúng vậy, đương nhiên bọn tôi là bạn tốt nhất
Sao nào? Đột nhiên nói cái này làm gì?” Lâm Na nhìn Cố Châu bằng ánh mắt vô tội
Ánh mắt Cố Châu đảo qua chiếc điện thoại ở trên tay cô: “Bọn họ chỉ đang dạy và học bình thường, cô chụp loại ảnh khiến người ta hiểu lầm như vậy không tốt lắm thì phải?” “Ồ, thì ra ý anh là như vậy,“ Lâm Na không cho là đúng, “Không sao, tôi sẽ không mang chúng đi làm việc khác, Kiều Kiều sẽ không so đo với tôi.” Cổ Châu luôn cảm thấy như vậy không tốt, nhưng anh ấy không có lập trường để nói cái gì, nhưng vẫn để ý, định lát nữa sẽ lặng lẽ nhắc nhở Kiều Kiều.
Ở bên này, Thịnh Kiêu Dương được Diệp Phàm cầm tay dạy đánh bi-a, ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình thì cũng không còn cảm nghĩ khác, ngược lại Diệp Phàm lại sắp không nhịn nổi
Anh ngửi được mùi nước hoa tỏa ra trên người cô, thứ hương ấy tựa hương hoa quả ngọt ngào, lại như hương hoa lan tươi mát tinh tế, nhàn nhạt, vấn vít quanh chóp mũi, giống như cả thế giới đều tràn ngập mùi hương thơm ngát này, khiến lòng người thấy ngứa ngáy.
Sau khi đã hiểu rõ các quy tắc và những lưu ý cần thiết, Diệp Phàm khẽ thở phào, vội vàng lùi lại, nhưng khi ấy lại thấy trong lòng có chút lạc lõng
“Đến đây đi, ba ván thắng hai, đã nói rồi đó, anh phải nhường tôi đi trước ba lần.” Thịnh Kiêu Dương ngồi trên mép bàn bi-a, nhướng mày nhìn Diệp Phàm
“Khụ khụ, được, em trước.” Sắc mặt Diệp Phàm có vẻ mất tự nhiên, nhưng anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại
Bên này bắt đầu rồi, bên kia sôi nổi vứt bài trong tay xuống vây quanh xem bọn họ chơi bóng
“Kiều Kiều, cố lên, đánh bại anh ta!” Lâm Na phất cờ cổ vũ Thịnh Kiêu Dương, dù sao Thịnh Kiêu Dương thẳng, các cô sẽ nhận được một cơ hội quảng cáo miễn phí
Diệp Phàm rất nổi tiếng, có mấy chục triệu fan hâm mộ, nếu như có thể cầm chai nước hoa của các cô chụp một bức ảnh, hiệu ứng quảng cáo nhất định rất tốt.
Dù sao đây cũng là lần đầu Thịnh Kiêu Dương chơi, tuy vừa mới thành thạo các kỹ năng, nhưng khó tránh khỏi chân tay luống cuống không thoải mái, hơn nữa trên cái bàn bi-a này, chỉ một chút sai sót nhỏ cũng bỏ lỡ cơ hội đánh bóng, cho nên ngay cả khi Diệp Phàm nhường ba lần, Thịnh Kiêu Dương vẫn không thể thắng.
Ván thứ hai vẫn thua, nhưng điểm sổ được thu hẹp
“Ha ha, em thua rồi!” Diệp Phàm khẽ thở phào, giục cô đi hát
“Thật sự muốn tôi hát?” Thịnh Kiêu Dương dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Diệp Phàm
“Hát! Ca hát rất đơn giản, sớm biết như vậy nên bắt em khiêu vũ
Tới đây nào, microphone của em đây, muốn hát bài gì, anh chọn cho em.” Diệp Phàm lấy microphone nhét vào trong tay cô.
“Tự tôi chọn.” Thịnh Kiêu Dương chọn một bài hát “Ngọt Ngào” đơn giản nhất.
“Không ngờ em lại thích một bài hát như vậy.” Diệp Phàm như phải nhận thức lại cố
Thịnh Kiêu Dương không để ý đến anh ấy, nhìn màn hình, chờ đến lúc kết thúc khúc nhạc dạo đầu, cô mở miệng.
“Ngọt ngào...”
Diệp Phàm: ...
Cố Châu: ...
George:...
Lâm Na ôm bụng cười không ngừng.
Thịnh Kiêu Dương mù âm nhạc, ngũ âm không hoàn chỉnh online, cô đang hát bài hát kia, những giai điệu, khụ, căn bản không có giai điệu!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com