“Còn có cảnh thân mật sao?” Lâm Diễn thu lại nụ cười trên mặt.
“Có lẽ không có nữ chính nào không có một vài cảnh thân mật, không phải trong bộ phim truyền hình của Kiều Kiều cũng có mấy cảnh hôn sao.” Sầm Kim nói.
Lâm Diễn nhìn Thịnh Kiêu Dương.
“Là mượn góc.” Thịnh Kiêu Dương giải thích.
Sầm Kim nhướng mày: “Nhưng phim điện ảnh lại khác, vì muốn đạt tới cảm giác chân thực nên phần lớn các cảnh thân mật đều là thật, ví dụ như cảnh hôn là không thể để diễn viên mượn góc, nếu mượn góc thì cảnh quay cuối cùng sẽ thiếu một chút tình3cảm mãnh liệt và căng thẳng.”
“Không thể mượn góc sao?” Thịnh Kiêu Dương cũng ngạc nhiên, bởi vì lần trước cô diễn phim truyền hình, tất cả cảnh hôn đều quay mượn góc, thế cho nên trong ấn tượng của cô, tình huống này cũng tương tự.
“Từ lúc em vừa mới nhận bộ phim đã nên chuẩn bị sẵn sàng rồi, không, phải nói từ lúc em bắt đầu bước chân vào cái giới này, em đã nên chuẩn bị sẵn sàng.” Sầm Kim nói.
Lâm Diễn dần nhíu chặt mày.
Thịnh Kiêu Dương cũng hơi đau đầu, không phải vì không biết bản thân phải thích ứng thế nào, mà là không biết phải giải thích với Thẩm Trí Ninh như thế nào.
“Kiều Kiều, mỗi một người học khóa diễn xuất, tiết học đầu tiên không phải học kỹ xảo diễn mà là phải bỏ qua bản thân như thế nào, bình2tĩnh đối mặt với một nhân vật. Nhưng em cũng không cần nghĩ cảnh thân mật quá phức tạp, dù sao chúng ta cũng không phải đang quay phim cấp ba, tiêu chuẩn sẽ không lớn như vậy.” Cố Châu an ủi.
Sầm Kim cũng nói: “A Châu nói rất đúng, cảnh thân mật của chúng ta chỉ là thân mật hơn bình thường một chút thôi.” Anh ta không dám dọa thêm nữa, chẳng may dọa cô gái nhỏ vừa thành niên của nhà người ta chạy mất, anh ta sẽ khóc mất.
“Vậy lúc hai người chọn nam số hai phải chọn người nào vừa mắt đó.” Lần này Thịnh Kiêu Dương nói rất nghiêm túc, tuy bọn họ nói rất nhẹ nhàng nhưng cảnh thân mật nhất định sẽ tiếp xúc thân thể thân thiết hơn mức bình thường, vì nghệ thuật mà cô đã không thèm quan tâm gì1nữa rồi.
“Kiều Kiều...” Lâm Diễn nhỏ giọng gọi.
“Không sao, anh Lâm Diễn, nếu không thể vượt qua chút khó khăn này, em sẽ không thể bước vào giới này.”
Lâm Diễn cụp mắt che giấu những suy nghĩ trong mắt.
“Thế nhưng phải nói thật, thằng nhóc Thanh Phong Dịch này không chuyên nghiệp nhưng vẻ ngoài cũng khá tốt, muốn tìm một người đẹp trai hơn cậu ta cũng không dễ. Kiều Kiều, có thể đến lúc đó em vẫn phải chịu khó một chút.” Sầm Kim nói.
“Dáng vẻ của Diệp Phàm cũng không tệ hơn Thanh Phong Dịch, còn có Kỳ An, Cao Dật Chi, Ngô Thiên Dật vân vân. Đây là những người tôi biết, còn có rất nhiều người tôi không quen biết nữa, trong giới có nhiều trai đẹp như vậy, sao lại không tìm được.” Thịnh Kiêu Dương không dễ lừa như vậy.
Cố Châu trêu chọc: “Không1ngờ Kiều Kiều lại quen biết nhiều người như vậy.”
“Em cũng biết phần diễn của nam số hai không nhiều, hơn nữa bộ phim này của chúng ta cũng không phải phim thương mại thuần túy, những ngôi sao lớn kia sẽ không muốn đến. Thanh Phong Dịch nhận vai diễn này cũng vì cậu ta muốn có một cơ hội tiến quân vào dòng phim điện ảnh.” Sầm Kim nói.
“Chẳng lẽ không có mấy ngôi sao nhỏ à? Anh cũng không làm phim thương mại, không cần ngôi sao mạng, hơn nữa đã có anh Châu làm trụ cột, không sợ không có người xem.” Thịnh Kiêu Dương vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sầm Kim và Cố Châu nhìn nhau, thấy rõ được ý cười trong mắt đối phương.
Sầm Kim ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Cũng có ngôi sao nhỏ, nhưng người có dáng vẻ đẹp trai lại vẫn1còn là ngôi sao nhỏ chỉ có thể nói quá non hoặc là không có thực lực, chỗ của tôi cũng không phải lớp huấn luyện, không muốn tìm một người phải huấn luyện trước mới có thể làm việc. Quan trọng nhất là, có một số người được huấn luyện xong cũng chưa chắc đã làm việc được.”
“Hai người nhất định phải chọn diễn viên ở trong giới sao?” Lâm Diễn im lặng một lúc lâu mới hỏi câu này.
“Không có yêu cầu này, người có tài là được!” Sầm Kim đáp lời.
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Diễn, “Anh...”
“Vậy tôi có được không?” Lâm Diễn nhìn Sầm Kim hỏi.
Những người đang chú ý bên này đều dựng thẳng lỗ tai lên muốn nghe quyết định của Đạo diễn Sầm.
“Anh Lâm Diễn, anh đừng như vậy, em cũng không thể đóng bộ phim này xong thì dừng lại, về sau có lẽ còn có rất nhiều cảnh thân mật, anh không thể lần nào cũng đến thay. Hơn nữa, anh cũng không ở lại nơi này lâu, cũng chưa từng đóng phim...” Thịnh Kiêu Dương muốn khuyên Lâm Diễn từ bỏ suy nghĩ đó.
Lâm Diễn lại ngắt lời cô: “Không thử sao biết anh không làm được? Thời gian không phải là vấn đề, gần đây anh rất rảnh rỗi.”
Thịnh Kiêu Dương còn muốn nói gì đó, nhưng Sầm Kim ở bên kia mãi mới đợi được cá cắn câu nên vội nói: “Vậy cứ thử trước đã.”
“Tôi đã sớm cảm thấy anh Lâm rất thích hợp với vai Âu Dương này, cao phú soái lại có giá trị nhan sắc cao đến mức bùng nổ, như vậy càng thể hiện được sự rối rắm và mâu thuẫn của nữ chính khi từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở thành phố, dù sao muốn vứt bỏ một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như vậy đúng là cần dũng khí và sự quyết tâm.”
“Ha ha, nghĩ đến bộ phim của chúng ta có ba người giá trị nhan sắc cao gánh vác, dù là phim nghệ thuật thì tôi cũng muốn bỏ tiền ra rạp xem phim.”
Sầm Kim cũng đồng ý, những người đã sớm coi trọng Lâm Diễn cũng đang bàn tán.
Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ nhìn Lâm Diễn, đối mặt với nụ cười dịu dàng của anh, cô thấy hơi bất lực.
“Đúng rồi, chính là ánh mắt này của hai người, lúc hai người diễn cứ giữ ánh mắt này là được.” Sầm Kim đột nhiên giơ tay chỉ hai người phía đối diện.
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên quay sang nhìn Sầm Kim.
“Nhìn tôi làm gì, nhớ kỹ ánh mắt của hai người vừa nhìn nhau, chỉ cần như thế, nhất định phải nhớ kỹ cảm giác này.” Sầm Kim nói.
Lần này Thịnh Kiêu Dương càng bất đắc dĩ hơn, không biết lúc bản thân đối mặt với Lâm Diễn sẽ có biểu cảm gì.
“Xét thấy thời gian của anh Lâm không có nhiều, như vậy chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh cảnh quay của anh, tập trung lại quay trước.” Sầm Kim nói.
“Cảm ơn.” Lâm Diễn thoáng gật đầu tỏ ý với Sầm Kim.
Tạnh mưa, họ liền chuẩn bị quay cảnh của Âu Dương.
Âu Dương mỉm cười đi vào trong thôn lại bắt gặp Trần Hi và Trương Phá Quân đang tay nắm tay tỏ vẻ thân thiết trước mặt dân làng, anh ta vừa sợ vừa giận, sau khi gọi Trần Hi liền vặn hỏi: “Tại sao em lại ở bên cạnh Cảnh sát Trương?”
Bởi vì lúc trước Trần Hi nói với đám dân làng, Trương Phá Quân làm nhân viên văn phòng ở một công ty, bây giờ Âu Dương nói như vậy liền chọc trúng tổ ong vò vẽ. Đám dân làng lập tức hiểu ra, sau đó hô hào nhau chạy tới trói ba người lại nhốt hết vào một căn phòng, chờ mọi người bàn bạc xem nên giải quyết bọn họ thế nào.
Trước tiên phải quay cảnh Âu Dương lên núi cùng với một loạt các thay đổi biểu cảm, Sầm Kim rất nghiêm túc phân tích rõ cảnh quay với Lâm Diễn.
“Lúc đi vào cổng làng, anh chỉ nghĩ là mình sắp được gặp cô gái mình yêu, từ đó về sau hai người sẽ không rời xa nhau nữa, cho nên lúc này vẻ mặt của anh phải tràn ngập chờ mong và vui vẻ. Sau đó đi đến đây nhìn thấy Trần Hi và Trương Phá Quân thân thiết nắm tay dựa vào nhau, anh vừa giật mình rồi lại tức giận, cảm thấy cô gái mình yêu phải bội mình, lúc này vẻ mặt của anh phải thể hiện ra được sự ngạc nhiên tức giận cùng với cảm xúc đau lòng...”
Sầm Kim nói rất cẩn thận, nói hết tất cả những cảm xúc tồn tại cùng lúc ra, chắc hẳn chỉ cần không phải người mặt đơ và ngớ ngẩn, thì sẽ tái hiện lại được.
Quả nhiên Lâm Diễn đã hoàn thành cảnh quay một mình này một cách rất thuận lợi.
Bây giờ đến lượt quay cảnh nam nữ chính tỏ vẻ thân thiết trước mặt dân làng.
Từ lúc quay quảng cáo cho đến bộ phim này, Thịnh Kiêu Dương và Cố Châu cũng đã hợp tác được một thời gian, hai người phối hợp ăn ý, không NG* một lần nào.
*No good: ý là cảnh quay hỏng phải quay lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Diễn thấy cô đóng phim, anh đứng ở bên nhìn thấy cô gần gũi với một người đàn ông khác như vậy, cảm xúc trong lòng giống với cảm xúc của Âu Dương, nhưng anh không tức giận vì biết đây chỉ là đóng phim.
Tiếp theo đến cảnh dân làng bao vây ba người, dùng dây thừng trói bọn họ lại rồi nhốt vào một căn phòng.
Bởi vì mọi người phối hợp rất tốt, cảnh quay này cũng thông qua rất nhanh.
Trong ba tiếng, họ đã quay xong cảnh mọi người biết thân phận của Trương Phá Quân và bị trói lại.
Tuy nhiên, thời tiết hôm nay khiến trời tối sớm, bọn họ chỉ có thể tạm dừng quay phim, đợi sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục quay cảnh Trương Phá Quân giãy giụa thoát khỏi sợi dây trói, sau đó dùng bản thân làm mồi nhử để hấp dẫn sự chú ý của dân làng.
Chẳng mấy chốc, cảnh quay của Âu Dương ở trong núi đã quay xong, sau đó là cảnh quay Trần Hi và Âu Dương chạy xuống chân núi lái xe đến trấn trên, ở trấn trên đi tìm đội cảnh sát hình sự đang ẩn náu nghĩ cách quay về cứu Trương Phá Quân...
Một cảnh lại tiếp một cảnh, chưa đến một tuần lễ cảnh quay của Âu Dương cũng chỉ còn lại đoạn anh ta đưa Trần Hi về thành phố. Sau đó trong một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Âu Dương đã cầu hôn Trần Hi, Trần Hi bối rối nhận lấy chiếc nhẫn cầu hôn.
Vì tranh thủ thời gian quay xong cảnh của Âu Dương, mọi người quay xong cảnh ở trấn trên liền chạy về thành phố F, sau đó mượn phòng riêng của nhà hàng Vân Đoan để quay cảnh cầu hôn.
Dưới sự hợp tác của mọi người, cảnh quay nhanh chóng được bố trí xong.
Thịnh Kiêu Dương đổi sang kiểu trang điểm buổi tối, mái tóc ngang vai được uốn thành mái tóc xoăn gợn sóng, cô mặc một chiếc váy dài ngang vai, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Lâm Diễn thì mặc âu phục, ngồi ở nơi đó như một chàng hoàng tử đẹp trai cao quý.
Anh nhìn cô gái đang mất tập trung ở phía đối diện bằng ánh mắt thâm tình, cho dù đây chỉ là bộ phim, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa sẽ cầu hôn cô, tâm trạng của anh liền trở nên kích động.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com