Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Thẩm ma vương mỉm cười




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
77185.png

Xem ảnh 2
77185_2.png
Lời nói của Kiều Kiều như vẫn vang lên bên tai, Từ Tình thấy rất cảm động, cũng rất tự hào, bà không cần gia thế hiển hách, không cần năng lực khiến người ta kính nể, bà chỉ cần có Kiều Kiều, có Kiều Kiều, bà sẽ không bị ai khinh thường nữa.



Ăn xong một bữa cơm, ba người Lý gia đều trở về khách sạn để liên lạc với hai người lớn tuổi trong nhà, Từ Tình và Lý Duy Kỳ quay lại thế giới hai người, Thịnh Kiều Dương cũng cùng ông cụ trở về khách sạn



“An Cảnh, cháu đi tìm một căn nhà, phải có khung cảnh yên tĩnh, ông già rồi, về sau sẽ dưỡng lão ở đây.” Ông cụ Dương nói với An Cảnh



“Vâng.” An Cảnh gật đầu, rời khỏi phòng Tổng thống.



Trong phòng3chỉ còn lại hai ông cháu



“Ông ngoại, cháu cảm ơn ông đã phối hợp với cháu.” Thịnh Kiều Dương vừa cười vừa nói



“Cảm ơn cái gì, đều là điều ông nên làm



Ông thấy, tuy hôm nay có thể giải quyết được vấn đề kết hôn cho người mẹ mới của cháu, nhưng muốn để cô ấy có thể đứng thẳng lưng ở Lý gia, như thế vẫn chưa đủ.” Thịnh Kiểu Dương tỏ vẻ đồng ý, “Người khác có nhưng không phải mình có, người của Lý gia vì kiêng nể ông ngoại mới không dám làm gì mẹ, nhưng trong lòng sẽ có chút xa cách, muốn để bọn họ đối xử bình đẳng với mẹ, phải giúp mẹ tự mình đứng lên.” “Tính cách người mẹ mới này của cháu vẫn còn đó, bảo cô ấy tự đứng1lên còn khó hơn lên trời.” Ông cụ Dương vừa cười vừa nói



Thịnh Kiều Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Đúng vậy, nếu như bà ấy đứng lên được, trải qua nhiều khó khăn như vậy đã sớm tự mình đứng lên rồi.”



“Hiện tại cách duy nhất là đặt một ngọn núi vàng lên người cô ấy, để Lý gia coi trọng sự tồn tại của cô ấy.” “Núi vàng? Ý của ông ngoại là?” “Ông sẽ chuyển 5% cổ phần Tập đoàn FLY sang cho cô ấy.”



“Ông ngoại...” Thịnh Kiều Dương hoảng sợ.



Ông cụ Dương mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đây là những thứ chúng ta nợ cô ấy.” Đương nhiên Thịnh Kiêu Dương biết lý do là gì, bởi vì cô đã chiếm lấy cơ thể khỏe mạnh của con gái người ta6để sống sót.



“Cho tới nay, tâm nguyện lớn nhất của ông là hi vọng cháu có thể khỏe mạnh sống đến già, nếu có người có thể thực hiện được nguyện vọng của ông, ông sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ



Hiện tại, tâm nguyện của ông đã được hoàn thành, dù chuyển toàn bộ số tiền của ông cho cô ấy cũng được



Thế nhưng, một người bình thường như cô ấy có quá nhiều tiền tài cũng không phải là chuyện tốt, 5% cổ phần là được, sẽ không khiến người ta nổi lòng tham, lại khiến người khác không thể khinh thường.”



Nghe ông ngoại chậm rãi nói, Thinh Kiều Dương mấp máy mới, không cách nào dùng lời nói để giãi bày sự cảm động



Cô ngửa đầu nhìn khuôn mặt ngày càng già nua của ông ngoại, cảm4thấy mình có thể sinh vào cái nhà này là đời trước tích được phúc lớn



Nếu như ân đức tích được ở đời này có thể đổi lấy kiếp sau tiếp tục được làm người thân của ông ngoại, cô sẵn lòng làm việc thiện cả đời.



“Trước khi bọn họ kết hôn, ông sẽ tổ chức một bữa tiệc nhận người thân



Chính thức nhận người mẹ mới này của cháu làm con gái, như vậy cháu sẽ là cháu ngoại gái trên danh nghĩa của ông.” Ông cụ Dương nói.



Thịnh Kiêu Dương gật đầu, cô ngồi xổm bên chân ông cụ, khuôn mặt kề sát vào đầu gối của ông cụ: “Ông ngoại, cháu rất vui vì lại được làm cháu gái của ông.” “Đứa bé ngốc, cháu vẫn là cháu mà!”



Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu mỉm cười nhìn ông3ngoại



Đột nhiên một tiếng chuông vang lên cắt ngang khung cảnh ấm áp này



Thịnh Kiều Dương nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy ba chữ “Thẩm ma vương” ở trên màn hình, cô hơi sửng sốt.



“Sao thế? Ai gọi vậy?” Thấy vẻ khác thường của cô, ông cụ Dương hỏi



“Là Thẩm Trí Ninh.”



Nhìn thấy cuộc gọi này, Thịnh Kiêu Dương hơi do dự, bây giờ trong đầu cô toàn là câu nói “Trí Ninh thích cháu” mà ông ngoại đã nói lúc trước, nếu như đây là sự thật, bây giờ cô phải dùng thái độ gì để đối mặt với Thẩm Trí Ninh? “Nghe đi, xem cậu ấy có chuyện gì.” Ánh mắt ông cụ Dương mang theo ý cười



Thịnh Kiêu Dương nhìn ông cụ thích xem trò vui, nghe điện thoại



“Cô ở đâu?” Vừa nghe điện thoại, cô liền nghe thấy giọng nói của Thẩm Trí Ninh



“Có chuyện gì?” Thịnh Kiều Dương không trả lời mà hỏi lại



“Quay về.”



Nghe được giọng điệu không cho cãi lại này, Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, bây giờ cô đã nhận lại ông ngoại, về sau cô sẽ không đi theo anh nữa!



“Được.” Cô đáp lời



Đã đến lúc nên kết thúc mối quan hệ lộn xộn với Thẩm Trí Ninh rồi.



Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thịnh Kiêu Dương nói với ông cụ Dương: “Ông ngoại, cháu đi một lát lại về.” “Trí Ninh tìm cháu có chuyện gì?” Ông cụ Dương tò mò hỏi.



“Anh ta không nói.”



“Vậy ông gọi An Cảnh đưa cháu đi.”



“Không cần đâu, cháu gọi trợ lý tới đón cháu là được, chị ấy ở gần đây.”



Thịnh Kiêu Dương vẫy tay với ông cụ rồi đi ra ngoài



Một lần nữa cô lại quay lại căn nhà ở Bắc Giao, đèn ở tầng một tối tăm, Thịnh Kiêu Dương bước lên lầu, thấy ánh sáng hắt ra từ cánh cửa phòng sách, cô bước tới, gõ cửa



“Vào đi.” Giọng nói của anh vang lên, không nghe ra được có tâm trạng gì



Thịnh Kiều Dương đẩy cửa bước vào, vừa ngước mắt nhìn, đã đổi diện với một ánh mắt đang nhìn qua đây, dò xét mà lạnh lùng, như quay lại lúc mới bắt đầu.



“Anh gọi tôi về làm gì?”



Thẩm Trí Ninh không trả lời, chỉ nhìn cô, biểu cảm trên mặt rất khó hiểu.



“Không có chuyện gì à? Không có chuyện gì thì tôi...”



“Ngày ấy,“ Anh mở miệng, “Cô muốn nói gì với ông nội Dương?”



“Cái gì?”



Thẩm Trí Ninh híp mắt, khuôn mặt lạnh hơn mấy phần, đứng dậy đi về phía cô, “Muốn tôi giúp cô nhớ lại một chút không?” Thịnh Kiều Dương bị khí thế của anh làm giật mình, vô thức lùi lại hai bước, nhưng lại bị anh kéo lại.



“Cô tránh cái gì?” “Tôi...” Thịnh Kiêu Dương hơi nghèo từ, dù sao cô cũng cảm thấy chột dạ khi che giấu bí mật.



“Nói cho tôi biết, ngày đó cô nói, bí mật liên quan để sự sống chết của Kiều Dương là cái gì?” Đôi mắt Thẩm Trí Ninh sáng rực, anh nhìn cô, trong giọng nói mang theo thái độ cứng rắn



Thịnh Kiêu Dương nuốt nước bọt, cô nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nói qua loa: “Làm sao tôi biết bí mật gì được, lúc ấy tôi chỉ muốn kiếm cớ để được ở lại tham gia tang lễ thần tượng của tôi mà thôi.”



“Nói! Dối!”



Thẩm Trí Ninh đột nhiên giơ bàn tay còn lại lên nắm cằm của cô, mạnh đến mức như muốn bóp nát



“A, đau quá!” Thịnh Kiều Dương bị ép ngẩng đầu, cô hít vào một ngụm khí lạnh, giơ tay cay tay anh ra, nhưng tay của anh chắc như đá, nắm chặt lấy cằm dưới của cô



“Nói!” Anh lạnh giọng quát.



“Anh, anh buông tay ra trước, rồi tôi nói.” Thịnh Kiều Dương túm lấy bàn tay đang bóp cầm mình



Thẩm Trí Ninh nhìn chằm chằm cô mấy giây, nới lỏng tay ra.



Thịnh Kiêu Dương vuốt cằm, đau đến nhe răng, cô nhìn Thẩm Trí Ninh bằng ánh mắt oán hận, sợ anh lại bóp cầm mình, cô giơ tay che cằm: “Tôi nói cho anh biết cũng được, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện của tôi!”



“Ha!” Thẩm Trí Ninh bật cười, biểu cảm trên mặt lại lạnh đến cực điểm,



Anh đi tới trước một bước.



“Là trước đó tôi đã quá dung túng cô hả?”



Nhìn thấy anh tới gần, Thịnh Kiêu Dương vô thức lùi ra sau hai bước



“Đến mức cô...” Cô lùi, anh tiến.



“Ảo tưởng có thể cò kè mặc cả với tôi?”



Cô lại lùi, anh lại tiến.



“Nói điều kiện với tôi, cô có tư cách này sao?”



Cuối cùng, cô bị anh dồn đến chân tường.



Cô vốn không phải người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng giờ phút này hoàn toàn bị bao phủ dưới cái bóng của anh, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, giống như một con sư tử bị con mồi trêu đùa đến mức nổi giận muốn cắn chết đối phương



Thịnh Kiêu Dương bị dọa bởi ánh mắt tàn nhẫn của anh, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, lần duy nhất từng thấy sự tàn bạo của anh, là anh đang giẫm lên tay kẻ phản bội, trên mặt có nụ cười khinh miệt, nhưng không phải khuôn mặt lạnh lẽo như bây giờ



Khuôn mặt cô trắng bệch, có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn vì bị dọa sợ.



Thẩm ma vương thật đáng sợ..



điều này khiến cô quyết tâm phải dùng “bí mật” này để đổi lấy cơ hội rời xa anh.



“Anh không đồng ý, dù tôi có nói, cũng chưa chắc đã nói sự thật.” Thịnh Kiều Dương nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tiếp tục nói, “Điều kiện này đối với anh mà nói rất đơn giản, thật sự vô cùng...”



Thịnh Kiều Dương mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt lại bóp cổ cô, giọng nói bị chặn trong cổ họng



“Tôi chỉ hỏi cô một câu, nói, hay không nói?” Theo giọng nói của Thẩm Trí Ninh, lực tay cũng dần mạnh hơn.



Lúc này, Thịnh Kiểu Dương thật sự cảm nhận được sát khí trên người anh



“Tôi nói.”



Chờ anh hơi nới lỏng ngón tay, Thịnh Kiều Dương nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng, cô nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên nổi nóng này: “Anh thả tôi ra trước.”



“Chờ cô nói xong, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”



Trời đang rất lạnh, nhưng Thịnh Kiều Dương lại cảm thấy mình đang đổ mồ hôi, bí mật cô muốn nói không phải là cô còn sống sao, nhưng sao cô có thể nói lời này với anh? Thẩm ma vương vốn đã nghi ngờ cô có âm mưu cố gắng bắt chước Kiểu Dương, lại nghe cô nói cô là Kiều Dương, không phải sẽ nghi ngờ cô muốn làm thế thân chứ?



Từ nhỏ Thẩm Trí Ninh đã lớn lên ở Đức, tiếp nhận nền giáo dục phương Tây nghiêm ngặt và khoa học, sẽ không nghĩ đến những thứ phi thực tế, trừ phi ông ngoại ra mặt



Nhưng cô không muốn nói cho Thẩm ma vương biết, cô chính là Thịnh Kiều Dương!



Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...



Thịnh Kiều Dương cắn môi, cảm nhận được ngón tay đặt trên cổ mình lại bắt đầu dùng sức, cô càng cảm thấy sốt ruột hơn, chẳng lẽ phải nói ra chân tướng thật sao? Quan trọng là dù cô nói ra, Thẩm Trí Ninh có tin hay không? “Nghĩ xong lý do chưa?” Lúc này, trên mặt Thẩm Trí Ninh mang theo nụ cười



Thẩm ma vương mỉm cười...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK