Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229: Vì sao lại trốn tránh anh




80367.png

80367_2.png
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy anh nói như vậy lại nằm xuống gối, nhớ lại một chút, lúc trước cô mơ hồ nghe thấy Thẩm Trí Ninh nói chuyện, có lẽ lúc ấy anh đang gọi điện thoại cho đám người Đạo diễn Sầm.



Sau khi biết không vội, cô lười biếng ngáp một cái.



“Em còn buồn ngủ à?”



“Gần đây rất mệt mỏi.”



Anh giơ tay che mắt cô, “Vậy em ngủ thêm một chút đi.”



Lúc tay của anh phủ xuống, cô nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng sau khi nhắm mắt lại mới phát hiện ra bản thân không còn buồn ngủ nữa, cô lại mở mắt ra, lông mi lướt qua lướt lại trong lòng bàn tay của anh.



Thẩm Trí Ninh bỏ tay ra, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Lại không muốn ngủ3nữa à?”



Trong đầu Thịnh Kiêu Dương lại nhảy ra một câu: Có anh chàng đẹp trai ở bên, sao ngủ được chứ.



Cô bị suy nghĩ của bản thân làm giật mình, hơi chột dạ nhìn Thẩm Trí Ninh, lại để ý đến quầng thâm dưới mắt anh, cảm thấy kỳ lạ: “Tối hôm qua anh không ngủ ngon à?”



“Anh không ngủ.”



“Hả?” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên, “Vì sao?”



Thẩm Trí Ninh nhìn cô, “Anh nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.”



“Lúc trước?”



Cô chớp mắt, lại không giống trước kia, bây giờ vẻ mặt nghi ngờ này của cô trông vô cùng đáng yêu.



Thẩm Trí Ninh không nhịn được giơ tay véo má cô, “Vì sao lúc trước lại trốn tránh anh?”



“Lúc nào?” Thịnh Kiêu Dương giả vờ mơ hồ.



“Em cứ nói đi?”



“Em trốn tránh anh2lúc nào chứ, sao em lại không biết?” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ ngây thơ.



Kỹ năng diễn xuất đã tăng lên khá nhiều. Ánh mắt Thẩm Trí Ninh chợt lóe, anh xoay người đè cô ở dưới người, dùng góc độ từ trên cao nhìn xuống, “Thật sao?” Giọng điệu của anh khá nguy hiểm.



“Nếu không... anh Trí Ninh nhắc em một chút đi?” Cô cẩn thận giơ ra một ngón tay.



“Nhắc em cũng được nhưng anh phải thu lãi trước.”



“Anh muốn thu lãi gì?” Cô chớp mắt.



Khóe môi Thẩm Trí Ninh hiện ra một nụ cười, “Hôn anh.”



“...”



Thịnh Kiêu Dương che miệng lại, buồn bực nói: “Em còn chưa đánh răng đâu, em sợ sẽ làm anh ngạt thở.”



“Anh không chê em.”



“Nhưng em sẽ ghét bỏ bản thân.”



Khóe môi của Thẩm Trí Ninh1cong cong, anh hào phóng nói: “Vậy ghi nợ trước, lát nữa trả sau.”



Còn có thể chơi như vậy sao? Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên nhìn anh.



“Lúc em đến biệt thự Quế Kim, nghe thấy anh quay về lại giả vờ không khỏe về phòng trốn tránh anh.” Anh nhắc nhở.



“Em thật sự không khỏe, dì cả của em tới.”



“Đúng là trùng hợp,“ Anh cười khúc khích, “Lần nào cũng như vậy.”



Nó muốn tới thì có cách nào chứ? Thịnh Kiêu Dương mỉm cười.



Thẩm Trí Ninh không so đo vấn đề này với cô nữa, lại nói: “Có một lần trên bữa tiệc, rõ ràng em nhìn thấy anh, lại quay đầu rời đi, giải thích thế nào?”



“Em đột nhiên nhớ ra em còn có chuyện chưa làm.”



Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ khá hài1lòng với câu trả lời của mình, đúng là không chê vào đâu được. Cô đắc ý nhìn Thẩm Trí Ninh, muốn xem anh còn có thể nói gì.



Thẩm Trí Ninh lại yên lặng nhìn cô, qua một hồi lâu mới nói: “Những năm qua em thay đổi rất nhiều, lúc còn bé em sẽ không lừa anh như bây giờ.”



Lúc còn bé... Đó là lịch sử đen tối của cô! Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, cô không muốn nhớ lại hình ảnh bản thân như một cái đuôi hấp tấp đi theo sau lưng Thẩm Trí Ninh.



“Nếu em còn là kiểu kia, anh sẽ không gặp được em nữa rồi.” Nếu cô vẫn còn ngây thơ lãng mạn như khi còn bé, vậy cô đã sớm chỉ còn lại xương vụn.1Lúc mẹ của cô qua đời, đoạn thời gian mẹ con Lương Tiểu Tuệ được đón vào trong nhà, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, đến mức sau khi bước vào trường học quý tộc đã có thể thích ứng rất tốt.



Thẩm Trí Ninh im lặng, trong mắt thoáng qua sự đau lòng, “Vì sao khi đó em không ở lại biệt thự Quế Kim.”



Anh đang nói đến khi Thịnh Kiêu Dương mười tuổi được ông cụ Dương đưa ra nước ngoài, khi đó ông cụ Dương cố ý để cô sống cùng anh trong biệt thự Quế Kim.



“Là ông ngoại đưa em đi, mấy tháng trước ông ngoại có nhắc đến việc này với em, ông nói vốn muốn để em ở lại biệt thự Quế Kim, nhưng ông nội Thẩm không vui lắm, cũng vì tim của em không tốt.” Thịnh Kiêu Dương bình tĩnh nói.



Thẩm Trí Ninh cảm thấy trái tim co rút đau đớn, sau khi dì Dương qua đời anh mới biết cô mắc bệnh tim di truyền, rõ ràng khi còn nhỏ đã sống cùng nhau hai năm, nhưng anh lại không hề biết việc này. Lúc đó, ở trong mắt anh, Thịnh Kiêu Dương là một cô công chúa nhỏ sống trong tháp ngà voi không hề buồn lo, có cha mẹ cưng chiều, cuộc sống rất tốt, cho nên anh luôn muốn làm cô khóc, thật sự không biết tâm trạng thay đổi quá nhiều cũng sẽ làm cô phát bệnh.



Lúc cô được ông nội Dương đưa đến biệt thự Quế Kim, anh đang nhận sự huấn luyện khắc nghiệt nhất mà ông nội đặt ra, chờ đến lúc anh trở về, cô đã đi rồi, ông nội nói là cô tự muốn rời đi.



Thì ra không phải như thế.



“Thật ra như vậy cũng tốt, nếu không sẽ không có em của bây giờ.” Thấy vẻ mặt đau xót của anh, Thịnh Kiêu Dương an ủi.



Cô vẫn vô tư như vậy. Thẩm Trí Ninh đột nhiên thu lại tâm trạng nặng nề, hỏi: “Vậy tại sao em lại trốn tránh anh?”



Lượn một vòng lại quay về chỗ cũ.



Thịnh Kiêu Dương biết nếu không nói thật, đối phương sẽ không bỏ qua.



“Bởi vì em sợ anh sẽ bắt nạt em như khi còn bé.” Lời này tuyệt đối là thật lòng.



“Em sợ anh?”



Cô nhìn anh, chỉ thiếu không gật đầu ngay lập tức. Trước kia, Thẩm Trí Ninh ở trong mắt cô là cấp bậc Đại ma vương tà ác, lúc còn nhỏ anh chỉ hơi lạnh lùng, thích chọc cô khóc, sau khi gặp lại anh đã máu lạnh vô tình không coi trọng mạng sống của con người, so với những hành động xấu xa khi còn bé chỉ là kiểu phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, nhưng cô vô cùng yêu quý cơ thể khỏe mạnh của mình, nào dám đi đến trước mặt anh.



“Bởi vì khi em còn bé, anh bắt nạt em sao?” Anh hỏi lại.



“Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ à?” Thịnh Kiêu Dương bĩu môi.



“Em có từng thấy anh bắt nạt cô gái khác không?”



Thịnh Kiêu Dương sững sờ, hình như không có.



“Là vì anh thích nên mới muốn bắt nạt.”



“Đây là đạo lí gì vậy? Anh bắt nạt em lại còn lý sự!” Thịnh Kiêu Dương lẩm bẩm.



Thẩm Trí Ninh cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cô, khoảng cách giữa hai đôi mắt gần đến mức còn không nhét được cả một nắm đấm, anh nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh cũng muốn ‘bắt nạt’ em.”



Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra ý tứ thật sự trong lời nói của anh.



Vừa nãy anh nói vì thích mới muốn bắt nạt, bây giờ anh nói muốn bắt nạt cô, nói cách khác... Anh đang nói, anh thích cô.



Kiểu tỏ tình này đúng là chỉ có ở Thẩm Trí Ninh.



Hàng mi thật dài chớp chớp, không hiểu sao cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.



“Em ưm...” Cô vừa mở miệng muốn nói chuyện, nụ hôn của anh đã rơi xuống, chặn những lời chưa nói lại.



Cô duỗi bàn tay phải không bị đè nặng để đẩy anh, anh lại giơ tay trái ra mười ngón đan xen nắm lấy tay cô, sau đó lại đè tay của cô xuống gối, còn mình thì tiếp tục thưởng thức món khai vị.



Chờ anh hôn đủ rồi, lúc rời khỏi môi cô còn kéo ra một sợi chỉ bạc, cả người cô đều mềm nhũn.



Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, vội nói: “Chúng ta lên đường sớm một chút, nếu đến thành phố C trễ, đến lúc đó sẽ không kịp lên tàu cao tốc.”



Bọn họ đã quyết định sẽ ngồi tàu cao tốc quay về, vốn tám giờ sáng nay sẽ cùng xuất phát đến thành phố C, sau đó buổi chiều ngồi tàu cao tốc về thành phố F.



Nhìn dự báo thời tiết, thời gian tới sẽ còn có mưa, cho nên Đạo diễn Sầm bàn bạc với Cố Châu, quyết định sẽ trở về quay những cảnh còn lại trong phim trường, dù sao cảnh cần quay cũng đã quay xong, phần bối cảnh còn thiếu có thể chế tác hậu kỳ.



Thẩm Trí Ninh xoay người nằm lại vị trí của anh, liếm môi, có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn: “Em đi rửa mặt trước đi.”



Thịnh Kiêu Dương vội ngồi dậy, lập tức nghĩ đến một chuyện khác, cúi đầu nhìn xuống. Trời ạ! Cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ xuyên thấu của Vương Vi.



Cô vội giơ tay che ở trước ngực, quay sang nhìn người nào đó, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, trên mặt có nụ cười sâu xa, cô cắn môi, không cần nhìn vào gương cũng biết bản thân đang đỏ mặt.



“Em đặc biệt chuẩn bị cái này cho anh sao?” Trong giọng nói của anh mang theo sự nghiền ngẫm.



“Không có, là Vương Vi tự ý đưa cái này cho em. Anh, anh đừng nhìn!” Cô nghiêng người sang phía bên kia, sau đó đột nhiên hất chăn lên, che đầu Thẩm Trí Ninh lại, sau đó nhân cơ hội bò xuống giường, xỏ dép chạy vào trong phòng tắm.



Thẩm Trí Ninh buồn cười kéo chăn xuống, nhìn thấy cơ thể gần như trần truồng ở dưới chiếc váy ngủ nửa trong suốt lách vào phòng tắm, ánh mắt u tối, trong lòng có mấy phần tiếc nuối.



Lúc họ rời khỏi nhà trọ, Vương Vi đỡ bụng đi ra tiễn.



“Kiều Kiều, lúc nào hai người có tin mừng nhất định phải nói cho mình biết đó!” Vương Vi nắm tay Thịnh Kiêu Dương, nói không ngừng.



“Biết rồi, cậu nên ở nhà dưỡng thai đi, gần đây thời tiết không tốt, lúc trời mưa cậu phải để ý một chút, cẩn thận dưới chân trơn trượt.” Thịnh Kiêu Dương đứng cạnh cửa xe đáp lời.



Vương Vi tỏ vẻ buồn bã: “Không biết lần này chia tay, phải bao lâu mới có thể gặp lại cậu.”



“Chờ cậu sinh em bé xong, hai người có thể đến thành phố F, nếu mình không có lịch trình, chúng ta có thể gặp mặt.”



“Được rồi, Kiều Kiều, đến lúc đó cậu phải chứa chấp bọn mình đó!”



“Chắc chắn rồi. Cậu về đi.”



“Mình nhìn hai người đi.” Vương Vi lùi một bước sang bên cạnh, nhìn cô ngồi vào trong xe.



Thịnh Kiêu Dương hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Vương Vi, chia tay ở đây.



“Em quen cô ấy lúc tham gia cuộc thi Siêu mẫu à?” Thẩm Trí Ninh hỏi thăm.



“Ừ, là một người rất thú vị, suy nghĩ rất ngây thơ.” Thịnh Kiêu Dương nâng cửa sổ xe lên, rời mắt khỏi cửa sổ.



Cô nhíu mày, “Nhưng em cảm thấy chồng của cô ấy hơi không quan tâm đến cô ấy.”



“Mỗi người đều có cách chung sống khác nhau, em đừng lo lắng về điều này.” Thẩm Trí Ninh nắm chặt tay cô.



“Điều này cũng đúng.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK