Cô mở một tin tức có tiêu đề “Bạn trai mới của Lâm Na” khá hot, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một bộ ảnh động, mở cái đầu tiên lên nhìn thì hoảng sợ đến rơi cả cằm.
Đây là ảnh động của Lâm Na và một người đàn ông mang dòng máu Italy đang cuồng nhiệt hôn môi, rất ngắn, từ lúc Lâm Na giữ mặt người đàn ông hôn lên đến lúc người đàn ông lùa mười đầu3ngón tay vào tóc cô ấy, giữ chặt gáy đáp lại, chỉ ngắn ngủi hai giây, nhưng đã khiến người xem sôi trào máu nóng.
Tình huống gì thế này? Là Lâm Na chủ động sao?
Rõ ràng hôm qua Lâm Na còn đau lòng vì việc của George, vậy mà hôm nay đã có thể hôn môi nóng bỏng với người khác?
Còn nữa, người đàn ông này là ai? Thịnh Kiêu Dương đang muốn xem tiếp thì nghe thấy tiếng cánh cửa kéo trượt ra, cô ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm, thấy Tiểu An mặc áo ngủ bò sữa đi đến
Cô để điện thoại xuống, tới vuốt má Tiểu An.
“Sao Tiểu An của chúng ta lại đáng yêu thế này chứ!”
Ánh mắt lơ đãng nhìn1lên, sau khi nhìn thấy người đi ra, Thịnh Kiêu Dương ngẩn người: “Sao anh lại ở đây?” Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô, không nói lời nào
Cô để ý thấy người anh bị ướt, liền nhìn anh, rồi lại nhìn Tiểu An, “Anh tắm cho Tiểu An thì cứ tắm, sao lại khiến bản thân biến thành như vậy?”
Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ vỗ nhẹ Tiểu An, Bảo Tiểu An lên giường ngủ, cô thì đẩy Thẩm Trí Ninh vào phòng tắm, thúc giục: “Anh cũng nhanh đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm, tôi lấy quần áo ướt đi hong khô giúp anh.”
Cô giống như một người mẹ già, quay lại nhìn thấy Tiểu An thò đầu ra từ trong8chăn nhìn phía bên này, lại dỗ cậu bé đi ngủ, chờ sau khi cậu bé nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ, cô mới đi đến cửa phòng tắm, khẽ gọi: “Anh đưa quần áo ướt cho tôi.”
Bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, không nghe thấy Thẩm Trí Ninh trả lời, cũng không biết anh có nghe thấy lời cô nói không.
Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, không gọi tiếp nữa, rời khỏi phòng
Cô chạy xuống dưới lầu một vòng, không nhìn thấy ông ngoại và An Cảnh, liền đi đến phòng của bọn họ
Hiện tại, An Cảnh chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông ngoại, cho nên ở cùng một phòng ngủ với ông ngoại
Đứng9ở cửa phòng, cô hơi ngập ngừng, việc tiếp theo phải làm có hơi xấu hổ..
“Cốc cốc cốc” cuối cùng cô vẫn gõ cửa
Lúc mở cửa, An Cảnh nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Ông nội đã ngủ rồi, có chuyện gì để ngày mai nói sau.”
“Tôi tới tìm anh.” Thịnh Kiêu Dương cũng nhỏ giọng nói
An cảnh hơi ngạc nhiên nhìn cô
Thịnh Kiêu Dương mất tự nhiên, họ nhẹ, ánh mắt hoảng hốt nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng nói: “Anh có đồ sạch sẽ, chưa mặc qua..
đồ lót ấy?”
“Cái kia, anh đừng hiểu lầm, Thẩm Trí Ninh tắm cho Tiểu An sau đó làm ướt quần áo, thời tiết này mặc quần áo ướt sẽ dễ bị bệnh, cho nên tôi bảo anh ta7đi tắm nước nóng.” Khuôn mặt Thịnh Kiêu Dương đỏ lên, cô giải thích.
Trong mắt An Cảnh hiện ra ý cười, anh ta gật đầu nói: “Có đồ mới, em chờ một chút.” “Oh.” Thật sự vô cùng xấu hổ
Chẳng mấy chốc, An Cảnh đã cầm một miếng vải vuông vức đi ra
Thịnh Kiêu Dương nói cảm ơn, nhận lấy miếng vải thật mỏng này, xoay người bước nhanh về phòng
Về đến phòng, Thịnh Kiêu Dương đi đến cửa phòng tắm trước tiên, giơ tay định gõ cửa, cửa phòng tắm lại trượt ra, để lộ Thẩm Trí Ninh mặc áo choàng tắm màu trắng bó sát đứng ở bên trong
Nhìn thấy chiếc áo choàng tắm này, Thịnh Kiêu Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Sao anh lại mặc áo choàng tắm của tôi.” Đó là áo choàng tắm của cô, tất nhiên kích cỡ cũng theo số đo của cô, Thẩm Trí Ninh cao hơn lại cường tráng hơn cô, chiếc áo choàng tắm vốn rộng rãi kia lại bó sát ở trên người anh.
“Không sao, trả cho em nhé?” Thẩm Trí Ninh giơ tay cởi thắt lưng.
“Đừng!” Thịnh Kiêu Dương đã thấy khuôn ngực của anh bên dưới cổ áo rộng
Thịnh Kiêu Dương hít sâu một hơi, xoay người, “Anh chờ một chút, tôi đi mượn một bộ đồ ngủ cho anh.” Thẩm Trí Ninh duỗi tay ra giữ cánh tay, nhìn miếng vải trong tay cô, hơi nhướng mày: “Em cầm gì trong tay đó?” Thịnh Kiêu Dương cúi đầu nhìn, khuôn mặt trở nên khô nóng, lập tức nhét đồ vào trong tay Thẩm Trí Ninh, vội nói: “Chưa có ai mặc đâu.” Cô nói xong liền định chuồn đi, nhưng bàn tay anh lại càng siết chặt hơn
“Làm gì vậy?” Cô giả vờ bình tĩnh hỏi.
Thẩm Trí Ninh nhìn lỗ tai đỏ hồng của cô, khóe môi cong lên, “Không phải em nói muốn sấy khô quần áo cho anh sao?”
Anh vừa nhắc nhở như vậy, Thịnh Kiêu Dương liền nhớ tới chuyện này, duỗi một bàn tay khác về phía Thẩm Trí Ninh: “Vậy anh mau đưa quần áo ướt cho tôi.”
Thẩm Trí Ninh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô, “Đừng rắc rối thế, không thì giữ anh ở lại qua đêm đi, ngày mai anh gọi Felix mang quần áo đến.”
“Không phải anh đã mua căn nhà bên cạnh à, bây giờ gọi Felix mang quần áo đến là được rồi.”
“Nhà còn chưa được dọn dẹp xong.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, trong mắt có vẻ khó tin
“Hơn nữa anh đã bảo Mãn Quân về rồi.” Thẩm Trí Ninh lại nói một câu
Thịnh Kiêu Dương biết Mãn Quân là ai, đó là tài xế riêng của Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiêu Dương nhìn ý cười giữa hàng lông mày của anh, mấp máy môi: “Vậy tôi gọi dì Trương dọn dẹp một căn phòng cho anh.”
Thẩm Trí Ninh quay lại nhìn về phía giường, rồi mỉm cười nhìn cô: “Anh thấy, giường của em rất lớn, đủ cho một nhà ba người chúng ta ngủ với nhau đấy.”
“Ai là một nhà ba người với anh.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay đẩy anh.
Thẩm Trí Ninh lại chủ động buông tay, “Di Trương cũng có tuổi rồi, đừng làm phiền bà ấy, em nhanh đi tắm rửa đi, anh chờ em.” Anh đi về phía giường ngủ của Thịnh Kiêu Dương.
Chờ cô làm gì? Thịnh Kiêu Dương nghẹn họng trân trối nhìn bóng lưng của Thẩm Trí Ninh, thấy anh bình tĩnh tự nhiên lật chăn của cô lên, nằm, vào, trong, rồi! Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, đi đến tủ quần áo lội bộ đồ ngủ kín đáo nhất của mình ra, đi vào phòng tắm
Lề mà lề mề tắm rửa xong đi ra, nhìn Thẩm Trí Ninh hình như đã ngủ, Thịnh Kiêu Dương khẽ thở ra, cô đi qua, phát hiện Thẩm Trí Ninh chiếm mất vị trí ở giữa, một bên là Tiểu An đã ngủ say, bên còn lại là vị trí trống đủ để một người nằm ngủ và chăn.
Bởi vì sợ sẽ kéo mất chăn của Tiểu An nên trước đó cô và Tiểu An đắp riêng chăn
Bây giờ, chăn của cô đã bị cái tên mặt dày nào đó chiếm lấy một nửa.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên do dự, cô thật sự muốn qua lại với một người đàn ông không biết “Được một tấc lại muốn tiến một thước” viết như thế nào sao? Vì sao cô lại có cảm giác rơi vào hố lửa thế này? Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, một cơn gió đã ập tới, tay cô bị túm lấy, người thì bị sức mạnh này kéo ngã sấp xuống giường, không, nói đúng ra là nằm sấp trên người ai đó
Ngay sau đó chiếc chăn trùm xuống, đầu cô bị trùm kín, kính mắt cũng rơi xuống giường
Cô tức giận mở chăn ra, “Anh..” “Suyt!” Thẩm Trí Ninh chỉ sang bên cạnh ra hiệu
Cô nhìn thấy Tiểu An ngủ rất ngon, đành ngậm miệng lại
Lúc này sự chú ý của cô bị cảm giác trên tay hấp dẫn, cô cúi đầu nhìn, đờ ra..
Thẩm Trí Ninh không mặc quần áo, không mặc quần áo, không mặc quần áo! Chuyện quan trọng phải nói ba lần
Thịnh Kiêu Dương luống cuống tay chân muốn đứng dậy, nhưng bàn tay ở trên lưng lại thì người cô lại.
“Không muốn ngủ à? Vậy chúng ta làm một số việc khác để giết thời gian.” “Không, tôi buồn ngủ, thật, rất buồn ngủ!” Thịnh Kiêu Dương rất kiên định từ chối những lời khiến người ta có suy nghĩ kỳ quái kia
“Vậy thì ngủ đi.”
“Anh..
trước tiên hãy bỏ bàn tay của anh ra đã...” Thấy trong mắt anh lộ vẻ sợ cô thừa cơ chạy trốn, Thịnh Kiêu Dương vội vàng cam đoan, “Tôi sẽ ngủ ngay, nhưng tôi cũng không thể..
nằm tư thế này?” Thẩm Trí Ninh yên lặng nhìn cô, bỏ bàn tay đang đặt trên lưng cô ra, nhìn cô nghiêng người nằm xuống bên cạnh quay lưng về phía mình, nhưng..
Anh giơ tay kéo người lại, “Em không sợ rơi xuống dưới đất, nhưng anh sợ em cướp chăn của anh.” Thịnh Kiêu Dương cứng đờ, cảm thấy có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ, cho tới bây giờ cô chưa từng ngủ cùng giường chung gối với bất kì người đàn ông nào.
“Được rồi, ngủ đi.” Thẩm Trí Ninh buông tay ra, đặt kính mắt cô làm rơi trên giường xuống khoảng trống nhỏ để đồ linh tinh ở đầu giường, rồi không còn hành động gì nữa.
Chờ một hồi lâu, Thịnh Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh đã nhắm mắt ngủ, thế là cô cũng yên lặng, cọ mép chăn mềm, nhắm mắt lại
Cô ngủ một giấc đến lúc tự tỉnh.
Hôm nay trong chăn ấm áp lạ thường, còn có một cái gối ôm tự động tỏa nhiệt...
Chờ chút!
Thịnh Kiêu Dương bỗng nhiên mở mắt, trong tầm mắt là một đôi mắt sâu thẳm.
Cô lại nhắm mắt, miệng còn lẩm bẩm: “Có lẽ mình chưa tỉnh ngủ, tỉnh lại là được rồi.” “Ha!” Tiếng cười trầm thấp dễ nghe xen lẫn một chút khàn vang lên bên tai
Thịnh Kiêu Dương lập tức tỉnh táo, trong đầu nhanh chóng hiện lên tình cảnh trước khi ngủ vào tối qua
Trời ạ, vậy mà cô thật sự ngủ chung chăn với Thẩm ma vương cả một đêm? Đột nhiên một bàn tay nắm chặt tay trái của cô, “Em sờ một cái liền biết có phải đã ngủ với anh không.” Chỉ một thoáng, Thịnh Kiêu Dương cảm giác mình bị Thẩm ma vương trêu đùa! Cô còn chưa kịp tránh khỏi tay của anh, đầu ngón tay đã chạm vào cơ bụng ở dưới mép vải
“Còn nữa,“ Anh kề sát vào tai cô, bờ môi như vô tình như cố ý chạm vào vành tai, trầm thấp hỏi cô, “Vì sao lại gọi anh là Thẩm ma vương, hả?”
..
Xong đời.
Thịnh Kiêu Dương vùi mặt vào trong chăn.