“Nhưng em nghĩ rồi, đúng là em có làm sai, anh tức giận cũng đúng thôi.”
Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại, “Việc em muốn nói tiếp theo hơi vô lý, nhưng câu nào cũng là sự thật. Anh Trí Ninh, anh phải tin em.”
“Chờ một chút.” Thẩm Trí Ninh đến gần, sau đó kéo cô đi tới ngồi xuống mép giường.
Anh nhìn cô chăm chú, “Em nói đi.”
Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, Thịnh Kiêu Dương càng căng thẳng hơn, cô sắp xếp lại lời nói: “Em có một bí mật, em chỉ nói bí mật này với hai người, một người là ông ngoại, người còn lại là Lâm Na.”
Thẩm Trí Ninh nhướng mày, thì ra không phải cô chủ động nói3thân phận của cô cho Lâm Diễn biết sao?
Anh cũng không nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, bởi vì cho tới bây giờ cô không cần phải nói dối.
“Không phải lúc đầu anh vẫn luôn nghi ngờ em có mục đích không trong sáng sao? Còn nói em bắt chước Thịnh Kiêu Dương. Em muốn nói với anh rằng, em không bắt chước cô ấy,“ Thịnh Kiêu Dương chậm rãi nói nốt phần còn lại, “Em là cô ấy.”
“Em chính là Thịnh Kiêu Dương!” Cô nhấn mạnh.
Cuối cùng cô cũng đã nói bí mật này với anh, nhưng điều này không khiến cô bớt căng thẳng, đôi mắt nhìn anh chăm chú, muốn từ biểu cảm tìm ra một chút thái độ của anh.
Nhưng không có, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
“Anh... không tin sao?” Cô nắm chặt2tay, trái tim lơ lửng giữa không trung.
“Anh tin.”
“Nhưng anh không hề ngạc nhiên chút nào.”
Thịnh Kiêu Dương chắc chắn, lần trước gặp mặt, anh vẫn chưa biết, nếu như biết nhất định anh sẽ biểu hiện ra.
“Bởi vì anh đã biết rồi.”
“Anh biết?” Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, “Chuyện khi nào vậy?”
“Cái này vẫn là để người em thích phải chịu thiệt thòi.”
Thịnh Kiêu Dương lập tức hiểu lời anh nói, là Lâm Diễn nói cho anh biết.
Lâm Diễn...
Nhưng vì sao chứ? Sao Lâm Diễn lại chủ động nói thân phận của cô cho Thẩm Trí Ninh biết?
“Hôm qua, lúc anh đến bệnh viện tìm em, em đã rời đi.” Thẩm Trí Ninh nói tiếp.
Vậy là hôm qua à? Thịnh Kiêu Dương thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cô nhìn Thẩm Trí Ninh, trái tim hơi thắt lại,1phản ứng của anh quá bình tĩnh khiến trong lòng cô không có chút chắc chắn nào.
“Anh Trí Ninh, thật xin lỗi, muộn như vậy mới nói cho anh biết.”
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô, duỗi tay nắm chặt lấy, vuốt nhẹ, chậm rãi nói: “Người nên nói xin lỗi là anh, anh nên sớm nhận ra em.”
Cô cong ngón tay, lòng bàn tay bị anh vuốt ve đến ngứa ngáy, nghe thấy anh nói như vậy, không thể kiềm chế được sự vui vẻ ở trong lòng. Ngay cả cô cũng không ngờ lúc anh biết lại không trách móc gì, cô như trút được gánh nặng vậy.
Quả nhiên Cố Châu nói rất đúng, cô rất để ý đến Thẩm Trí Ninh.
Bởi vì để ý, cho nên lo lắng lúc bản thân nói bí1mật ra, anh sẽ không chấp nhận nổi.
Bởi vì để ý, cho nên không muốn lừa gạt anh nữa.
Hai cái này vốn phải mâu thuẫn, nhưng lại cùng xuất hiện ở trên người cô, cho nên trước khi cô nói ra mới có thể lo lắng như vậy.
“Anh Trí Ninh, anh không nhận ra em cũng rất bình thường, dù sao chuyện của em cũng không cách nào tưởng tượng nổi.”
Thẩm Trí Ninh nâng một tay lên chạm vào khuôn mặt của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Cái gì?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt.
“Lựa chọn của em là gì? Tiếp tục theo đuổi tình yêu đích thực của em, hay là ở bên cạnh anh.”
Ánh mắt của anh nặng nề mà kiềm chế, trong đôi mắt như đè nén một ngọn núi1lửa, tình cảm nóng cháy, như sẽ phun trào bất cứ lúc nào.
Thịnh Kiêu Dương lại nhớ về hình ảnh cách đây không lâu, anh nhảy ra khỏi cabin của máy bay, nhanh chân bước đến ôm cô thật chặt, khi đó thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể của anh hơi run rẩy, anh đang sợ... sợ mất cô.
Có lẽ vì cô hơi khựng lại, khiến Thẩm Trí Ninh cho rằng cô đã đưa ra một lựa chọn khác, anh rút tay lại.
“Được, anh biết rồi.”
Anh đứng lên, lùi lại hai bước, “Anh tôn trọng em.”
Nếu như cô chỉ là Từ Kiều Kiều, anh sẽ không buông tay như vậy. Nhưng cô là Thịnh Kiêu Dương, là người anh quyết định phải bảo vệ ngay từ khi còn nhỏ.
Anh sẽ coi lựa chọn của cô là trên hết, chỉ cần có thể làm cô hạnh phúc, anh sẵn sàng nhượng bộ.
Thịnh Kiêu Dương cũng sững sờ trước hành động của anh, dở khóc dở cười.
“Anh Trí Ninh.”
Nghe thấy tiếng gọi của cô, Thẩm Trí Ninh nhìn cô, thấy cô cũng đứng lên còn bước lại gần mình một bước, anh không hề chớp mắt, muốn nghe câu nói tiếp theo.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại bị sốc.
Bởi vì cô đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Không thể không nói, trong khoảnh khắc này niềm vui đến quá bất ngờ.
“Quá khứ để lại cho anh ấy, em chỉ muốn đi theo trái tim của mình.”
“Lần này em chắc chắn không nhận sai người chứ?” Thẩm Trí Ninh nhớ lại lần trước cô chủ động tỏ tình với anh, rõ ràng cô đã coi anh là Lâm Diễn.
Hôm nay cô cũng uống rượu.
Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương trong veo, kiên định nói: “Em không say, em rất chắc chắn, em muốn anh, Thẩm Trí Ninh...”
Chữ “Ninh” đã bị anh chặn lại.
Nụ hôn này không giống bất kì nụ hôn nào trong quá khứ, trước kia Thịnh Kiêu Dương hơi miễn cưỡng, mỗi lần đều là anh chủ động. Lần này cô đã hiểu rõ trái tim của mình, cũng quyết định phải nghiêm túc bắt đầu một tình cảm mới, nên đã đáp lại anh.
Có sự đáp lại, tất nhiên cảm giác sẽ khác biệt.
Hai người đều rất tập trung.
Cô ôm cổ anh, anh giữ chặt gáy của cô, cảm giác tê dại khiến người ta run rẩy truyền qua giữa môi và răng của họ.
Chiếc giường lớn màu trắng chỉ cách hai bước.
Không biết từ khi nào bọn họ đã cùng ngã xuống giường, anh chống một tay ở cạnh người cô, tay còn lại từ sau gáy chạy men theo tai xuống cổ, trượt xuống, tùy ý nhóm lửa khắp nơi, lòng bàn tay nóng rực chui vào từ dưới vạt áo của cô, dán lên vòng eo mềm mại.
Thịnh Kiêu Dương đã tỉnh táo lại, cô giơ tay đè lại bàn tay đang làm càn của anh, hơi hoảng sợ: “Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Thẩm Trí Ninh cúi đầu hôn cô, “Nơi này đúng là không thích hợp.”
Lời nói của anh và của em là cùng một ý sao? Thịnh Kiêu Dương trợn tròn mắt nhìn anh.
“Anh sẽ chờ đến lúc em chuẩn bị sẵn sàng.” Anh rút tay ra, véo má cô.
Thịnh Kiêu Dương bỗng nhiên đỏ mặt.
Lúc mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa tối, tất cả đều bị hai người họ ép phải ăn một mồm thức ăn chó.
So với lúc ăn bữa trưa, hai người rõ ràng thân mật hơn rất nhiều, xuống xe thù đỡ xuống, lúc đi dạo thì nắm tay, lúc ăn thì thuận tay gắp đồ ăn.
Trên đường về nhà trọ, mấy người ngồi trên một chiếc xe khác đều nói về chuyện này.
“Kiều Kiều làm lành với bạn trai của cô ấy rồi, thân mật đến mức khiến người ta ao ước.”
“Lần trước, lúc Kiều Kiều quay cảnh thân mật với Âu Dương, sắc mặt của anh Thẩm tối đen nặng nề, cậu xem dáng vẻ của anh Thẩm bây giờ đi, có phải nên dùng câu một làn gió xuân để hình dung không?”
“Bọn họ ở bên nhau rất xứng đôi, trai tài gái sắc, rất hợp.”
“Anh Thẩm rất đẹp trai, nhìn kỹ khuôn mặt còn dễ nhìn hơn nam thần Cố của chúng ta, còn có cảm giác con lai.”
“Tiểu Trang, cô có mê nữa cũng vô dụng, người ta đã có chủ rồi.”
Mọi người như đã thoát khỏi bóng ma của buổi sáng, nói chuyện cười đùa về nhà trọ nghỉ ngơi.
Tất nhiên, Thẩm Trí Ninh đi theo Thịnh Kiêu Dương về phòng của cô.
“Hôm em cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.” Thẩm Trí Ninh giơ tay vuốt ve tóc cô.
“Đợi một chút, Vương Vi nói sẽ đưa quần áo sạch đến cho em thay.” Quần áo sạch này là chỉ đồ trong, buổi sáng vì an toàn, tất cả mọi người chỉ cầm theo túi xách đi lên máy bay trực thăng cứu hộ, vali vẫn còn đang ở trên xe buýt.
Cô vừa nói xong, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Thịnh Kiêu Dương đi ra mở cửa, người đứng ở bên ngoài là Vương Vi, à, lần này bên cạnh cô ấy còn thêm một người trẻ tuổi.
“Kiều Kiều, đây là đồ của cậu, tất cả đã giặt sạch còn chưa mặc đâu.” Vương Vi đưa cho cô một chiếc túi.
Lúc nhận lấy chiếc túi, Thịnh Kiêu Dương còn liếc mắt ra hiệu với Vương Vi, “Chồng của cậu à?”
“Chào cô, chào cô, tôi là chồng của Vương Vi, Lưu Thành Kiệt.” Người đàn ông trẻ đứng bên cạnh Vương Vi chủ động giới thiệu bản thân.
“Ừ, chào anh.” Thịnh Kiêu Dương gật đầu trả lời một câu, sau đó nói cảm ơn với Vương Vi.
“Cảm ơn cái gì, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, mình không quấy rầy nữa.” Vương Vi có ý tứ khác, nháy mắt với Thịnh Kiêu Dương, sau đó kéo chồng cô ấy rời đi.
Thịnh Kiêu Dương không hiểu cái nháy mắt sau cùng của Vương Vi là có ý gì, cũng không để ý, cầm cái túi đi vào trong phòng.
“Anh Trí Ninh, vậy em đi tắm rửa trước.” Cô nói với Thẩm Trí Ninh, rồi cầm cái túi đi vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm rửa đến thơm phức, cô quấn khăn tắm lục lọi cái túi mà Vương Vi đưa cho.
Đầu tiên cô lấy ra một chiếc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm, chú ý, chiếc váy ngủ tơ tằm này rất mỏng, lại là màu nhạt, nhìn cứ như trong suốt.
“Vương Vi này đang làm gì vậy?”
Cô lẩm bẩm một câu, tiếp tục lục lọi chiếc túi, sau đó lại rút ra một chiếc quần lót vừa thiếu vải vừa mỏng.
Cô bất đắc dĩ ngửa đầu, giờ đã hiểu rõ ánh mắt cuối cùng của Vương Vi rồi.
Cô nàng này...
Mặc hay là không mặc, chắc chắn là phải mặc, dù sao cũng còn có chút vải, nếu không mặc thật sự sẽ xấu hổ chết mất.
Thịnh Kiêu Dương thay sang quần áo mà Vương Vi đưa cho, cô lại mặc thêm một chiếc áo choàng tắm ở bên ngoài rồi mới rời khỏi phòng tắm.
“Anh Trí Ninh, anh cũng nhanh đi tắm rửa đi, em sấy tóc xong sẽ ngủ trước.”
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lướt qua đôi chân trơn bóng lộ ra bên ngoài của cô, anh đứng dậy đi qua đó, cầm máy sấy ở trên tay cô, “Em ngồi xuống giường dùng chăn che kín chân đi nếu không lại cảm lạnh, anh sấy tóc cho em.”
Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho cô, Thịnh Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn anh rồi bò lên giường.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com