*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe thấy tiếng gọi, Tằng Đại Nhân dừng bước, nhìn nửa khuôn mặt đang lách qua khe cửa.
“Con viết xong bản kiểm điểm rồi, cha đừng bán Hồng Nguyệt của con!” Cậu Tằng với đầu tóc rối bời vẻ mặt tiều tụy đáng thương dán vào cánh cửa, xuyên qua khe cửa chỉ rộng bằng cái nắm tay nhìn ông Tằng cao lớn.
Lúc này anh ta không bàn điều kiện, thành thật đưa bản kiểm điểm ra.
Tằng Đại Nhân nhận bản kiểm điểm, không tỏ vẻ gì mà đi thẳng xuống lầu.
“Cha!” Cậu Tằng dán vào cánh cửa uất ức gọi, nhưng kẻ lạnh lùng vô tình kia cũng không quay đầu lại đã xuống lầu.
Tằng Đại Nhân chuẩn bị sữa chua, bánh mì và trứng gà luộc cho bản thân xong, ông ngồi trên bàn cơm thảnh thơi ăn bữa sáng, cầm bản kiểm3điểm của con trai lên xem từng câu từng chữ.
Đột nhiên, ông phun một ngụm sữa chua ra.
Chỉ thấy đoạn trước con trai còn đàng hoàng nhận sai, ở đoạn thứ ba lại viết như này: “Sai lầm lớn nhất của con là coi thường phụ nữ, con thề, sau này nhất định phải đặt kẻ ti tiện hai mặt và phụ nữ thích tính toán chi li ở chung một chỗ, cùng đề phòng. Sau này nếu con sinh con gái nhất định sẽ đối xử với con bé như nữ hoàng, tránh cho ngày nào đó con bé lại biến thành đứa trẻ lừa bịp, đương nhiên nếu con sinh con trai, con sẽ đánh thật mạnh, đánh đến mức nó sống không thể tự lo liệu cho bản thân rồi ném cho cha, như vậy cha sẽ không còn suy nghĩ quản con nữa.”
“Thằng2nhãi hư hỏng này!” Cha Tằng dở khóc dở cười.
Ăn sáng xong, ông cầm theo một cái bánh mỳ, từ từ đi lên lầu.
“Cha!” Cậu Tằng làm ổ ở cửa lập tức thấy Tằng Đại Nhân.
“Cha đã xem xong bản kiểm điểm của con,“ Tằng Đại Nhân nhét bản kiểm điểm qua khe cửa, vẻ mặt lạnh lùng, “Không, hợp, lệ!”
Cậu Tằng ngẩn ngơ, anh ta chăm chỉ viết như thế trong đó còn không thiếu lời nịnh nọt cha, vậy mà còn không hợp lệ? Thấy người cha lạnh lùng vô tình lại muốn rời đi, anh ta thò một tay qua khe cửa kéo ống quần của ông, kêu rên: “Cha, con rất đói!”
“Ồ, suýt quên mất, bữa sáng của con.” Ông Tằng xé túi bánh mỳ, lấy phần thịt hun khói nhét vào trong miệng, sau đó nhét phần bánh mỳ còn lại vào2trong phòng, “Ầy, vì bản kiểm điểm của con không hợp lệ, hôm nay cứ ăn chay đi.”
Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mình đi xuống lầu, cảm thấy vô cùng đau thương, còn thấy Hồng Nguyệt của anh ta dữ nhiều lành ít.
Đối với một người đàn ông trưởng thành thì một miếng bánh mỳ không đủ để lót dạ. Từ trước đến giờ anh ta đều sống an nhàn sung sướng chưa bao giờ chịu khổ như vậy, anh ta đói đến mức hoa mắt, miếng bánh mỳ này chỉ có thể lướt qua miệng, thậm chí lão già nhẫn tâm kia còn lấy cả thịt hun khói kẹp giữa bánh mỳ đi, hu hu...
Anh ta ngu ngốc làm ổ trên mặt thảm cạnh cửa, đột nhiên nghe được tiếng của thiên sứ.
“Bé cưng?”
Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cha mình9đi xuống lầu, cảm thấy vô cùng đau thương, còn thấy Hồng Nguyệt của anh ta dữ nhiều lành ít.
Đối với một người đàn ông trưởng thành thì một miếng bánh mỳ không đủ để lót dạ. Từ trước đến giờ anh ta đều sống an nhàn sung sướng chưa bao giờ chịu khổ như vậy, anh ta đói đến mức hoa mắt, miếng bánh mỳ này chỉ có thể lướt qua miệng, thậm chí lão già nhẫn tâm kia còn lấy cả thịt hun khói kẹp giữa bánh mỳ đi, hu hu...
Anh ta ngu ngốc làm ổ trên mặt thảm cạnh cửa, đột nhiên nghe được tiếng của thiên sứ.
“Bé cưng?”
Anh ta giật mình vội vàng ngồi dậy, mở hé cửa nhìn người phụ nữ cao quý ở bên ngoài, lập tức sụp đổ gào lên: “Mẹ, mau cứu con... ngựa!”
Bà Tằng ngẩn ngơ, thật sự không4nhận ra người nhếch nhác ngồi bên trong là con trai bảo bối của bà. Đôi mắt của bà đỏ hoe, nắm chặt bàn tay con trai vươn ra, khóc lóc nói: “Bé cưng của mẹ, con đã chịu khổ nhiều vậy sao, sao cha con lại nhẫn tâm như vậy, tại sao ông ấy có thể nhốt con ở đây.”
“Mẹ, con rất đói!” Anh ta nuốt nước bọt, bây giờ chỉ hận không thể lập tức nuốt hết một con trâu.
“Được rồi, để mẹ tìm đồ ăn cho con.” Bà Tằng vội vàng xuống lầu, đi vào nhà bếp, phát hiện hai lầu trong tủ lạnh nhét đầy bánh mỳ thịt hun khói. Bà lấy hai túi lại cầm thêm một bình sữa chua rồi vội vã lên lầu đưa cho con trai.
“Tại sao lại là loại bánh mỳ này?” Tuy miệng nói như vậy, nhưng anh ta lại rất thô bạo xé mở bao bì, nhét từng miếng từng miếng vào trong bụng, cách ăn uống của anh ta đã dọa sợ người mẹ đa sầu đa cảm.
“Bé cưng hu hu hu...” Hai mắt của bà Tằng đẫm nước mắt.
Trước kia anh ta rất ghét ở bên cạnh người mẹ đa sầu đa cảm của mình, bây giờ nghe thấy tiếng khóc đau lòng của mẹ, anh ta cảm thấy trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất.
“Bé cưng uống sữa chua đi, cẩn thận bị nghẹn.” Bà Tằng vừa khóc vừa không quên nhắc nhở con trai.
Anh ta nhanh chóng ăn hết đồ ăn, uống ngụm sữa chua cuối cùng, thở ra một hơi, sau đó nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, mẹ nhanh đi khuyên nhủ cha con, để ông ấy đừng bán ngựa tốt của con (BMW).”
“Xe của con đổi thành BMW từ bao giờ vậy?” Bà Tằng ngạc nhiên đến mức quên cả khóc.
“Không phải xe, là ngựa của con, con yêu ngựa, con ngựa quý giá của con!”
“À à.” Cuối cùng bà Tằng cũng nhớ ra chuyện con trai thích nuôi ngựa, “Bé cưng, con đã làm sai chuyện gì vậy, vì sao cha con lại đối xử với con như thế?”
Anh ta tỏ vẻ hung dữ, “Đều tại người phụ nữ kia!”
“Cái gì?” Bà Tằng mở to hai mắt.
“Không phải hôm trước cha già bảo con đi tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện gì đó sao? Con có đi, sau đó nhìn thấy một bức tranh nát còn được đặt trên kệ trưng bày ở lầu ba, hơn nữa giá khởi điểm còn là một triệu tệ, sau đó con nói một câu, kết quả người phụ nữ vẽ bức tranh kia đứng ngay sau lưng con, xuất hiện như ma vậy, chúng con đã cá cược, con không tin bức tranh nát của cô ta có thể bán được, sau đó liền cược một triệu tệ, không ngờ...”
“Bán được à?” Bà Tằng tò mò hỏi.
“Đúng vậy, không ngờ một bức tranh nát như vậy có thể bán được giá bốn triệu tệ.” Anh ta rất buồn bực.
“Oa!” Bà Tằng ngạc nhiên kêu lên.
Sau khi ngạc nhiên xong, bà Tằng mới phát hiện ra con trai bảo bối của mình thua cuộc, bà xấu hổ mỉm cười, nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô, “Bé cưng, con thua cược thì thua đi, điều này có vấn đề gì chứ?”
Anh ta vốn đang cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng giờ đột nhiên lại chột dạ, lúc này anh ta hiểu được lời nói của cha, ngay cả một triệu tệ cũng không thua nổi nói ra thật sự rất mất mặt.
“Mẹ, đây chỉ là một việc rất nhỏ, đưa tiền cho người phụ nữ kia không phải được rồi à, mẹ xem cha đối xử với con hung ác đến mức nào, ông ấy nhốt con như súc vật vậy, ông ấy còn bỏ đói con, điều tàn nhẫn nhất là ông ấy còn muốn con viết bản kiểm điểm một nghìn chữ, viết đi viết lại nhiều lần!” Anh ta lên án.
“Bé cưng đáng thương của mẹ!” Trong hốc mắt của bà Tằng lại đầy nước mắt.
“Mẹ, mẹ nhanh tìm một thợ khóa biết mở khóa đến mở cửa rồi đưa con ra đi, nếu còn bị giam nữa con sẽ chết ở đây mất.”
Vừa nghe đến chữ “chết”, bà Tằng đã luống cuống, hoàn toàn quên mất chồng đã từng cảnh cáo bà không được nhúng tay vào, vội gọi điện thoại cho người đến mở khóa.
Lúc Tằng Đại Nhân trở về, trong lòng đang suy nghĩ đến phương châm cây gậy và củ cà rốt, nghĩ đến dạy dỗ thằng nhãi hư hỏng, thuận tiện cho ăn một cái bánh mỳ. Nhưng lúc nhìn thấy cửa phòng mở toang, biểu cảm lại thay đổi, ông lao tới, chỉ thấy phòng của thằng nhãi con hư hỏng lộn xộn, người thì không thấy đâu.
Đầu tiên ông đến phòng sách xem máy giám sát, thấy là vợ mình đưa thằng nhãi hư hỏng kia đi.
“Mẹ nuông chiều thì con hư!” Tằng Đại Nhân đau lòng nhức óc.
Đầu tiên ông chạy về khu nhà cũ nhưng không bắt được người, ông trách móc vợ: “Không phải anh đã nói tuần này mọi người không được nhúng tay vào sao? Lúc này mới được hai ngày!”
Bà Tằng rơi nước mắt, khóc lóc kể lể: “Anh còn nói à, anh xem đã đối xử với bé cưng của chúng ta như thế nào?”
“Nó đã không còn là bé cưng nữa.”
“Nó vẫn là bé cưng!” Bà Tằng tỏ vẻ “Em không nghe. em không nghe, em không nghe“.
Tằng Đại Nhân nhức đầu: “Nó ở đâu?”
“Em sẽ không nói cho anh biết, nếu không anh lại đối xử với bé cưng của chúng ta như thế nữa.” Bà Tằng rất cố chấp nói.
“Đại Nhân, con cũng làm quá mức rồi, tại sao có thể bỏ đói cháu ngoan của chúng ta đến như vậy, về sau không được phép làm vậy nữa.” Bà cụ cũng lên tiếng.
“Mọi người cứ tiếp tục như thế mới là hỏng việc, thằng nhãi hư hỏng kia đã bị mọi người cưng chiều thành cái dạng gì rồi.”
“Từ từ đi, Đại Nhân, đừng ép buộc Nguyên Bảo.” Ông cụ nói.
“Nó đã 24 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cha xem Thẩm tổng cũng mới 27, 28 tuổi, công ty mới thành lập cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, hơn nữa Thẩm thị cũng có nhiều sản nghiệp ở nước ngoài như vậy. Không nói tới cậu ta, cha xem Lý tổng Điện ảnh Sâm Lâm đi, bây giờ cũng mới ngoài 30 thôi, sức ảnh hưởng của điện ảnh Sâm Lâm đã tăng lên không chỉ một lần rồi. Còn Tằng Nguyên thì sao, đã 24 tuổi rồi, ăn chơi cá cược không làm gì cả, một năm lại qua một năm, còn không dạy dỗ nữa, chỉ sợ chờ đến lúc chúng ta không nhúc nhích được, nó vẫn cứ như thế.” Tằng Đại Nhân tận tình khuyên bảo.
“Cái này thì có gì chứ, dù sao sau này gia nghiệp của Tằng gia chúng ta cũng để lại cho Nguyên Bảo.” Bà cụ rất tùy hứng.
“Nhưng con không muốn gia nghiệp mà chúng ta gây dựng qua bao đời bị phá hủy trên tay thằng nhãi hư hỏng này, con còn muốn để lại cho cháu trai của con.” Tằng Đại Nhân cũng không muốn nhiều lời, biết không thuyết phục được những người này, dứt khoát đi ra ngoài điều tra tung tích của thằng nhãi kia.
Vì muốn nhanh chóng biết được tung tích của thằng nhãi hư hỏng, ông còn mở lại thẻ, kết quả thằng nhãi hư hỏng kia lại không chạm vào tấm thẻ này, ông biết chắc chắn người trong nhà đã đưa một chiếc thẻ khác cho thằng nhãi hư hỏng này.
Lúc ông gần như lật tung thành phố H một lần, ông nhận được một cuộc điện thoại.
“Ông Tằng, có phải ông đang tìm con trai của ông không?”
Tằng Đại Nhân hơi ngạc nhiên, “Sao cô Từ lại biết?”
“Bởi vì, anh ta đang đứng trước mặt tôi, chửi như tát nước vào mặt tôi.”