“Con có muốn xem bộ phim truyền hình mà mẹ đóng không?” Thẩm Trí Ninh lại hỏi.
Quả nhiên là muốn đuổi Tiểu An đi! Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ đã nhìn thấu trò mèo của anh, liếc xéo đối phương.
“Muốn.” Hình như Tiểu An cảm thấy rất hứng thú với điều này, bình thường chỉ gật đầu không nói lời nào vậy mà hôm nay cậu bé lại mở miệng đáp lại
“Vậy chúng ta cùng xem nhé, đúng lúc em còn chưa xem bộ phim đó như thế nào.” Thịnh Kiêu Dương kéo tay Tiểu An nói với Thẩm Trí Ninh
Thẩm3Trí Ninh nhìn cô, khóe môi hơi cong lên như có như không
Chuyển địa điểm, nhưng là đi vào phòng ngủ
“Sao không xem tivi trong phòng khách?” Thịnh Kiêu Dương nắm tay Tiểu An, đứng ở cửa phòng ngủ, không chịu đi vào
Cô có bóng ma tâm lý với nơi này, lần trước thiếu chút nữa đã bị Thẩm khốn kiếp ăn hết ở đây rồi
Thẩm Trí Ninh dừng bước, quay lại cười như không cười nhìn cô, “Sao nào, phòng ngủ của anh là đầm rồng hang hổ, không dám đi vào sao?” “Ai không dám vào!” Thịnh Kiêu Dương kéo Tiểu An đi vào phòng ngủ, cô vốn không phải loại người bị người ta dùng để khích tướng2chọc một cái đã kích động, nhưng Thẩm Trí Ninh lại khích cô một cái rất chuẩn, cũng không biết vì sao.
Nhìn thấy hình chiếu trên tường, ánh mắt Thịnh Kiêu Dương lóe sáng.
“Anh đang xem à?” Cô quay lại nhìn Thẩm Trí Ninh
Tiểu An ngẩng đầu nhìn hình chiếu trên tường, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc ở bên trên, nét mặt của cậu bé lộ ra mấy phần hưng phấn
Thẩm Trí Ninh không trả lời, chỉ đi lấy điều khiển từ xa.
Thịnh Kiêu Dương dẫn Tiểu An ngồi xuống chiếc ghế dài ở trước giường, cô còn cẩn thận, hai người lớn mỗi người ngồi một bên, để Tiểu An ngồi ở giữa, Thẩm Trí Ninh muốn ngồi cũng1phải cách Tiểu An
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn chỗ ngồi, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, cũng không thể hiện gì, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tiểu An
Ba người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài xem tivi, dù nhìn từ góc nào cũng thấy rất tình cảm, thật sự giống một nhà ba người
Tập một bắt đầu
Cảnh đầu là cảnh quay bóng lưng yểu điệu với mái tóc đen thẳng dài đang đi trong rừng hoa anh đào nở rộ từ xa
Ống kính lùa đến gần, cô gái quay lại, gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc, khuôn mặt xinh đẹp như tranh, đôi môi hồng hơi nhếch lên, như muốn nói chuyện, nhưng cô vừa quay đầu lại đã1giật mình.
Khi ống kính quay lại, sau lưng không có ai.
“Sao lại không thấy Gia Dật nữa.” Giữa lông mày của cô lộ vẻ bất lực
Khi tìm được người mình đang tìm, cô thấy đối phương đang đứng dưới một gốc cây anh đào cúi đầu nghịch điện thoại, từ xa nhìn lại, chàng trai mang vẻ đẹp tựa ánh mặt trời đang đứng thẳng người, đúng là rất đẹp mắt
“Gia Dật, anh không phát hiện ra anh đã tụt lại phía sau sao?” Cô gái đi đến, giơ tay chọc vào mặt chàng trai
Ống kính chuyển từ khuôn mặt của Liêu Gia Dật đến màn hình điện thoại mà anh ta đang cầm, bên trên là hình ảnh chiến đấu1trong trò chơi.
Sau đó, lần lượt là các tình huống nữ chính phát hiện nam chính như xe bị tuột xích vì chơi game, nữ chính từ thấy bất lực dần dần chuyển thành căm thù game đến tận xương tủy, cảm thấy trò chơi này làm phí hoài tuổi trẻ của bạn trai cô, là trở ngại lớn nhất trong việc ở chung giữa cô và bạn trai
Thế là, nữ chính bắt đầu nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của bạn trai.
Đột nhiên hình ảnh dừng ở đoạn nữ chính lôi kéo bạn trai đi ra ngoài chơi, lúc ở khách sạn, nữ chính cố ý thay sang váy hai dây gợi cảm xích lại gần người bạn trai đang chơi game
“Xem nữa không?” Thịnh Kiêu Dương đang xem vui vẻ quay sang hỏi Thẩm Trí Ninh
Thẩm Trí Ninh không trả lời cô, chỉ hỏi Tiểu An: “Tiểu An, có muốn xem phim của mẹ nữa không?” “Muốn!” Tiểu An không hề suy nghĩ đã gật đầu đáp lời
Thẩm Trí Ninh đứng dậy không biết lấy một cái túi nhỏ ở đâu, đưa cho Thịnh Kiêu Dương, “Đi thay đi.”
“Cái gì?” Thịnh Kiêu Dương bối rối, nhận cái túi, lấy đồ ở bên trong ra..
Là một chiếc váy ngủ hai dây, kiểu dáng hoàn toàn tương tự với chiếc cô mặc trong phim
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương đã biết ý đồ của Thẩm Trí Ninh
Vậy mà anh lại muốn cô coi anh là nam chính, mặc váy ngủ quyến rũ, diễn lại cảnh kia! “Không tốt đầu, Tiểu An vẫn còn là một đứa trẻ.” Cô cảm thấy may mắn vì mình dẫn Tiểu An tới, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng Tiểu An để ngăn cản Thẩm Trí Ninh.
“Tiểu An, con muốn xem mẹ và cha tự diễn, hay là xem tivi?” Hiển nhiên, Thẩm Trí Ninh cao hơn một bậc, trực tiếp dùng Tiểu An để đối phó cô
Sao Tiểu An biết được tính toán của hai người lớn, sau khi nghe Thẩm Trí Ninh hỏi, tất nhiên cậu bé sẽ chọn thứ mình thích: “Cha mẹ diễn.” Khóe môi Thẩm Trí Ninh nhếch lên.
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy tam quan của bản thân liên tục được Thẩm ma vương khai sáng.
Khi một sư tử hung tàn nắm giữ được con hồ ly xảo quyệt, ai chạy trốn được sự tấn công của anh chứ
Thịnh Kiêu Dương thay chiếc váy ngủ có dây đai nhỏ, khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm
Thẩm Trí Ninh đang ngồi dựa vào đầu giường, cầm một quyển sách trên tay, nhưng ánh mắt lại dõi theo cô.
“Anh nên tập trung vào quyển sách trên tay anh đi, đừng nhìn em.” Thịnh Kiêu Dương nói.
Lông mày của Thẩm Trí Ninh hơi nhếch lên, anh không nói gì, chỉ nhìn quyển sách đang mở ra trên tay.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Tiểu An đứng bên cạnh, đôi mắt trong veo của cậu bé đang nhìn bọn họ
Cô hít một hơi thật sâu, xích lại gần Thẩm Trí Ninh, nhưng còn chưa lên tiếng, đối phương đột nhiên mở miệng: “Em không mặc áo choàng tắm khi ở trên tivi.”
“...” Khuôn mặt Thịnh Kiêu Dương cứng đơ
“cởi ra.” Thẩm Trí Ninh dù bận nhưng vẫn rảnh rỗi nhìn cô
Thịnh Kiêu Dương im lặng, cũng không nhăn nhó, cởi áo choàng tắm ra ném sang bên cạnh
“Nhớ kỹ, anh không thể có phản ứng với em, cũng không thể nhìn em.” Thẩm Trí Ninh cúi đầu đọc sách, nhưng vẫn chưa từng lật sang trang
“Gia Dật...” “Không được gọi tên người đàn ông khác, nếu không anh không có cách nào phối hợp với em.” Thẩm Trí Ninh lại ngắt lời cô
Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, dặn lòng phải thật bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu nói: “Được rồi, anh tiếp tục đọc sách đi.”
Trong mắt Thẩm Trí Ninh hiện ra ý cười, anh tiếp tục đọc sách theo lời cô
Thịnh Kiêu Dương điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố gắng coi tên khốn kiếp trước mắt là người mình yêu nhất, xích lại gần, phả hơi thở lên người anh: “Trí Ninh, anh nói chuyện với em có được không?” “Được, em nói đi.” Thẩm Trí Ninh cũng không ngẩng đầu lên
Theo nội dung cốt truyện ở trong tivi, tiếp theo cô sẽ ngồi sát vào anh, cầu xin sự chú ý
Thịnh Kiêu Dương ngồi xuống sát bên cạnh Thẩm Trí Ninh, ngón tay đặt trên vai anh, gõ từng nhịp như đang đánh đàn dương cầm rồi chậm rãi di chuyển xuống ngực, nghiêng người nghiêng đầu nhìn anh, nũng nịu nói: “Trí Ninh, em hơi lạnh!“.
Dựa theo nội dung cốt truyện, nam chính vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Ô, vậy em nhanh mặc quần áo lại đi, đừng để bị bệnh.”
Thịnh Kiêu Dương nhớ lại nội dung cốt truyện, đột nhiên cơ thể thay đổi vị trí, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Trí Ninh đè xuống giường.
“Lạnh à, vậy anh ủ ấm cho em.” Giọng nói của anh mang theo ý cười.
Anh ủ ấm cho em...
Ủ ẩm cho em..
Ủ ẩm...
Trong đầu Thịnh Kiêu Dương lặp lại câu nói của anh, nếu phải dùng một từ để hình dung biểu cảm của cô vào lúc này, vậy cũng chỉ có thể là khóc không ra nước mắt.
Cô bị Thẩm Trí Ninh dồn đến đường cùng mà!
“Anh diễn sai rồi!” Thịnh Kiêu Dương nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Trí Ninh cười khẽ, tiếng cười kia như bàn chải lông mềm, chải đến mức màng nhĩ ngứa ngáy.
“Thật xin lỗi, anh không kìm lòng được,“ Anh nói, “Vậy làm lại lần nữa.” “Tránh ra, ai muốn làm lại với anh!” Thịnh Kiêu Dương tức giận.
Thẩm Trí Ninh cũng không đứng dậy, anh dùng một tay để chống đỡ, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt hình như đã gầy hơn của cô, nghiêm túc nói: “Phim truyền hình diễn quá giả, như này mới là phản ứng tự nhiên
Không tin, em thử hỏi Tiểu An đi, có phải như vậy càng thú vị hơn không.” “Tiểu An, cha nói có đúng không?” Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn Tiểu An.
Tiểu An rất thành thật gật đầu.
“...” Thịnh Kiêu Dương vừa phát điên vừa bất lực
Trên mặt Thẩm Trí Ninh hiện ra nụ cười nhạt, anh cúi đầu kề sát vào gò má của cô, nhỏ giọng hỏi: “Em có lạnh không?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy sống lưng tê dại, lúc anh nhỏ giọng, hơi thở phả ra nóng rực, cô không thể chống đỡ được
“Nếu như đang diễn, vậy phải dựa theo kịch bản, anh tự tiện thay đổi như vậy là không có đạo đức nghề nghiệp!” Thịnh Kiêu Dương cố gắng tìm một chủ đề nói chuyện, dùng cái này để kìm nén sự khô nóng trong lòng mình
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, bàn tay đang vuốt gò má của cô trượt xuống dưới, vuốt ve bả vai mượt mà lộ ra bên ngoài, lười biếng đáp lời: “Anh không phải là diễn viên, không cần tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của bọn em.”
Thịnh Kiêu Dương không cãi lại được
Khả năng ứng đổi của cô đều biến thành hổ giấy trước mặt anh, không chống đỡ được dù chỉ là một hơi thở nhẹ
“Tiểu An, Tiểu An còn ở đây, anh chú ý một chút.” Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ chỉ có thể đẩy Tiểu An ra.
Thẩm Trí Ninh như Phật Tổ Như Lai đè Tôn Hầu Tử dưới Ngũ Chỉ Sơn, vô cùng bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã đuổi được Tiểu An: “Tiểu An, cha muốn cùng mẹ con nghiên cứu bàn bạc về cuộc sống, con ra ngoài tìm Felix, để ông ấy đưa con đi chơi.”
Nghiên cứu bàn bạc em gái anh! Thịnh Kiêu Dương đỏ mặt đẩy anh ra, “Em muốn cùng Tiểu An đi về nghỉ ngơi.”
Tiểu An nhìn Thẩm Trí Ninh rồi lại nhìn sang Thịnh Kiêu Dương, cuối cùng quay người rời khỏi phòng ngủ
“Tiểu An...” Đừng đi! “Bây giờ chúng ta có thể trò chuyện tử tế rồi.” “Trò chuyện cái gì?” Thịnh Kiêu Dương trợn tròn mắt nhìn anh, thấy anh càng lúc càng gần, cô vội vàng lấy tay chống đỡ
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn bàn tay đặt trước ngực mình của cô, trông vẻ mặt lại lộ vẻ xem thường, anh nhìn vào mắt cô: “Nghe nói diễn cặp đôi trong phim sẽ dễ đùa mà thành thật, em nói chúng ta có nên đùa mà thành thật không?” Thịnh Kiêu Dương chỉ biết chớp mắt, “Nói chuyện kiểu này anh sẽ thấy mệt, chúng ta đứng lên trước nhé?”
“Đúng là hơi mệt.” Anh trả lời theo ý của cô.
Nhưng một giây sau, anh lại gạt bàn tay đang đặt ở ngực của cô ra, cả nửa người đổ dồn lên người cô: “Thế này là ổn rồi.”
“...” Thịnh Kiêu Dương cảm giác mình bị ngàn cân đè nặng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com