*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Daisy ngẩng đầu lên, kiêu ngạo không ai bì nồi nhìn lại, hừ một tiếng, hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Thịnh Kiêu Dương cong môi, giơ tay chỉ về phía Thẩm Trí Ninh đang tỏ vẻ không liên quan đến mình, dùng giọng điệu đắc ý nói: “Nhưng anh ấy lại thích tôi!” “Đó là vì anh ấy bị mù!!” Daisy giận dữ đáp lại
“Vậy vì sao cô lại thích một người bị mù?” Thịnh Kiêu Dương khinh thường, “Lúc cô ở trong bụng mẹ, đầu đã chứa đầy nước ối sao?” Daisy ngẩn người, giận không chịu nổi mà chửi thề: “B*tch, cô đang nói cái gì?”
“Là thứ mà cô nghe thấy!”
Thịnh Kiêu Dương cười lạnh: “Còn có, đừng hơi một tí mắng người khác là B*tch, như vậy sẽ khiến người khác thấy nhà Stanley không có gia giáo!” Daisy tức giận đến phát điên, giơ tay muốn tát Thịnh Kiều Dương
Thịnh Kiêu Dương đã sớm đề phòng cô ta sẽ ra tay liền nghiêng người, chạy đến bên cạnh Thẩm Trí Ninh, dùng giọng điệu ỏn ẻn nói: “Anh yêu, cô ta muốn đánh em!!!” Khóe miệng Thẩm Trí Ninh co quắp, không nghĩ đến cô nàng này lại đến đây
Nếu không phải cần người diễn trò, lúc này anh đã gọi Kinh Vị Nam ném người này ra ngoài
“Ninh, sao anh lại thích loại người này?!” Daisy run rẩy chỉ Thịnh Kiều Dương, tức không chịu nổi
“Daisy, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng.” Giọng Thẩm Trí Ninh như giếng cổ không gợn sóng
“Nhưng cô ta có cái gì đáng giá để anh thích? Có phải anh tùy tiện tìm một diễn viên đến đối phó với em không?” Daisy chưa từ bỏ ý định, cô ta dữ tợn nhìn chằm chằm Thịnh Kiêu Dương
Cứ như quỷ chết đói nhìn chằm bát thịt xông khói vậy
Thẩm Trí Ninh không thay đổi sắc mặt đáp lại: “Anh đã dự định dẫn cô ấy về gặp ông nội anh.”
Daisy lắc đầu, nước mắt lưng tròng, còn mang theo vài phần nghi ngờ: “Em biết anh vẫn không thích người khác chạm vào anh
Cô ta đã là người anh thích, anh nhất định sẽ không phản cảm với cô ta
Vậy anh dám hôn cô ta trước mặt em không?”
“Đầu có đúng là úng nước rồi! Sao tôi phải hôn anh ấy trước mặt cô?” Thịnh Kiều Dương nhảy lên trước
Hôn Thẩm ma vương? Cô bị điện mới làm như vậy!
“Cô kích động như vậy làm gì? Có tật giật mình sao?” Daisy cũng không phải đèn đã cạn dầu, lập tức công kích hành động của Thịnh Kiều Dương.
“Có tật giật mình? Sao tôi phải có tật giật mình, tôi chỉ không muốn thân thiết với người yêu trước mặt người ngoài thôi
Tôi là một người biết xấu hổ, muốn hôn cũng phải về nhà đóng kín cửa rồi hôn
Đến lúc đó muốn hôn bao lâu thì hôn, từ sáng sớm đến tôi cũng không có vấn đề.” Thịnh Kiêu Dương cứng cổ, phô trương thanh thế.
Daisy tức giận đến thở phì phò, cô ta đỏ mắt nhìn Thẩm Trí Ninh, thông minh không tiếp tục tranh cãi với Thịnh Kiêu Dương, chỉ chờ đáp án của anh.
Không khí trong phòng trở nên vô cùng, vô cùng yên tĩnh, vô cùng nghiêm túc.
Thịnh Kiêu Dương không yên lòng, cô nhớ lại hành động của mình sau khi vào cửa
Đột nhiên muốn tát mình một cái, nhìn xem cô đã kéo bản thân vào việc quỷ quái gì rồi hả! Thẩm ma vương cũng điên rồi, lại kéo cô ra làm bia đỡ đạn
May mắn nơi này là Trung Quốc, nếu không phải thì không biết cô có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không.
So với hai người phụ nữ, vẻ mặt Thẩm Trí Ninh bình tĩnh hơn nhiều, anh chỉ thản nhiên hỏi: “Em có chắc không?” “Chắc chắn!” Giọng Daisy rất chắc chắn
Người quen thuộc với Thẩm Trí Ninh đều biết, anh là người dù bắt tay với người khác cũng phải đeo bao tay
Anh cự tuyệt sự đụng chạm của tất cả mọi người, nhưng vẫn có tình huống đặc biệt
Ví như “Tất cả mọi người” không bao gồm người mà anh chấp nhận.
Thinh Kiều Dương còn nhớ rõ lúc mình 5 tuổi, lần đầu gặp Thẩm Trí Ninh 10 tuổi vừa mất đi cha mẹ còn suýt mắc bệnh tự kỷ
Bởi vì cô không biết đối phương có bệnh kỳ lạ nên đưa tay chạm vào anh, kết quả cô bị đẩy ngã xuống đất, lúc đó cô còn ngã đến mơ hồ
Lúc cô còn bé dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm rất đáng yêu, chưa có ai đối xử với cô như thế
Cho nên mặc kệ qua bao lâu, cô đều nhớ rõ chuyện này.
Còn có cô cũng không muốn thừa nhận
Cái người luôn bị đẩy ngã sấp xuống thậm chí bị đe dọa nhưng lần nào cũng vô cùng đáng yêu sáp lại gần là cô!
Lúc Thịnh Kiều Dương đang nhớ lại, cổ tay của cô đã bị níu lại, sau đó bị kéo một cái, cô liền ngồi lên đùi anh như đang được ôm ấp yêu thương
Thịnh Kiêu Dương sợ đến nỗi trái tim nhỏ bé đập thình thịch, chưa tỉnh táo chớp mắt một cái
Điều đáng sợ hơn là khuôn mặt kia đang chậm rãi đến gần, cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, chốc lát đầu óc đã trống rỗng.
Người hoảng sợ nhất là Daisy đang đứng ngoài quan sát, cô ta là người nhìn rõ tình cảnh trước mắt nhất
Cô ta trơ mắt nhìn người đàn ông mình thích kéo người phụ nữ khác vào trong lòng
Nhìn hai khuôn mặt chậm rãi đến gần nhau, mắt thấy đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Daisy lập tức sụp đổ, xoay người lao ra khỏi phòng
Tiếng đóng mở cửa đánh thức Thịnh Kiêu Dương, tay cô bị giữ chặt ở trước người
Thế là cô chỉ có thể ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách, nhắc nhở: “Cô ta đi rồi, anh có thể thả tôi.”
Chữ “Tôi” vừa mới ra khỏi miệng, người đã bị đẩy ra rồi
Thịnh Kiều Dương chật vật ngã ngồi xuống đất, một lần nữa ôn lại cảm giác bị ném đi như rác rưởi
Nếu như nhất định phải hình dung về mặt của cô vào lúc này, vậy chính là: Không muốn sống
“Cô muốn ngồi dưới đất bao lâu?” Sau lưng vang lên giọng của người đàn ông
Vừa nghe giọng nói này, Thịnh Kiêu Dương liền không đè nén được lửa giận hừng hực trong lòng nữa
Cô quay lại căm tức nhìn Thẩm Trí Ninh: “Dù sao tôi cũng giúp anh diễn một vở kịch, anh không thể đối xử nhẹ nhàng với tôi à!” Thẩm Trí Ninh dựa lưng vào ghế, cười như không cười nhìn cô: “Tôi có nhờ cô diễn kịch không?” “...” Thịnh Kiêu Dương nghĩ lại, á khẩu không trả lời được
“Không đúng!” Thịnh Kiêu Dương đứng dậy, “Vậy anh gọi tôi tới làm gì?” “Sao cô biết Daisy là người nhà Stanley?” Thẩm Trí Ninh đột nhiên hỏi.
Thịnh Kiêu Dương lập tức nghẹn lời
Lúc này chuông điện thoại vang lên như cọng rơm cứu mạng
Thần kinh căng cứng của Thịnh Kiêu Dương được thả lỏng, cô vội lấy điện thoại ra, người gọi tới là Cố Châu.
Cô liếc nhìn Thẩm Trí Ninh, nghe điện thoại: “Alo.” “Em về trước rồi sao?”
“Không, em gặp một người quen, nói thêm mấy câu, anh đợi...” “Để anh ta đi trước.” Thẩm Trí Ninh đột nhiên mở miệng
Cổ Châu ở đầu bên kia điện thoại nghe được một giọng nam, hỏi cô: “Có phải em gặp phiền toái không? Có cần anh giúp một tay không?”
“Không có gì, anh đi trước đi, em sẽ tự về.” “Vậy thì được, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.” “Biết rồi.” Thịnh Kiệu Dương tắt điện thoại.
Cổ nhìn Thẩm Trí Ninh, hỏi: “Anh còn chuyện gì không?”
Thẩm Trí Ninh thong thả cầm ly rượu lên chậm rãi uống, lại bắt đầu chơi chiến thuật tâm lý.
Thấy anh không để ý đến mình, Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, xoay người đi ra ngoài lại bị Kinh Vị Nam cản lại
Cô không thể không quay lại, nhìn ly rượu trên bàn
Cô tự ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu, chậm rãi uống.
Thẩm Trí Ninh híp mắt, cuối cùng mở miệng: “Lấy được 6 triệu có vui không?”
“Khụ!” Thịnh Kiều Dương bị sặc.