*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bắt đầu từ đồ vật quyên tặng ở lầu một, trên màn hình lớn sẽ chiếu hình ảnh 3D của vật đấu giá.
Thông thường trước khi đấu giá, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu người quyên tặng, như vậy một số người muốn tạo mối quan hệ tốt với nhau sẽ dùng tiền đấu giá vật phẩm của người đó, cũng tiện tỏ thành ý ở trước mặt đối phương.
Từng vật phẩm quyên tặng3ở lầu một được đấu giá xong.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt vật đấu giá ở lầu hai.
Có một số vật đấu giá ở lầu hai còn không tốt bằng lầu một, nhưng thân phận của người quyên tặng khá cao hoặc khá đặc biệt, giá khởi điểm của vật đấu giá này cao hơn chút, vừa mới mở đấu giá đã rất náo nhiệt, tăng giá từng chút từng chút, chẳng mấy chốc giá đấu đã vượt xa giá khởi điểm.
Thịnh Kiêu Dương cũng đấu giá một món đồ chơi nhỏ, là hàng thủ công mỹ nghệ, cô bỏ ra một trăm ngàn tệ để mua.
Sau khi từng món đồ của lầu hai được đấu giá xong, chẳng mấy chốc đã đến vật quyên tặng ở lầu ba.
Đối với vật quyên tặng ở lầu ba,2lúc giới thiệu, người dẫn chương trình sẽ nói nhiều hơn chút.
Lúc bức tranh của Thịnh Kiêu Dương xuất hiện trên màn hình lớn, người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là bức tranh do cô Từ Kiều Kiều tự vẽ, đề tài cũng giống như nội dung dự án công ích này của chúng tôi. Bức tranh này dù là cấp bậc màu sắc, hay là kỹ năng hội họa cao siêu, hoặc là nhìn từ mặt ý nghĩa đều khá tốt. Toàn thể nhân viên của ban tổ chức đều rất thích bức tranh này, cho nên giá khởi điểm của bức tranh là một triệu tệ, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười ngàn tệ, nếu ai muốn sưu tập thì bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
“Từ Kiều Kiều là ai?”
“Sao2giá khởi điểm lại cao như vậy? Bức tranh này đáng giá vậy sao?”
Nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ, người đàn ông cá cược với Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ đắc ý, đúng là không chỉ một mình anh ta cảm thấy như vậy.
“Một triệu năm trăm ngàn tệ!” Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên.
“Hai triệu tệ!” Một giọng nói khác của người đàn ông trung niên cũng vang lên.
Có người ngạc nhiên kêu lên, không ngờ một bức tranh như vậy lại được đấu đến cái giá này.
Thịnh Kiêu Dương nhìn sang đó, người đầu tiên không ngoài ý muốn là ông ngoại của cô. Nhưng người thứ hai lại khá bất ngờ, là Phan Tử Huy.
Sau khi ra giá “hai triệu tệ” Phan Tử Huy còn cố ý nhìn sang bên9này, thấy Thịnh Kiêu Dương đang nhìn mình thì mỉm cười.
Người này lại có ý đồ gì? Trong lòng Thịnh Kiêu Dương hơi chuyển động.
Có người ngạc nhiên kêu lên, không ngờ một bức tranh như vậy lại được đấu đến cái giá này.
Thịnh Kiêu Dương nhìn sang đó, người đầu tiên không ngoài ý muốn là ông ngoại của cô. Nhưng người thứ hai lại khá bất ngờ, là Phan Tử Huy.
Sau khi ra giá “hai triệu tệ” Phan Tử Huy còn cố ý nhìn sang bên này, thấy Thịnh Kiêu Dương đang nhìn mình thì mỉm cười.
Người này lại có ý đồ gì? Trong lòng Thịnh Kiêu Dương hơi chuyển động.
“Hai triệu tệ lần thứ nhất.” Người dẫn chương trình kêu lên.
“Hai triệu tệ lần thứ hai...”
“Ba triệu tệ.” Giọng của Thẩm Trí Ninh rất bình4thản, như bỏ ra ba đồng để mua một cây kem.
“***, đúng là giàu có.” Người đàn ông cá cược với Thịnh Kiêu Dương cảm thán, trên mặt lại tỏ vẻ nhẹ nhõm, anh ta rất lo bức tranh bị hai người trước mua mất, vậy thì anh ta không thể cãi rồi.
“Anh họ đúng là có lòng.”
“Chút tiền đó đối với anh họ có tính là gì, ngạc nhiên lắm à.”
Anh em họ Ninh ngồi ở đâu đó lần lượt nói. Không cần đoán, người nói sau giọng điệu tự hào xen lẫn sự khinh thường chính là Ninh Tiểu Nguyễn.
Lúc người dẫn chương trình đang muốn gõ búa, một giọng nói khác vang lên.
“Bốn triệu tệ!”
Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói, thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt tang thương chậm rãi đặt tấm bảng xuống.
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, cô duỗi tay nắm chặt tay Thẩm Trí Ninh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, để ông ta mua nó đi.”
Người gọi giá bốn triệu tệ là Thịnh Huân.
“Bốn triệu tệ lần thứ nhất, bốn triệu tệ lần thứ hai, bốn triệu tệ lần thứ ba. Đã bán!” “Cạch” một tiếng, một búa gõ xuống.
“Chúc mừng Thịnh tổng Công nghiệp Thịnh Thế đã mua bức tranh này.” Người dẫn chương trình kích động nói, “Đồng thời, số tiền kia cũng sẽ được quyên vào quỹ dưới danh nghĩa của cô Từ.”
“Thịnh tổng, không ngờ anh lại thích tranh như thế.” Đúng lúc, Phan Tử Huy lại ngồi cạnh Thịnh Huân.
Thịnh Huân nhìn sang bên cạnh đáp lời: “Tôi không phải là người yêu tranh.”
Phan Tử Huy vô cùng hoảng sợ, ông ta nhìn Thịnh Huân, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác bé cưng thiên nga nhà mình bị con cóc già để mắt tới. Người này đã lớn tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non, quan trọng là, ông ta ăn cỏ non thì ăn đi, còn dám để mắt đến cọng cỏ non nhà ông, dù Kiều Kiều chưa bao giờ gọi ông là cha, thì đó cũng là con gái của ông!
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Thịnh Huân liếc nhìn Phan Tử Huy.
“Ha ha, anh cái này...” Phan Tử Huy còn chưa nói hết câu, Tưởng Nhân ngồi ngay bên cạnh đã kéo ông ta.
“Xem ra Thịnh tổng rất thích Từ Kiều Kiều, đúng lúc bảo bối nhà tôi từng ở chung một ký túc xá với Từ Kiều Kiều, hơn nữa cô ta còn có mối quan hệ không bình thường với lão Phan nhà tôi.” Tưởng Nhân nói.
Thịnh Huân híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Phan Tử Huy, ông ta lại đang phỏng đoán ở trong lòng, chẳng lẽ lúc đầu Từ Kiều Kiều từng bị người này bao nuôi? Bây giờ muốn phá hỏng danh dự của Kiêu Dương, cũng phải xem ông ta có đồng ý hay không!
Trong mắt người ngoài, vốn hai người này đang cười nói vài câu lại đột nhiên trở mặt, nhìn đối phương cứ như nhìn kẻ thù.
“Nghe nói Thịnh tổng mới ly hôn không lâu? Cũng phải chia không ít tài sản đi? Thịnh tổng chắc chắn có thể lấy ra được bốn triệu tệ trong một lần à?” Phan Tử Huy trêu đùa.
“Không cần Phan tổng phải quan tâm.” Thịnh Huân lạnh nhạt đáp lời.
Hai người ở đây đều dùng ánh mắt đề phòng để nhìn đối phương, ở bên kia, người đàn ông cá cược với Thịnh Kiêu Dương thì xanh mặt.
“Đầu óc người này bị hỏng rồi à? Tốn nhiều tiền như vậy mua một bức tranh nát, có thể làm gì chứ?” Người đàn ông nhỏ giọng chửi.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta không dám nói lời nào.
“Lát nữa anh thừa dịp đi nhà vệ sinh, sau đó rời đi, tự em nhìn thời gian mà đi ra ngoài.”
“Hả? Vậy lời cá cược của anh thì sao?” Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Cược cái rắm, cô ta biết anh là ai không? Anh đi rồi thì cô ta có thể bắt anh làm gì à?” Người đàn ông không biết xấu hổ nói.
Một lát sau, thấy buổi đấu giá kết thúc, người đàn ông đứng dậy, đầu tiên anh ta đi về phía nhà vệ sinh, chờ rời khỏi tầm mắt của mọi người trong phòng đấu giá liền chạy ra ngoài.
Vốn bạn gái mà anh ta dẫn tới cũng muốn thừa cơ chạy đi, nhưng bên cạnh có người bắt chuyện, cô ta nghĩ người được mời đến tham gia buổi đấu giá đều là người có tiền nên ở lại trò chuyện.
Buổi đấu giá kết thúc, Thịnh Kiêu Dương phát hiện người cá cược với cô đã chạy mất dép.
Thịnh Kiêu Dương cười lạnh, trốn được hòa thượng không trốn được miếu.
Lát nữa chỉ cần cho người điều tra là biết người dám xem thường cô là nhà nào.
Bữa tiệc kết thúc, người trong phòng đấu giá dần dần giải tán.
Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh đứng dậy, chuẩn bị về nhà, lại có một người xuất hiện trước mặt cô, là Thịnh Huân.
“Kiêu... Kiều Kiều, chú có thể nói mấy câu với cháu không?” Thịnh Huân hỏi.
Ngoại trừ sinh nhật lần trước gặp ông ta ở bên ngoài một lần thì đây là lần đầu tiên Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy ông ta trong năm nay, sau khi trải qua thăng trầm, mái tóc ông ta đã bạc một nửa, như đã tiến vào giai đoạn tuổi già.
“Ông mua tranh của tôi, không phải là tôi, tôi không có nghĩa vụ phải nói chuyện với ông?” Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật.
“Một câu cũng không muốn nói với chú sao?” Thịnh Huân buồn bã hỏi lại.
“Không phải tôi đang nói chuyện với ông à, ông thật sự buồn cười.”
Thịnh Huân hơi ấp úng, liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu nói: “Vậy không làm phiền cháu nữa.”
Nhìn ông ta từ từ quay người rời đi, Thịnh Kiêu Dương không thể kiềm chế được mà nhớ lại bản thân lúc còn rất nhỏ, mỗi lần nghe thấy cha trở về sẽ lao tới trước đu lên người đối phương. Người đàn ông trẻ tuổi lại đẹp trai trầm ổn khi đó giờ đã không còn nữa, ông ta của hiện tại mang dáng vẻ buồn thương, khiến mũi cô hơi chua xót.
“Chờ một chút.” Thịnh Kiêu Dương gọi lại.
Thịnh Huân còn chưa đi xa, nghe thấy giọng nói này thì vui vẻ, xoay người nhìn lại.
Thịnh Kiêu Dương đi qua đó, “Tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Trong phòng bán đấu giá vẫn còn người chưa rời đi, hai người liền rời khỏi phòng bán đấu giá tìm một nơi nói chuyện riêng.
“Ông muốn nói gì với tôi?” Thịnh Kiêu Dương hỏi.
“Cha biết dù cha có nói xin lỗi nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được việc gì, cha nhìn thấy tranh của con mới sâu sắc hiểu được, khoảng thời gian cha bỏ lỡ quan trọng đến mức nào.”
Thịnh Kiêu Dương không trả lời, vẻ mặt cô chỉ lạnh nhạt, dáng vẻ như sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào.
“Vốn tất cả mọi thứ của cha nên thuộc về một mình con, nhưng lúc trước... một khoản tiền đã bị chia cho người khác, con yên tâm, cha sẽ cố gắng kiếm lại tất cả số tiền đó, đến lúc đó tất cả mọi thứ trên tay cha đều thuộc về con.”
Đột nhiên nghe thấy lời nói này, Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Thịnh Huân: “Ông nói đùa à, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì, ông đưa tài sản của ông cho tôi, ồ, đám anh em chuẩn bị đưa con trai qua làm người thừa kế của ông sẽ đồng ý à?”
“Đó là số tiền cha và Tố Tố liều mạng làm ra, không liên quan đến những người khác.”
“Cũng không liên quan đến tôi.” Thịnh Kiêu Dương nói.
“Không, con là con gái của cha mẹ, cha mẹ kiếm nhiều tiền như vậy cũng là để cho con. Kiêu Dương, thật xin lỗi, cha làm sai nhiều chuyện như vậy, cha biết con sẽ không tha thứ cho cha. Cha chỉ cầu xin con, ngày nào đó cha chết, con có thể đưa tang cho cha. Sau này... sau này đến nghĩa trang thăm mẹ con thuận tiện đi qua thăm cha là được.”