Tiểu An giơ tay nắm chặt tay Thịnh Kiêu Dương: “Ngủ.”
“Được, đi ngủ.” Thịnh Kiêu Dương cầm tay Tiểu An, đi được hai bước, quay lại nói với Thẩm Trí Ninh: “Hôm nay em đã hỏi Felix, căn nhà bên cạnh đã được chuẩn bị xong từ hai ngày trước, anh quay về nhà của mình đi.”
Nói xong, cô dẫn Tiểu An đắc ý rời đi
Nhìn bóng lưng của hai người, Thẩm Trí Ninh mỉm cười.
Hôm sau, Thịnh Kiêu Dương bắt đầu hành động, hôm qua cô nói với Thịnh Huân số đồ trang sức và các vật quý giá khác có lưu lại trong hồ sơ cũng không phải giả
Trước kia bởi vì cô có bệnh tim bẩm sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, không muốn để lại đồ đạc cho3những người đáng ghét kia, cho nên những thứ cô mang đến Thịnh gia đều lập hồ sơ cũng để lại di chúc ở chỗ luật sư, cũng dặn luật sư nếu ngày nào đó biết tin tức cô đã chết, thì phải giao di chúc cho ông ngoại.
Hiện tại vấn đề của cô đã giải quyết gần xong rồi, đã đến lúc xử lí một số người khác.
Đối với việc của cô, đương nhiên ông cụ Dương hết sức phối hợp, liên lạc với luật sư xong, hai ông cháu cùng nhau đuổi giết tới Thịnh gia
Căn nhà của Thịnh gia không lớn, dù sao ngôi nhà này cũng là Thịnh Huân mua trả góp trong giai đoạn lập nghiệp, nhưng sau này dù có tiền Thịnh Huân cũng không đổi nhà.
Thịnh gia đã đổi người giúp việc, người1giúp việc hiện tại là một cô gái trẻ hơn 20 tuổi, cô ta không nhận ra ông cụ Dương, nhưng lại nhận ra Thịnh Kiêu Dương
“Ôi, cô là người kia..
người kia..
Từ Kiều Kiều?” Đôi mắt cô giúp việc trẻ tuổi lóe sáng khi nhìn Thịnh Kiêu Dương.
Lúc đầu nhìn thấy nhiều người đến như vậy, cô giúp việc trẻ tuổi sợ đến mức định khóa cửa, nhưng nhìn thấy ngôi sao đang xuất hiện trên tivi này, cô ta không nói gì đã để mọi người đi vào.
Hai người già đang ngồi ở phòng khách xem tivi nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thấy nhiều người đi vào như vậy cũng bị dọa sợ, khi nhìn thấy ông cụ Dương mới hơi thả lỏng.
“Sao ống thông gia lại tới đây?” Còn mang theo nhiều người như vậy?
“Thịnh Huân8đâu?” Vẻ mặt ông cụ Dương lạnh nhạt
“Ông chủ đi làm rồi ạ.” Người giúp việc trẻ tuổi đáp lời
“Gọi điện thoại bảo cậu ta về đi.” Hai người già Thịnh gia lo sợ nhìn ông cụ Dương, cẩn thận hỏi: “Ông thông gia tìm Thịnh Huân nhà chúng tôi có chuyện gì?” “Cậu ta là chủ căn nhà này, tôi chỉ nói với cậu ta.” Ông cụ Dương rất hung hăng.
Người về trước không phải Thịnh Huân, mà là mẹ con Lương Tiểu Tuệ
Hai người vừa vào nhà đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt liền thay đổi.
“Mẹ?” Thịnh Thi Vận kéo tay Lương Tiểu Tuệ, lo lắng khẽ gọi.
Lương Tiểu Tuệ liếc nhìn Thịnh Thi Vận, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại, bà ta hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh hai9người già Thịnh gia
Đang nghĩ ngợi phải chào hỏi thể nào, kết quả đối phương căn bản không nhìn bà ta
Không lâu sau đó, Thịnh Huân đã trở về
Nhìn thấy trong phòng đầy người, vẻ mặt Thịnh Huân không thay đổi, ông ta đã sớm chuẩn bị tâm lý.
“Cha.” Thịnh Huân nhỏ giọng gọi ông cụ Dương
Ông cụ Dương lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Tôi muốn đến phòng của Kiều Dương dọn dẹp đồ đạc của con bé.”
“Được.” Thịnh Huân im lặng một lát rồi đồng ý
Ông cụ Dương dùng mắt ra hiệu với Thịnh Kiêu Dương, để cô dẫn người lên dọn dẹp đồ đạc.
Thịnh Kiêu Dương khẽ gật đầu, gọi Luật sư Lữ cùng đi, cô đi vài bước rồi dừng lại, nhìn Thịnh Huân: “Không bằng ông đi với chúng tôi đi, tránh cho lát nữa7lại nghi ngờ chúng tôi mang những thứ thừa thãi khác.”
“Không cần.” Ánh mắt Thịnh Huân hơi trầm xuống
“Cậu đi cùng đi.” Ông cụ Dương mở miệng
Thịnh Huân liếc nhìn ông cụ Dương rồi đi theo lên lầu.
Bà cụ Thịnh hơi lo lắng, liên tục nhìn Lương Tiểu Tuệ, Lương Tiểu Tuệ kiên định gật đầu với bà cụ, ra hiệu bà cụ cứ làm theo kế hoạch, lúc này bà ta cũng không dám nói gì
Đối với sự khác thường của bà cụ Thịnh, ông cụ Dương cũng không bị mù, đương nhiên chú ý tới, chẳng qua ông không thèm để ý
Đối với cha mẹ của Thịnh Huân, trước kia ông cụ còn có chút kính trọng, từ khi Kiều Dương phải chịu uất ức ở cái nhà này, ông cụ không còn chút thiện cảm nào với họ nữa.
Ở trên lầu, trong căn phòng của Thịnh Kiêu Dương lại là một tình cảnh khác.
Sau khi Thịnh Kiêu Dương đi vào cũng không vội vã thu dọn đồ đạc, cô nhìn quanh căn phòng, trong căn phòng này có quá nhiều ký ức thời thơ ấu của cô, hôm nay sau khi rời đi sẽ không trở lại nữa, thật sự thấy không nỡ
Cô nhìn bức ảnh gia đình treo trên bức tường đối diện, bên trên là cô lúc nhỏ, Thịnh Huân, còn có mẹ cô - Dương Tổ Nhàn.
“Mẹ, cha không chụp ảnh chung với chúng ta.”
“Cha rất bận!”
“Nhưng con muốn một bức ảnh gia đình, bức ảnh gia đình thật to, treo ở trong phòng của con.”
Sau đó, bọn họ đã cùng nhau chụp bức ảnh này.
Thịnh Kiêu Dương thở ra một hơi, giơ tay định gỡ bức ảnh này xuống.
“Cháu làm cái gì vậy?” Thịnh Huân quát tháo.
Tay của Thịnh Kiêu Dương dừng ở mép của bức ảnh, cô quay lại nhìn Thịnh Huân, khóe môi hơi cong lên: “Đương nhiên là mang đi.”
“Cháu mang cái này đi làm gì?” “Dù sao cũng tốt hơn là để lại cho ông! Sau khi Kiều Dương xảy ra chuyện, ông có tới căn phòng này không? Dù sao ông cũng không quan tâm, tôi để lại khung ảnh này làm gì? Tích bụi sao? Thịnh Kiêu Dương giễu cợt.
Thịnh Huân tỏ vẻ đau xót, hơi luống cuống la to: “Cháu thì biết cái gì?” Thịnh Kiêu Dương nghiêng mặt qua một bên, không nhìn nét mặt của ông ta, vẫn kiên định lấy bức ảnh gia đình xuống
Cổ nhẹ nhàng đặt bức ảnh gia đình lên giường, cúi đầu nhìn khung ảnh, ba người trong bức ảnh đều mỉm cười hạnh phúc, khẽ nói: “Không ai hiểu cảm giác này hơn tôi.”
Tận mắt nhìn người mẹ mà cô yêu nhất qua đời.
Chỉ trong phút chốc, người cha thân yêu của cô cũng thay đổi.
Trong hai năm đó, cô đã chịu rất nhiều uất ức và buồn khổ mà nhiều người không hề nghĩ đến, còn có sự lạnh lùng đến từ người vốn phải là người thân nhất, từ tránh né đến không quan tâm lại không nhìn đến, cô đều đã trải nghiệm qua.
Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu chớp mắt, ép những giọt nước mắt trở lại, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, đặt những thứ muốn mang đi lên trên giường
Cuối cùng cô lấy một chiếc cuốn sổ bìa cứng hơi dày từ trong ngăn bí mật của tủ quần áo ra
“Sao cháu biết ở đây có một ngăn bí mật?” Thịnh Huân khiếp sợ nhìn cô, ánh mắt của ông ta dừng ở cuốn sổ trên tay cổ, cảm thấy hơi quen mắt, “Đây là...” “Đây là những thứ muốn cho ông xem,“ Thịnh Kiêu Dương nở một nụ cười tự giễu, “Nhưng đã đánh giá cao ống rồi.”
Năm đó cô đi theo ông ngoại ra nước ngoài, không mang theo cuốn sổ này đi, đặc biệt đặt trong ngăn bí mật, cô hy vọng một ngày nào đó, khi cha nhớ cô sẽ có thể nhìn thấy
Ngăn tủ này là bí mật mà chỉ có cha con bọn họ mới biết, là Thịnh Huân tự mình làm, bảo cô nếu có bí mật gì chỉ muốn cho cha biết thì đặt vào trong này.
“Đây là cái gì?” Thịnh Huân nhíu mày, trong đầu hiện ra chút hình ảnh, nhưng thời gian đã quá lâu, ông ta không nắm bắt được.
“Ông đã mất cơ hội được biết.” Một tay Thịnh Kiêu Dương cầm cuốn sổ, một tay khác cầm khung ảnh, gọi Luật sư Lữ mang những thứ mình đặt trên giường xuống dưới, cô không nhìn Thịnh Huân mà lập tức đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, cô dừng lại, quay lại lưu luyến nhìn căn phòng này lần cuối, rồi dứt khoát đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, đầu tiên cô bảo An Cảnh giúp mang cuốn sổ và khung ảnh lên trên xe.
“Đã sắp xếp xong rồi hả?” Ông cụ Dương hỏi
“Cũng không có gì để sắp xếp.” Cô chắc chắn sẽ không mang quần áo đi, trừ những thứ có ý nghĩa thì cũng chỉ có đồ trang sức đáng tiền
Cô đã lấy được những thứ ở về đầu, về phần đồ trang sức, ha ha, có mỗi hai bộ trang sức thì có gi de don dep.
Luật sư Lữ đi xuống với Thịnh Huân
“Luật sư Lữ, đã kiểm kê đủ chưa?” Ông cụ Dương nhìn Luật sư Lữ
Tất cả mọi người nhìn Luật sư Lữ, ba người bên Lương Tiểu Tuệ cũng chấn động, lại còn gọi cả luật sư đến.
Luật sư Lữ không nói ngay, anh ta đưa hai hộp trang sức cho ông cụ Dương, rồi mở cặp tài liệu, lấy ra một phần tài liệu: “Hai thứ này đều có trong danh sách, nhưng rất đáng tiếc còn có chín món đồ khác không tìm được.” “Danh sách gì?” Lương Tiểu Tuệ không kìm được mà hỏi.
Luật sư Lữ bình tĩnh liếc nhìn Lương Tiểu Tuệ, đối mặt với sự chú ý của mọi người, anh ta không chút hoang mang nói: “Lúc trước tôi nhận ủy thác của cô Thịnh Kiêu Dương, bảo quản số tài sản trong danh sách này
Danh sách bao gồm những thứ quý giá mà cô ấy cất giữ trong phòng ngủ của căn nhà này, tổng giá trị khoảng mười một triệu sáu trăm ngàn tệ
Hiện tại hai thứ được tìm thấy có giá trị theo thứ tự là năm triệu tệ và một triệu ba trăm tệ
Nói cách khác, còn số đô vật trị giá năm triệu ba trăm ngàn tệ vẫn chưa tìm được.”
“Còn có chín món đồ.” Giọng điệu ông cụ Dương có ý tử không rõ lặp lại mấy chữ này
Thịnh Huân lạnh lùng nhìn Lương Tiểu Tuệ
Lương Tiểu Tuệ gần như đứng không vững, giữa mùa Đông mà còn chảy mồ hôi lạnh.
Bà cụ Thịnh giật mình hoảng sợ, lẩm bẩm: “Sai rồi, nhất định là sai rồi, sao lại có nhiều như vậy, rõ ràng chỉ có bốn món.”
“Mẹ, mẹ đã nói là có bốn món đồ, ở đây lại chỉ có hai món đồ, vậy còn hai món đồ nữa đâu?” Thịnh Huân nghe thấy bà cụ nói, lạnh nhạt hỏi.
“Mẹ, mẹ...” Bà cụ không nhịn được nhìn Lương Tiểu Tuệ
Thịnh Huân nghiêm túc nói: “Mẹ nhìn cô ta làm gì? Không phải mẹ nói đồ trang sức đều là mẹ lấy đi sao?” Bà cụ run rẩy, nước mắt tuôn rơi
Cha Thịnh quát mắng: “Thịnh Huân, con nói chuyện với mẹ con bằng giọng điệu gì đó?” “Bốp, bốp, bốp!” Ông cụ Dương vỗ tay ba lần, cười lạnh nói: “Thật sự rất đặc sắc, nhưng Thịnh Huân này, tôi không muốn xem kịch đạo đức gia đình, tôi chỉ muốn đồ của Kiều Dương
Nếu như không tìm thấy, tôi đành phải báo cảnh sát, nếu cậu còn cần chút mặt mũi, thì cố mà tìm đi, tôi không cho cậu quá nhiều thời gian đâu.” “Ông thông gia, ông cần gì phải ức hiếp người quá đáng như vậy!” Nhìn người bạn già sắp ngất đi, cha Thịnh tức giận tới mức run rẩy
“Tôi ức hiếp người quá đáng? Hừ, các người là một đám trộm cướp, tôi ức hiếp thì sao nào?” Ông cụ Dương ngồi trên xe lăn, lời nói lại vô cùng ngang ngược.