*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lâm Na liếc nhìn Greek, lại quay lại nhìn tình hình bên kia, hơi nóng ruột, người kia không biết tình huống của Kiều Kiều nên chắc chắn sẽ hiểu lầm, nhất là còn có Lâm Diễn ở bên cạnh dẫn đường.
Cô đang do dự, có nên áp sát vào cửa sổ xe hét lên không, để Thẩm Trí Ninh biết tình huống của Thịnh Kiều Dương, nhưng đột nhiên cô lại ngây ngẩn.
Bên kia vốn đang giằng co đột nhiên lại thay đổi.
Thẩm Trí Ninh vác Thịnh Kiều Dương lên bước nhanh ra ngoài, ngay cả Lâm Diễn cũng bất ngờ một lúc mới đuổi theo, nhưng bị người của Thẩm Trí Ninh phản ứng nhanh hơn ngăn lại.
Lâm Na thở phào nhẹ nhõm.
“Tác phong này chậc chậc, nếu anh trai em có một nửa sự mạnh mẽ quyết đoán của anh ta, đã sớm ôm được mỹ nhân về rồi.” Greek thán phục.
“Anh Thẩm rất mạnh mẽ, nhưng anh ấy không hạ lưu.” Lúc nói từ “hạ lưu”, Lâm Na liếc Greek một cái.
Greek híp mắt, đưa tay ra, gần như áp sát vào mặt Lâm Na, “Em nói tôi hạ lưu?” Lâm Na không hề lay chuyển, “Đây là anh tự nói.” “Em nói tôi cũng không sao,“ Greek cười rất lưu manh, “Cùng lắm lúc em nói tôi, tôi sẽ biểu hiện cho em xem, tránh cho lời nói của em lại bị bỏ qua.” Sắc mặt Lâm Na lạnh lùng.
Ở bên kia, Thịnh Kiều Dương mơ hồ bị người ta khiêng đi, chờ cô tỉnh táo lại thì bản thân đã bị nhét vào trong một chiếc xe khác.
“Anh làm gì vậy, muốn bắt cóc tối sao?” Thịnh Kiều Dương muốn xuống xe từ một phía khác, nhưng cơ thể lại bị giam bởi khuôn ngực rộng.
“Lái xe!” Tài xế nghe lệnh, lập tức đạp chân ga.
“Anh thả tôi ra, tôi muốn xuống xe!” Thịnh Kiều Dương giãy giụa.
sức lực của nam nữ vốn có sự chênh lệch, mặc kệ cô giãy giụa như thế nào, người đàn ông ôm cô cũng không dao động.
“Em dẹp suy nghĩ này đi, anh tuyệt đối sẽ không thả em xuống.” Thẩm Trí Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
Thịnh Kiều Dương giãy giụa một lúc, sau khi phát hiện không thể làm gì được, thì không vùng vẫy nữa.
Nhưng không giãy giụa không có nghĩa cô không tức giận, đột nhiên bị người ta khiêng đi, hơn nữa còn là người bắt nạt cổ từ nhỏ, cô có thể không tức giận à?
Lúc một người tức giận, lý trí sẽ biến mất, suy nghĩ vô cùng cực đoan.
Bây giờ Thịnh Kiều Dương chỉ suy nghĩ, hai năm qua cô nghĩ quẩn gì thể, sao lại có quan hệ nam nữ với Thẩm ma vương, rõ ràng trước đó còn sống yên ổn mà.
Thẩm Trí Ninh không nói gì, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, chỉ có bàn tay đang siết chặt lấy Thịnh Kiều Dương mới để lộ ra tâm trạng của anh.
Chiếc xe cách trang viên tư nhân của Greek càng ngày càng xa, không khí trong xe càng ngày càng nặng nề, sự tức giận của Thịnh Kiều Dương dần dần giảm bớt, lý trí cũng đã quay lại.
Trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở thời điểm Lâm Diễn không đáp lại tình cảm của cô, cho nên cô thất vọng quay về nước, định tính sổ với mẹ con Lương Tiểu Tuệ, kế hoạch vừa bắt đầu thì cô đã xảy ra tai nạn xe cộ ở nơi đó.
Trong trí nhớ của cô, tuy cô thất vọng quay về nước, nhưng trong lòng vẫn thích Lâm Diễn, trong lòng vẫn còn chút mong chờ Lâm Diễn sẽ tới tìm cố.
Cho nên, khi cô tỉnh lại, đối mặt với lời thổ lộ của Lâm Diễn, cô cũng không hề chống cự mà chấp nhận.
Nhưng bây giờ Thẩm Trí Ninh xuất hiện, hung hăng trói cô đi, cô phát hiện ngoại trừ lúc đầu bản thân có tức giận, thì sau đó không thấy phản cảm với hành động của anh, ngay cả khi bị anh dựa vào ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng không cảm thấy khó chịu, cứ như cơ thể đã quen với cơ thể của anh.
Điểm này rất bất thường! Còn không đợi cô nghĩ sâu hơn, xe đã dừng lại.
Thẩm Trí Ninh thả lỏng tay ra, xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa xe ra.
Thịnh Kiều Dương ngồi ở trong xe, không nhúc nhích.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề, có nên nhân cơ hội này chạy đi không? Nhưng nghĩ đến sự chênh lệch thực lực của hai bên, đoán chừng cô chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại, cô từ bỏ suy nghĩ này.
Ngay lúc cô đang bối rối, người đàn ông đứng bên cạnh cửa xe như không thể kiên nhẫn được nữa, bế thẳng cô xuống xe.
Cô giơ tay ôm cổ đối phương theo bản năng, cơ thể kề sát vào cơ thể của đối phương.
“Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.” Thẩm Trí Ninh mặc kệ cô, không hề dừng lại.
Lúc này, cuối cùng Thịnh Kiều Dương cũng để ý tới xung quanh, phát hiện là bãi đỗ xe ở tầng hầm, bọn họ bước vào một chiếc thang máy.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa thang máy mở ra, một cặp nam nữ trẻ đứng ở cửa.
Nhìn thấy hai vệ sĩ vạm vỡ, khôi ngô đứng ở cửa thang máy, cặp nam nữ trẻ đâu dám bước vào, vội xua tay tỏ vẻ không đi vào, sau đó bọn họ mới để ý tới người đứng sau vệ sĩ.
“Wow, thật hạnh phúc, vậy mà lại bế thẳng...” Cửa thang máy đóng lại, tiếng cảm thán cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Thịnh Kiều Dương không nhịn được nâng tay phải lên che mắt của mình lại cứ như bịt tai đi trộm chuông, lúc đầu cô muốn che mặt mình, nhưng dùng một tay che mặt rất kỳ quái, dứt khoát che mắt và cả nửa khuôn mặt.
Thẩm Trí Ninh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở ngón giữa tay phải của cô, vốn nơi đó nên có một chiếc nhẫn.
“Đinh” của thang máy mở ra.
Thẩm Trí Ninh nhanh chân bước ra ngoài.
“Anh có thể thả tôi xuống rồi.” Thấy sắp đi vào phòng tổng thống, đám vệ sĩ đều dừng lại ở ngoài cửa, Thịnh Kiều Dương vội nói.
Nhưng Thẩm Trí Ninh vẫn không dừng bước.
Thịnh Kiều Dương nhìn anh đi về phía phòng ngủ, đột nhiên luống cuống, cũng không quan tâm sẽ bị ngã mà giãy giụa muốn xuống.
Thẩm Trí Ninh sợ cô ngã, cuối cùng cũng thả cô xuống.
Chân vừa chạm đất, Thịnh Kiều Dương lập tức lùi lại, nhưng còn chưa lùi được hai bước đã bị Thẩm Trí Ninh đẩy vào tường.
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thẩm Trí Ninh nắm lấy tay phải của cô nâng lên, đặt ngang tầm mắt.
“Ngay cả nhẫn cũng vứt đi, xem ra em thật sự nhẫn tâm vứt bỏ anh rồi.” Ánh mắt của Thẩm Trí Ninh xuyên qua khe hở, nhìn chằm chằm Thịnh Kiều Dương.
Nhẫn? Thịnh Kiều Dương hơi ngạc nhiên, ánh mắt của cô rơi xuống bàn tay mà anh đang cầm, cô nhìn đến ngón giữa của mình theo bản năng, nơi đó không có chiếc nhẫn nào.
“Tôi...” Cô muốn nói cô không nhớ rõ chiếc nhẫn nào, nhưng đối phương đã hôn cô, chặn những lời cô chưa nói ra.
“Ưm..
ưm...
ưm...”
Cô muốn đẩy tay của anh ra nhưng lại bị anh đè lên tường.
Thịnh Kiều Dương vừa sợ vừa hoảng hốt.
Cô không thể phản kháng, chỉ có thể nhận lấy nụ hôn gấp gáp mà mãnh liệt của anh.
Qua một lúc lâu, anh mới buông tha đôi môi mềm mại bị anh hôn đến sưng đỏ của cô, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Đừng rời xa anh.” Thịnh Kiều Dương tránh khỏi tay của anh, “Bốp!“.
Gò má trắng nõn của Thẩm Trí Ninh đỏ lên, có thể nhận ra vừa rồi cô đã khá mạnh tay.
Thịnh Kiều Dương nhìn đầu tay trên mặt anh, hơi luống cuống, “Tôi ghét nhất người khác ép buộc tôi.” Cô nói lắp bắp.
Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô như vậy, khó có thể nhận ra biểu cảm trong mắt anh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao.