*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thẩm Trí Ninh híp mắt, giơ tay giữ chặt cô, thấy cô còn chưa tỉnh hồn, liền bế thẳng cô lên, đặt xuống giường.
“Anh, sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên nhìn anh.
Thẩm Trí Ninh chống một tay cạnh người cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh là vị hôn phu của em, anh không thể xuất hiện trong phòng của em sao? Sau này đây cũng là phòng của anh.” Vị hôn phu??? Thịnh Kiều Dương mở to hai mắt, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó cô nhớ ra trước đó anh hỏi chuyện chiếc nhẫn.
Bọn họ cũng đã đeo nhẫn đính hôn, hơn nữa anh còn ở nhà bên cạnh, còn có thể tự do ra vào phòng của cô, vậy cô thật sự ở bên cạnh Thẩm Trí Ninh? Thế nhưng...
điều này sao có thể: Cô thích Lâm Diễn nhiều năm như vậy, đối với Thẩm Trí Ninh luôn là thái độ tránh né đối phương, sao cô có thể thay đổi tình cảm trong thời gian hai năm ngắn ngủi chứ, còn đính hôn với Thẩm Trí Ninh.
“Vì sao em không nói cho anh biết, em đã mất trí nhớ hả?” Nghe được giọng nói của anh, Thịnh Kiều Dương tỉnh táo lại, cô nói: “Lúc đầu tôi muốn nói với anh, lại bị anh cắt ngang.” “Lúc nào?” Thẩm Trí Ninh nhíu mày, anh đang nhớ lại, nhưng không nhớ nổi chuyện xảy ra khi nào.
“Lúc anh nói tôi ném nhẫn đi, tôi đã muốn nói, sau khi tôi muốn nói ra, anh lại ngắt lời tôi, bảo tôi đi đi.” “Anh để em đi, em lại đi thật, em không biết ở lại hỏi cho rõ ràng sao?” Thịnh Kiều Dương chớp mắt vô tội, “Tôi cũng không biết anh và tôi có quan hệ gì, tôi chỉ nhớ rõ người tôi thích là Lâm Diễn.” Thẩm Trí Ninh híp mắt, cảm thấy buồn phiền.
“Anh có thể nói cho tôi biết,“ Thịnh Kiều Dương hơi tò mò nói, “Hai năm qua đã xảy ra chuyện gì? Hai chúng ta...” “Sao lại ở cạnh nhau?” Thẩm Trí Ninh đứng dậy, “Em thay quần áo đi, chúng ta tới phòng vẽ của em nói chuyện.” Thịnh Kiều Dương không nhúc nhích, nhìn Thẩm Trí Ninh, “Anh...
không đi ra ngoài sao?” Thẩm Trí Ninh nhìn cô, “Có chỗ nào của em mà anh chưa xem.”
“...” Khuôn mặt Thịnh Kiều Dương cứng đờ.
Thẩm Trí Ninh mỉm cười, giơ tay véo má cô, “Anh đi ra ngoài trước, em thay quần áo xong rồi ra.” Thịnh Kiều Dương che mặt, trừng mắt với bóng lưng của Thẩm Trí Ninh.
Sau khi chậm rãi thay quần áo, cô mở cửa thấy Thẩm Trí Ninh tựa cửa, dáng người thon dài như một siêu mẫu.
Lúc cô đi ra, anh liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên ấm áp, nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô đi đến phòng vẽ tranh.
“Tại sao phải đến phòng vẽ nói chuyện?” Thịnh Kiều Dương tò mò hỏi.
Thẩm Trí Ninh không trả lời ngay, anh lật hết lớp vải xám chống bụi che kín những khung tranh lồng kính được trưng bày tuỳ ý trong phòng.
Thịnh Kiều Dương đi theo sau lưng anh, sau khi nhìn thấy một vài bức tranh, cô vô cùng ngạc nhiên.
Ngoại trừ một hai bức tranh phong cảnh, tất cả đều là tranh chân dung, hơn nữa đều cùng một người, người này không phải Lâm Diễn mà cô sẽ vẽ cả đời trong trí nhớ, mà là Thẩm Trí Ninh.
Đối với một hoạ sĩ mà nói, bức tranh có thể phản ảnh tâm trạng chân thật của hoạ sĩ lúc vẽ, từ màu sắc và các đường nét có thể thấy tâm trạng của hoạ sĩ lúc vẽ bức tranh này.
Thịnh Kiều Dương có thể nhận ra khi vẽ những bức tranh này cô đã đưa tình cảm và sự vui vẻ vào, chắc chắn cô vừa mỉm cười vừa chuyên tâm vẽ tranh.
Nhìn thấy chúng, cô biết bản thân tự nguyện và thật lòng ở bên Thẩm Trí Ninh, chứ không phải như Lâm Diễn nói, là Thẩm Trí Ninh hung hăng xen vào giữa bọn họ ép buộc cô.
Với tính cách thà rằng ngọc nát cũng không muốn làm ngôi lành của cô, chắc chắn sẽ không ở bên cạnh một người ép buộc mình.
“Không phải em ném nhẫn đi, khi em tỉnh lại đã không nhìn thấy nhẫn rồi.” Thịnh Kiều Dương không biết tại sao bản thân đột nhiên nói đến chuyện chiếc nhẫn.
Thẩm Trí Ninh xoay người, nhìn cô sâu xa, “Bây giờ anh đã biết.” “Vậy anh có thể nói cho em biết những việc xảy ra trong hai năm qua không?” Thẩm Trí Ninh đưa tay về phía cô.
Thịnh Kiều Dương nhìn về phía bàn tay đang đưa ra của anh, hơi dừng lại, chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay của anh, được anh nắm lấy.
Thẩm Trí Ninh kể lại câu chuyện của bọn họ.
“Lúc đầu, em xảy ra tai nạn xe cộ ở bên này, anh nghi ngờ có người âm thầm ra tay, cho nên tự tới điều tra, để có lý do chính đáng ở lại, anh đã mở một công ty mới ở đây.
Lúc công ty còn chưa mở, anh đã gặp em rồi, nhưng khi đó anh không nhận ra em, khi đó em vừa biến thành Từ Kiều Kiều, vì phải có tiền sinh sống nên em đã đi ra ngoài bán tránh kiếm tiền.” Nghe đến đó, Thịnh Kiều Dương cảm thấy như đang nghe tình tiết trong một quyển tiểu thuyết, chuyện như vậy thật sự quá thần kỳ.
“Sau đó thì sao?” Cô tò mò hỏi.
Thẩm Trí Ninh nhìn cô, trong mắt có ý cười: “Phong cách vẽ và cách ký tên của em đã hấp dẫn sự chú ý của anh.” “Khi đó anh đã nhận ra em sao?” “Không có, em cảm thấy anh sẽ tin em biến thành một người khác sao? Dù lúc đó em nói với anh, em là Thịnh Kiều Dương, anh cũng không tin, anh sẽ cảm thấy chắc chắn người khác phái em tới mạo danh em để lừa đảo.” Thẩm Trí Ninh mỉm cười, “Nhưng cũng không tệ, bởi vì tranh và chữ ký rồi em lại xuất hiện nhiều lần xung quanh anh, cho nên anh nghi ngờ em có mưu đồ khác.” Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên há mồm, chậc chậc mấy cái, không thể tin nổi: “Anh từng nghi ngờ em có mưu đồ khác, vậy mà em còn có thể sống sót?” Nét mặt Thẩm Trí Ninh hơi cứng lại: “Anh nghi ngờ ai thì sẽ xử lý người đó sao?”
Nhưng anh ở trong ấn tượng của em chính là như vậy mà! Thịnh Kiều Dương lặng lẽ nuốt câu nói này vào bụng.
“Khi đó, đúng lúc ông nội sắp xếp cho anh xem mắt, anh cùng em ký một hiệp nghị, anh cho em tiền, em chỉ cần giả vờ làm bạn gái của anh.” Thẩm Trí Ninh nói tiếp.
Thịnh Kiều Dương không nhịn được xen vào, “Anh Trí Ninh, anh không phải đang tìm nội dung cốt truyện của một quyển tiểu thuyết để lừa em chứ?” Thẩm Trí Ninh hoàn toàn suy sụp.
Anh nghiêng người, đưa tay ra sau lưng Thịnh Kiều Dương, nhốt cố giữa anh và chỗ dựa của ghế sofa, giọng điệu nguy hiểm: “Không muốn nghe? Nếu vậy, chúng ta có thể làm việc khác...” “Nghe, anh nói đi, anh cứ việc nói, em sẽ không cắt ngang nữa.” Thịnh Kiều Dương nói như đang nịnh nọt.
Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh hơi cứng lại, anh tiếp tục nói: “Cứ như vậy, chúng ta sống chung.” Thịnh Kiều Dương vừa há mồm muốn hỏi gì đó, nhớ lại lời nói vừa rồi của bản thân, liền đưa tay che miệng của mình lại, nhìn Thẩm Trí Ninh chớp mắt hai lần.
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn bằng ánh mắt tối tăm, khoé miệng nở nụ cười sâu xa: “Có một hôm em uống say, cưỡng hôn anh, còn nói với em rằng thích anh.” Thịnh Kiều Dương đã sợ đến ngây người.