*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cộc cộc cộc“..
Tiếng gõ cửa lặp đi lặp lại vang lên bên tai, cuối cùng Thịnh Kiều Dương đã tỉnh lại từ giấc ngủ, còn chưa mở mắt đã cảm thấy trong đầu như bị gõ trống vô cùng đau đớn.
Đầu óc nặng nề, cô đứng lên, suýt đứng không vững, phải vịn tường để đi mở cửa.
“Em có biết ai tới khống, sao gõ lâu như vậy mà em mới mở cửa...” Ninh Tiểu Nguyễn còn chưa dứt lời, người đã ngã xuống, anh ta giơ tay đỡ lấy theo bản năng
Sau đó nghĩ tới bạn trai người ta đứng ngay bên cạnh, liền đẩy người trong ngực sang cho người bên cạnh
“Anh họ, bạn gái của anh, anh tự chăm sóc đi.” Thẩm Trí Ninh lãnh đạm liếc nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, cúi đầu nhìn người ở trong lòng, ngày thường khuôn mặt nhỏ này hoặc là cười cợt hoặc là chọc cười bây giờ lại lộ ra màu sắc không bình thường
Trong vẻ trắng bệch mang theo ửng hồng, không cần kiểm tra cũng biết, cô bị sốt rồi.
“Đi tìm cho cô ấy một chiếc áo khoác dài.” Anh ra lệnh.
Ninh Tiểu Nguyễn vội vàng vào phòng, lấy một chiếc áo khoác trong tủ quần áo, vội vàng chạy đến đưa cho anh họ
Thẩm Trí Ninh cầm áo bọc Thịnh Kiều Dương, bề ngang cô lên, bước nhanh tới thang máy.
Khi Thịnh Kiều Dương tỉnh táo lại, cô đã ở trong phòng bệnh, đang được truyền nước,
Trong phòng chỉ có Trợ lý Tằng Hoan đang cúi đầu chơi điện thoại
“Rót cho em một cốc nước.” Thịnh Kiều Dương dựa vào đầu giường chậm rãi ngồi xuống
Tằng Hoan nghe được âm thanh, vội vàng để điện thoại xuống đi rót nước: “Kiều Kiều, lần này em thật sự dọa chị sợ, đều tại chị, hôm qua em quay xong cảnh mưa, chị nên đi mua một ít thuốc đề phòng bị bệnh, không đúng, chị nên sớm chuẩn bị tốt những thứ này...”
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến chị.” Thịnh Kiêu Dương nhận lấy cốc nước.
Uống nước xong, cô hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?” “Gần năm giờ chiều rồi.” Tằng Hoan đưa tay nhìn đồng hồ.
“Là Ninh Tiểu Nguyễn đưa em đến bệnh viện à, anh ấy đâu rồi?”
“Trợ lý Ninh cũng ở đây, nhưng người thật sự đưa em tới là anh họ của anh ấy,“ Tằng Hoan cẩn thận từng li từng tí nhìn Thịnh Kiêu Dương, “Chị không cẩn thận nghe trợ lý Ninh nói, em là bạn gái của anh họ anh ấy, Lê tổng cũng biết chuyện này sao?” “Ừm.” Thịnh Kiêu Dương không yên lòng trả lời, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, Thẩm Trí Ninh đến đây lúc nào, anh tới làm gì, chẳng lẽ lại có người họ hàng nào sắp xếp cho anh đi xem mắt hả?
Cô đang nghĩ ngợi, Tào Tháo đã đến.
“Hiện tại cảm thấy thế nào?” Thẩm Trí Ninh đi đến bên giường bệnh, cụp mắt nhìn cô
“Không sao, tôi cảm thấy bây giờ tôi đã có thể xuất viện,“ Thịnh Kiêu Dương cắn môi, “Cái kia, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện.” Ninh Tiểu Nguyễn cầm đồ ăn đi vào phòng bệnh nghe thấy câu nói này của Thịnh Kiểu Dương, liền thấy kỳ quái: “Hai người đã chia tay thật à?”
Vì sao anh ta lại cảm thấy như vậy, bởi vì lúc trước hai người này vô cùng ân ái ở trước mặt anh ta, đúng là quá hành hạ người khác, hiện tại lại đột nhiên khách sáo như vậy, thật sự rất bất thường.
“Không có, con mắt nào của anh thấy bọn em chia tay?” “Không chia tay vậy sao cảm giác giữa hai người không còn thân mật như vậy nữa.” Ánh mắt nghi ngờ của Ninh Tiểu Nguyễn đảo quanh hai người.
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, nói với Thẩm Trí Ninh: “Anh yêu, anh nhanh nói cho anh ấy biết, chúng ta có chia tay không.” Không cần Thẩm Trí Ninh nói, nhìn cô lại quay về dáng vẻ này, Ninh Tiểu Nguyễn cũng biết bọn họ chưa chia tay
Nhưng anh ta vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bọn họ, luôn cảm thấy hình thức ở chung của bọn họ không giống các đôi yêu nhau khác, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không
“Em đói rồi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn chiếc túi trên tay Ninh Tiểu Nguyễn
Ninh Tiểu Nguyễn lại nhét cái túi trên tay vào trong tay anh họ, lúc người kia nhìn qua, anh ta nhún vai: “Là bạn gái của anh đói bụng, nhìn em làm cái gì?”
Diễn trò phải diễn nguyên bộ, đương nhiên Thẩm Trí Ninh cũng hiểu đạo lý này
Anh đặt cái túi trong tay lên tủ đầu giường, chậm rãi mở túi ra, lấy thức ăn ở trong túi ra bày ở bàn, có cháo, có hoa quả
Nhìn Thẩm Trí Ninh xắn ống tay áo, cầm hộp lên định đút cháo cho mình, trong lòng Thịnh Kiều Dương cảm thấy vô cùng khó chịu: “Anh đặt lên bàn, để em tự ăn!” Thẩm Trí Ninh ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng múc một thìa cháo, đưa đến bên mối cô
Trước mắt u ám mờ mịt của anh, Thịnh Kiều Dương nhắm mắt ăn thìa cháo này, ăn mà không biết hương vị gì
Thẩm Trí Ninh giả vờ thành dáng vẻ này thật sự còn đáng sợ hơn cô!
Cứ như vậy, một người ăn, một người đút, bát cháo đã thấy đáy.
Chỉ sợ đối với Thẩm Trí Ninh mà nói, đây là lần đầu tiên đút cháo cho người ta, cũng có thể xem là một trải nghiệm mới lạ
Nhất là lúc nhìn thấy người kia mở đôi môi nhỏ nuốt từng thìa cháo do anh xúc, sẽ sinh ra một cảm giác chủ nhân
“Ăn no chưa?” Ánh mắt anh lướt qua đầu lưỡi bé nhỏ đang liếm môi
“Đủ rồi, em ăn no rồi.” Thịnh Kiêu Dương vội nói
“Ừm.” Thẩm Trí Ninh đóng nắp hộp lại ném vào thùng rác, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay
Thịnh Kiều Dương lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh, vừa nãy trong một chớp mắt hình như trong giọng nói của anh có chút thất vọng? Ảo giác này thật sự dọa người.
Ninh Tiểu Nguyễn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cảm thấy miệng mình bị nhét đầy thức ăn cho chó, vốn anh ta cũng muốn xem anh họ có thể làm đến bước nào
Nhưng nhìn đối phương án cần quan tâm cho bạn gái ăn, lại cảm thấy mình bị hành hạ
Anh ta nhìn Thịnh Kiều Dương đang nhìn vào phòng tắm với ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng nghĩ, cô nàng này thật sự có bản lĩnh, có thể khiến anh họ không có tình người làm đến bước này.
“Có nói cho mẹ em biết việc em bị bệnh không?” Thịnh Kiêu Dương lấy lại tinh thần, nhìn Ninh Tiểu Nguyễn
“Không phải mẹ em đang đi cùng đoàn khảo sát vùng núi sao? Anh đâu tiện quấy rầy dì ấy, dù sao vẫn còn anh họ ở đây, không phải tìm anh ấy cũng giống vậy à!” Anh họ anh cũng không phải người nhà của em
Thịnh Kiêu Dương nhếch môi
“Cộc cộc.” Cửa phòng bệnh bị gõ vang, sau đó một người đội mũ đi vào
“Anh là..” Tằng Hoan đang muốn ngăn người này lại, thì nhìn thấy người đó ngẩng mặt lên, “Cố, Cổ Châu?!” Thịnh Kiêu Dương nghe tiếng nhìn sang: “Tin tức của anh rất nhanh nhạy.” “Có không ít người tag Weibo tìm anh, nói cho anh biết em đã nhập viện, muốn không biết cũng không được.” Cổ Châu nở một nụ cười dịu dàng
Anh đưa bó hoa và giỏ trái cây cho Tằng Hoan: “Sức khỏe thế nào rồi?” “Chỉ bị cảm lạnh nóng sốt bình thường thôi, em cảm thấy khỏe rồi.” Thịnh Kiêu Dương đánh giá Cổ Châu, “Sao anh lại rảnh rỗi chạy đến đây, không sợ chó săn bắt được sao?”
“Người có bận rộn hơn nữa cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, huống chi bạn bè bị bệnh dù có bạn cũng phải dành thời gian đi thăm
Còn chó săn..
thật sự bị bắt được cũng không có cách nào, dù sao người ngay thẳng không sợ bị chụp lại
Hơn nữa, một là anh không có gia đình, hai là không có bạn gái, đoán chừng cũng chỉ là chút scandal không đau không ngứa thôi.”
Thịnh Kiêu Dương còn chưa lên tiếng, Ninh Tiểu Nguyễn đã nhảy ra: “Kiều Kiều nhà chúng tôi là người đã có bạn trai!”
Cổ Châu nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, cảm thấy hơi quen mắt, lúc này Thẩm Trí Ninh đi ra từ nhà vệ sinh, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau
“A Hoan, giúp em gọi y tá rút kim, đã truyền hết nước rồi.” Thịnh Kiều Dương phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
“Hả, được.” Tằng Hoan vội vàng đi ra ngoài
Cổ Châu di chuyển tầm mắt, nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Thấy em không có việc gì thì anh yên tâm rồi, anh đi trước.”
“Cảm ơn anh đã đến thăm em.” Thịnh Kiểu Dương mỉm cười với Cổ Châu.
“Em chú ý nghỉ ngơi, nhớ uống nhiều nước.” Cố Châu dặn dò một câu, một lần nữa đội mũ lên lặng lẽ rời đi
Cổ Châu vừa đi, y tá đã đến.
Rút kim xong, Thịnh Kiêu Dương liền đi vệ sinh.
Ninh Tiểu Nguyễn đi đến trước mặt Thẩm Trí Ninh, nháy mắt ra hiệu nhỏ giọng nói: “Anh họ, cuối cùng em đã hiểu dụng ý khi anh bảo em đi theo bên cạnh Từ Kiều Kiều
Anh yên tâm, em nhất định sẽ trông coi chị dâu tương lai thật tốt, tuyệt đối không cho bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô ấy!”
“...” Có chuyện gì vậy!