“Kỳ Kỳ, đi hỏi dượng của con đi.”
Sau khi Từ Kỳ rời đi, Lương Đại Tuệ mỉm cười nói với gia đình Lý Duy Kỳ: “Cảm thấy những người có tiền như mọi người cũng không dễ dàng, em gái cháu cũng gả cho người có tiền, nghe nói luôn phải tham gia đủ loại yến tiệc, cũng may tính tình con bé mạnh mẽ, lại rất hăng hái, sẽ không bị người ta bắt nạt
Từ Tình thì sao? Tính cách yếu đuối, gan cũng nhỏ, cháu rất lo lắng không biết sau này cô3ấy có thể xử lý được không.”
Sắc mặt hai người già Lý gia đều không thoải mái
“Thật sự đã làm phiền mợ quan tâm rồi.” Một giọng nói vang lên ở sau lưng.
Mấy người nhìn ra sau, thấy một cô gái cao gầy mặc chiếc váy hai màu đỏ đen được may thủ công, để lộ vai gầy, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ từ từ đi tới.
Đứa con gái này của Từ Tình còn ưu tú hơn bà nhiều, ngay cả hai người già Lý gia sau khi gặp mặt cũng nói riêng với nhau, nếu Duy Kỳ tìm được một người hoàn hảo như con gái của Từ Tình để làm bạn gái, bọn họ đồng ý cả hai tay còn1không kịp sao lỡ phản đối chứ
Từ Tình này ngoại trừ tính cách hiền lành, ưu điểm duy nhất mà bọn họ có thể tìm ra có lẽ là quá may mắn, vậy mà có thể tìm được một chỗ dựa lớn như vậy.
Lương Đại Tuệ có hơi mất kiểm soát, dù bị Từ Tình nghe thấy bà ta nói lời kia thì bà ta cũng sẽ không có phản ứng này
Bởi vì Từ Tình này là một đống bùn nhão dù có nghe được cũng sẽ không cãi lời, nhưng con gái của Từ Tình lại không giống thế, tuổi còn nhỏ lại có thể nổi tiếng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đầu có chỗ nào đơn giản?
Thịnh Kiều Dương8cười như không cười nhìn Lương Đại Tuệ, chậm rãi nói: “Mợ suy nghĩ quá nhiều rồi, mẹ cháu đâu phải đi làm đóa hoa giao tiếp”, đâu cần phải đi xử lý cái gì.”
(*) Chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội, mang ý miệt thị
Lương Đại Tuệ á khẩu không trả lời được.
Lý Duy Kỳ thấy sắc mặt cha mẹ trở nên tốt hơn, dùng ánh mắt biết ơn nhìn Thịnh Kiều Dương
Anh ta không giỏi nói năng, trong công việc cũng luôn nói thẳng nói thật, cho nên đối mặt với lời nói khích bác lại còn từ miệng người nhà Từ Tình, anh ta cũng không biết phải đáp trả như thế nào
“Kiều Kiều nói đúng, Tình9Tình chỉ cần làm tốt vai trò vợ của em là được, không cần phải đối phó với bất kỳ ai.”
Thịnh Kiều Dương khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Chiếc bình hoa quý giá không cần bề ngoài, cũng không cần phải có tác dụng, chỉ với giá trị của bản thân đã khiến không ai dám bỏ qua sự tồn tại của nó, muốn có được nó
Trái lại, bình hoa rẻ tiền muốn được người ta mua về, hoặc là phải có vẻ ngoài xinh đẹp, hoặc là phải có nhiều tác dụng
Rất hiển nhiên, mẹ cháu thuộc về loại trước!” “Bốp, bốp, bốp!” “Nói rất hay.” Một giọng nói khác vang lên.
Thịnh Kiều Dương quay lại, thấy một già một trẻ đứng7cách khoảng một mét
Cô biết cả hai người này, người trẻ là Lâm Dục, người già là ông cụ Lâm - ông nội của anh ta, người vừa vỗ tay nói chuyện chính là ông cụ Lâm
Lâm Dục mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt rạng rỡ nhìn cô, trong mắt mang theo sự khen ngợi
“Cháu chính là đứa cháu gái mà Ôn Đình muốn nhận sao?” Ông cụ Lâm ôn hòa hỏi.
“Vâng, cháu chào ông nội tâm.” Thịnh Kiều Dương hào phóng gật đầu chào hỏi
“Cháu biết ông sao?” Ông cụ Lâm ngạc nhiên nhìn cô
Lúc này Lâm Dục nói: “Ông nội, cháu có quen biết Kiều Kiều, hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt của em họ Lâm Na.”
“Ồ? Vậy thật sự rất có duyên.” Ông cụ Lâm cảm thán
“Bác Lâm, bác cũng ở đây à.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn, thấy Thịnh Huân đi tới đây, Từ Kỳ cũng đi theo bên cạnh ông ta.
Hai người kia có quen biết nhau sao? Trong mắt Thịnh Kiều Dương thoáng qua vẻ kinh ngạc
“Tôi và Ôn Đình quen biết mấy chục năm, sao tôi có thể không đến bữa tiệc nhận người thân của ông ấy.” Ông cụ Lâm nói.
“Nhưng còn cậu,“ Ông cụ Lâm nhìn Thịnh Huân, “Ôn Đình đưa thiệp mời cho cậu hả?” Thịnh Huân xấu hổ mỉm cười, “Không phải, là cháu tự tới đây.”
Ông cụ Lâm còn chưa lên tiếng, một số người không có mắt đã nói chen vào.
“Em rể, Tiểu Tuệ và Thi Vận không đến cùng em sao?” Lương Đại Tuệ cố ý hỏi, bà ta còn nhấn mạnh xưng hô “Em rể” này
Ánh mắt Thịnh Kiều Dương nhìn qua nhìn lại giữa Lương Đại Tuệ và Thịnh Huân, cảm thấy mối quan hệ này cũng rất thú vị, mẹ kế kia của cô lại là em gái của người mẹ hiện tại?
Sắc mặt Thịnh Huân lúc nhìn Lương Đại Tuệ cũng không tốt cho lắm, ông ta lạnh lùng nói: “Bọn họ còn chưa đủ tư cách.”
Sắc mặt Lương Đại Tuệ càng khó coi hơn
“May mắn cậu không dẫn bọn họ đến, nếu không Ôn Đình sẽ không cho phép cậu đi vào
Đàn ông phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không biết hối cải.” Ông cụ Lâm thấm thía nói với Thịnh Huân.
“Nhưng cháu cũng không còn cơ hội để bù đắp nữa.” Thịnh Huân đau khổ nói.
“Cho nên mới nói ngay từ đầu đừng có phạm sai lầm, bởi vì nước đã đổ đi khó thu lại!”
Ngoại trừ người trong cuộc, cũng chỉ có Thịnh Kiều Dương có thể hiểu được “Sai lầm” mà ông cụ Lâm đang nói là ám chỉ cái gì, người bên ngoài chỉ thấy một người đàn ông cao lớn nói một hai câu đã đỏ mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra
“Hôm nay đúng là náo nhiệt, đám người già lâu rồi chưa đi ra ngoài đều tới đây, đi thôi, A Dục, dẫn cháu đi làm quen một chút.” Ông cụ Lâm dẫn Lâm Dục rời đi
Lúc rời đi Lâm Dục còn nở nụ cười với Thịnh Kiều Dương.
Ánh mắt Thịnh Kiều Dương lóe lên, mỗi khi nhìn thấy Lâm Dục mỉm cười, cô sẽ khó tránh khỏi nghĩ đến một người khác.
“Chú Duy Kỳ, ông ngoại bảo cháu đến nói với chú, lát nữa ông nói xong chuyện chính sẽ bảo chú đi lên, tuyên bố tin tức về lễ cưới của chú và mẹ cháu
Ông nội Lý, bà nội Lý, cháu xin phép rời đi trước.” Thịnh Kiều Dương nói xong cũng rời đi.
Thịnh Huân chưa từng nhìn người của Từ gia, cũng rời đi luôn.
“Từ Kỳ, ông ấy không phải dương của anh à, sao thái độ với mọi người lại như vậy?” Trương Ái Nghiên khó hiểu hỏi Từ Kỳ
Từ Kỳ vừa xấu hổ vừa khó chịu còn rất khó hiểu, tuy anh không hay gặp dì nhỏ, nhưng mỗi lần gặp mặt, dì nhỏ đều tỏ vẻ hạnh phúc, lại ra tay hào phóng, phần lớn tiền tiêu vặt của anh đều là dì nhỏ cho
Cho nên, tuy dượng không thân thiết với đám họ hàng bên bọn họ cho lắm, nhưng dì nhỏ đối xử với anh rất tốt.
“Bọn họ còn chưa đủ tư cách là có ý gì?
Về phần Lương Đại Tuệ, sắc mặt bà ta đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa, bà ta oán hận lườm Trương Ái Nghiên, càng ngày càng cảm thấy đứa con dâu tương lai này rất ngu xuẩn
Chờ sau khi con trai bảo bối của bà ta kế thừa gia sản của ông cụ Dương kia, việc đầu tiên phải làm là đá đứa ngu xuẩn này đi
2
Thịnh Kiều Dương đang muốn về phòng ngồi với Từ Tình – người đang rất khẩn trương thì lại bị người ta gọi lại
“Từ Kiều Kiều!” Cô nhìn sang, thấy hơi bất ngờ khi người gọi cô lại là Tề Họa
Bên cạnh Tế Họa còn có mấy người trẻ tuổi, trong đó có một người quen - Phan Minh Nguyệt
Tề Họa dùng ánh mắt soi mói đánh giá cô, nhướng mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?” “Sao tôi không thể ở đây?” Thịnh Kiều Dương nhếch môi.
Thấy vẻ mặt này của cô, Tề Họa rất khó chịu, người này làm cô ta nhớ lại những việc gặp phải lúc tham gia cuộc thi Siêu mẫu toàn quốc trước đó
Tuy cuối cùng vì thấy người này hiếu thảo mà cô ta quyết định không trả thù, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt này, biểu cảm này, ánh mắt này, cô ta lại cảm thấy không nuốt trôi được cơn tức kia.
“Cô có tư cách gi xuất hiện ở đây? Ai đưa cô tới đây?”
Thịnh Kiều Dương chỉ đáp lại một câu: “Cô hỏi tôi có tư cách nào sao? Không phải cô cũng đi theo người khác đến đây à.”
“Sao tôi giống có chứ, tôi đi cùng cha mẹ tôi, cô thì sao, một gia đình đơn thân bình thường cũng nhận được thiệp mời sao? Hay nói đi, lại bám lấy người giàu có nào rồi hả?” Tề Họa tỏ vẻ khinh thường.
“Bị cô nói trúng rồi, nhưng sao tôi phải nói cho cô biết?” Thịnh Kiều Dương xoay người bước đi.
“Tề Họa, cô ta là Từ Kiều Kiều đã bắt nạt cậu trong chương trình à? Mình không nhìn ra gì khác, nhưng đúng là không biết xấu hổ!” Cô gái đứng bên cạnh Tề Họa nói
“Đúng vậy, cô ta đúng là không biết xấu hổ, còn dám quyến rũ cha mình!” Phan Minh Nguyệt vô cùng căm phẫn nhìn bóng lưng Thịnh Kiều Dương rời đi
“Quả nhiên người lăn lộn trong làng giải trí không có ai sạch sẽ, lên mạng vạch trần cô ta, để cô ta cút khỏi làng giải trí!”
“Con khốn, cũng không biết ngủ với bao nhiêu người rồi.”
Tề Họa lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phan Minh Nguyệt: “Sao cậu biết cô ta quyến rũ cha của cậu? Hôm nay cha mẹ cậu đều tới đây, cô ta không thể đi theo cha cậu tới đây được.”
“Cha mình tìm mình hỏi chuyện của cô ta ở sau lưng mẹ mình.” Phan Minh Nguyệt oán hận
“Vậy mà cha cậu lại tìm cậu để hỏi chuyện của cô ta? Cha cậu đúng là hiếm thấy, không sợ cậu nói với mẹ cậu sao?” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Phan Minh Nguyệt.
“Bởi vì lúc trước cô ta ở chung ký túc xá với mình, cha mình cứ hỏi mình, cô ta có đi học không, cô ta thích ăn cái gì, cô ta có chơi với bọn mình không, mình thật sự không biết cha mình nhìn trúng điểm nào của cô ta.” Phan Minh Nguyệt càng nói càng tức giận.
“Con ruồi không bâu quả trứng không có khe hở, cha cậu cũng có vấn đề!” Tề Họa nói
“Tề Họa, sao cậu lại nói giúp cô ta! Tình cảm của cha mẹ mình luôn rất tốt, cha mình chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài
Là Từ Kiều Kiều này không biết xấu hổ, phá hoại tình cảm của cha mẹ mình.” Phan Minh Nguyệt bĩu môi bất mãn nói.
“Minh Nguyệt, mau nhìn đi, kia không phải là cha cậu à, hình như ông ta đi về phía Từ Kiều Kiều vừa đi.”
Cái gì? Phan Minh Nguyệt sợ hãi, nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy cha cô ta đang đi về phía Từ Kiều Kiều vừa rời đi
Cô ta quay lại tìm kiếm mẹ mình, thấy mẹ cô ta đang đứng nói chuyện với một vị phu nhân khác, đột nhiên cảm thấy việc lớn không ổn, không nói gì nữa mà kéo làn váy chạy qua, cũng không quan tâm có thục nữ hay không, lôi kéo tay Phan Tử Huy.
“Cha, cha muốn làm gì?”
Sắc mặt Phan Tử Huy cứng đờ, ông ta nở nụ cười nói: “Bảo bối, con đang làm gì vậy, cha chỉ đi vệ sinh thôi.” “Nhà vệ sinh ở bên kia!” Phan Minh Nguyệt giơ tay chỉ một hướng khác, dùng ánh mắt lên án nhìn Phan Tử Huy
“Ôi, là cha đi sai hướng rồi.” Phan Tử Huy vội quay lại.
“Oa, trong lòng chú Phan có quỷ nha!” Mấy người đứng cách đó không xa xem trò vui như bắt được nhược điểm nên hơi kích động.