Thịnh Kiêu Dương cười lạnh, cô đứng lên, “Tôi không muốn ở đây nói những điều vô nghĩa với ông, bây giờ tôi và ông không có chút quan hệ nào.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài.
“Kiêu Dương!” Thịnh Huân gọi cô.
Thịnh Kiêu Dương đặt tay lên tay nắm cửa, quay lại nói: “Trên đời này đã không còn Kiêu Dương nữa.”
Cô đi mở cửa, đi ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.
Thịnh Kiêu Dương cũng không đi xuống dưới lầu mà quay về phòng ngủ, cô tìm quyển nhật ký kia, lại bắt đầu xem lại.
“Ngày 1 tháng 9 trời nắng,
Cuối cùng cũng đến ngôi trường mà mẹ từng học, mình phải bắt đầu cuộc sống mới3của mình rồi.
...
Ngày 20 tháng 10 trời âm u,
Sáng sớm nay đi học lại gặp chàng trai gần đây thường đi ngang qua trước mặt mình, anh ấy cao gầy, trên người có khí chất “Ôn nhuận như ngọc” giống trong sách nói, chỉ nhìn cũng khiến người ta có ấn tượng tốt. Nhưng anh ấy chỉ đi ngang qua trước mặt mình, không hề dừng lại, mình có nên chủ động đi đến làm quen với anh ấy không?
…
Ngày 21 tháng 10 trời nắng,
Vẫn ở chỗ cũ, anh ấy chạy chậm từ đầu đường bên kia, mình đột nhiên hơi lo lắng, bởi vì tiếp theo mình phải dùng một kế nhỏ. Lúc anh ấy sắp đi ngang qua mình, mình giả vờ vô ý cầm sách đứng lên, sau đó va phải anh.
Anh ấy nhặt quyển sách mà mình làm rơi xuống đất, nhìn mình nở một nụ2cười rạng rỡ lại dịu dàng: “Thật xin lỗi, làm rơi sách của em mất rồi. Những ngày qua, chỉ cần thời tiết tốt là có thể nhìn thấy em đọc sách ở đây, bình thường em không rời đi sớm như thế, cho nên anh không chú ý mới va phải em, vừa thức dậy đã đọc sách, xem ra em rất thích ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.”
Nghe thấy anh ấy nói như vậy, mình cảm thấy hơi vui vẻ, bởi vì anh ấy nói những ngày qua đều nhìn thấy mình đọc sách ở đây, hơn nữa còn biết mình sẽ không rời đi sớm như thế, thì ra anh ấy cũng chú ý đến mình. Nhưng mình không thể quá chủ động, nghe nói người trong nước đều thích người kín đáo, cho nên mình tỏ vẻ rụt rè trả lời anh ấy: “Đúng vậy,1em rất thích, em lớn lên ở phương Tây, nhưng luôn cảm thấy hứng thú với văn học của chúng ta, cho nên lựa chọn về nước để học tập. Hôm nay, em đọc hết quyển sách này rồi nên định về sớm. Em mới là người nên nói xin lỗi, là em không chú ý đến anh.”
“Chứng minh đây là duyên phận. Chào em, anh là Thịnh Huân sinh viên năm 3 học viện Kinh Doanh, Thịnh là vĩ đại, Huân trong huân chương.”
Thịnh Huân... Mình lặp lại ở trong lòng, cảm thấy cái tên này rất hay. Mình cũng giới thiệu theo cách của anh ấy: “Chào anh, em là Dương Nhàn Tố học năm nhất khoa Trung văn, bạn của em đều gọi em là Susan.”
“Anh có thể gọi em là Tố Tố không?” Anh ấy đột nhiên hỏi như vậy.
Lúc này, mình cảm thấy trái tim1mình lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác rung động, chỉ vì một tiếng gọi thân thiết của anh ấy.
...
Ngày 25 tháng 1 trời mưa,
Đến cuối học kỳ, đột nhiên mình không muốn rời khỏi trường học. Chỉ cần nghĩ phải qua một tháng mới được gặp lại anh ấy, mình đã cảm thấy hơi mất mát.
Xe chậm rãi rời khỏi trường, đột nhiên chú Lưu dừng xe lại, nói có người đang đuổi theo.
Mình nhìn xuyên qua cửa kính, thấy anh ấy đang đội mưa đứng ở bên ngoài. Mình rất ngạc nhiên, vội vàng mở cửa xe, muốn để anh ấy ngồi vào trong, anh ấy lại đưa cho mình một quyển sách mà anh ấy giấu trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Đây là quyển sách anh đã đọc, bên trong có ghi chú của anh, em cầm về xem đi.”
“Cảm ơn, anh muốn đi đâu, em1đưa anh đi.” Mình muốn anh ấy nhanh ngồi vào trong, vì bên ngoài đang mưa to.
“Không sao, anh phải về ký túc xá, chiều nay còn có một bài kiểm tra nữa.” Anh ấy hơi dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn mình, nói thêm một câu: “Khi khai giảng học kỳ sau, lúc trả sách, hãy nói cho anh biết cảm nghĩ của em.”
“Được.” Mình vừa trả lời xong, anh ấy liền vẫy tay rồi chạy về.
Mình tiện tay mở quyển sách mà anh ấy cho mình mượn, một mảnh giấy bay ra, mình nhặt lên xem, trên đó viết một câu:
Tố Tố, anh thích em, em làm bạn gái của anh được không?
Chú Lưu hỏi mình xem cái gì mà lại cười như vậy, mình xoa mặt hỏi lại: “Cháu có cười sao?” Ngón tay đã chạm đến khóe môi đang cong lên của bản thân.
“Chú Lưu, chú đưa cháu về ký túc xá đi, cháu nhớ ra cháu còn chút việc phải giải quyết, sáng mai chú lại đến đón cháu.”
Mình cầm ô đứng bên ngoài tòa nhà dạy học có phòng học mà anh ấy đang thi, mưa làm ống quần của mình ướt nước, nhưng mình không đi đến dưới mái hiên, bởi vì mình hy vọng lúc anh ấy đi ra từ tòa nhà dạy học có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
Anh ấy vừa đi ra khỏi hành lang đã nhìn thấy mình, cách màn mưa, mình không nhìn rõ được nét mặt của anh ấy, nhưng hành động chưa mở ô đã chạy ra khiến mình biết anh ấy vui vẻ đến mức nào.
“Tố Tố, em...” Anh ấy liếm môi, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Bây giờ em có thể nói cảm nghĩ của em không?” Mình cười hỏi anh ấy.
Ánh mắt của anh ấy sáng rực, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, anh ấy nhẹ gật đầu, dù có thể nhận ra thái độ từ nét mặt của mình, nhưng dường như anh ấy nhất định phải tận tai nghe câu trả lời mới yên tâm.
Mình khẽ nói một chữ: “Được.”
Anh ấy kích động ôm mình.
Cứ như vậy, hôm nay mình có một người bạn trai, anh ấy tên là Thịnh Huân, là người mình thích.”
Ngón tay của Thịnh Kiêu Dương dừng ở hàng chữ “Anh ấy tên là Thịnh Huân, là người mình thích”, không lật sang trang nữa.
Chủ nhân của cuốn nhật ký này đã ngủ say trong nghĩa trang mười mấy năm, người còn lại chưa đến tuổi hiểu rõ số trời mà tóc đã hoa râm, lộ rõ vẻ tang thương.
“Em đang khóc à?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, “Anh chưa đi à?” Trên khuôn mắt ướt nước mắt của cô là vẻ ngạc nhiên.
“Đi đâu?”
“Về biệt thự Quế Kim.”
“Nếu anh trở về, chẳng phải để em đạt được ước muốn sao?”
“Đạt được ước muốn gì chứ.” Thịnh Kiêu Dương quay đi, đóng quyển nhật ký cất vào trong hòm sắt rồi khóa lại.
Cô giơ tay lau mắt, không xoay người lại, vì không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Thẩm Trí Ninh. Cô chỉ nói: “Em cho rằng em đã nói như vậy, anh nhất định sẽ trở về.”
“Em nói cái gì? Anh chỉ nhớ rõ em nói thích anh là thật.” Giọng nói của anh vang lên sau lưng cô.
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn anh, “Em nói vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh, bây giờ anh đã nghe chưa?”
Thẩm Trí Ninh nhìn cô, vẻ mặt rất bình tĩnh, hỏi lại cô: “Em đã thử chưa?”
“Cái gì?” Thịnh Kiêu Dương nhất thời không hiểu “Thử” ở trong câu nói của anh có ý gì.
“Em đã thử yêu anh chưa? Nếu em còn chưa thử, sao có thể kết luận như vậy?”
“Anh...” Rõ ràng tối hôm qua anh nghe cô nói xong biểu cảm rất lạnh nhạt, mới qua một buổi tối, sao anh lại có thể thoát ra khỏi lời nói của cô nhanh như vậy chứ?
Thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô, đáy mắt Thẩm Trí Ninh lướt qua một tia tối tăm, anh thật sự không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của cô vào tối qua sao? Điều này là không thể. Nhưng nếu nói là đả kích vậy cũng không phải, dù sao anh đã sớm biết địa vị của mình ở trong lòng cô như thế nào, điều này gọi là không có hy vọng thì không có thất vọng.
“Đi thôi, xuống dưới lầu.”
Thịnh Kiêu Dương đi theo anh được hai bước, lại thấy anh bất ngờ dừng lại, sau đó xoay người nhìn cô: “Em không thấy món quà anh đặt ở tủ đầu giường sao?”
Cô nhìn tủ đầu giường, thấy hộp quà kia vẫn đang lặng lẽ ở đó, “Anh tặng gì cho em vậy?”
Thẩm Trí Ninh cầm hộp quà lên, đi đến trước mặt cô, quay nắp hộp về phía cô, ý muốn để cô mở ra.
Thịnh Kiêu Dương nhìn anh rồi chậm rãi mở hộp quà ra, lúc nhìn thấy món đồ ở bên trong, cô thấy ngạc nhiên, vốn cô còn cho rằng là dây chuyền vòng tay gì đó, không ngờ lại là chìa khóa xe.
“Sao anh lại tặng em cái này?” Cô ngước nhìn anh.
“Lúc trước em có nói, muốn tự mình lái xe đi chơi khắp nơi.”
Nghe thấy anh để một câu nói vô tâm của cô ở trong lòng, Thịnh Kiêu Dương hơi cảm động.
“Cầm chìa khóa xe trước đã, đợt lát nữa ăn cơm xong, anh dạy em lái xe.” Thẩm Trí Ninh nói tiếp.
“Em không thể nhận.” Cô đấu tranh trong đầu một hồi, vẫn không muốn lợi dụng Thẩm Trí Ninh như vậy.
“Anh còn có một món quá khác.”
“Còn có?”
Thịnh Kiêu Dương tò mò nhìn anh.
“Anh.”
“Cái gì?”
Thẩm Kiêu Dương hơi cong khóe môi, nghiêng người về phía cô, khẽ thốt ra mấy chữ: “Anh tặng bản thân cho em, muốn không?”
“...” Thịnh Kiêu Dương.
Cô giơ tay lấy chìa khóa xe ra khỏi hộp quà, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy em nhận xe vẫn tốt hơn.”
Thẩm Trí Ninh khẽ cười, nhấc chân đi theo.
Lúc bọn họ xuống lầu, tất cả mọi người đã ngồi vào nhà ăn.
Hôm nay có thể nói là thời gian vui vẻ nhất trong nhà, người cả hai nhà ngồi quanh một chiếc bàn.
Ở bên kia, Thịnh Huân mệt mỏi cả thể xác và tinh thần về đến nhà, vừa vào cửa liền nghe thế tiếng cười nói vang lên bên trong, trái tim của ông ta nặng trĩu, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn sự lạnh lẽo.
Quả nhiên ở trong nhà ăn ngoại trừ hai người già, còn có Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thi Vận.
“Sao hai người lại ở đây?” Thịnh Huân không chút biểu cảm hỏi.
Nụ cười của Lương Tiểu Tuệ lập tức trở nên u ám, dáng vẻ im lặng rơi nước mắt này lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Cha, ông bà nội gọi bọn con về.” Thịnh Thi Vận nhìn hai người già xin giúp đỡ.
“Thịnh Huân, năm hết Tết đến, mẹ con bọn họ ăn Tết ở bên ngoài rất đáng thương. Mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì, dù sao Tiểu Tuệ cũng là mẹ của con gái con.” Bà cụ nói.
Cuối cùng vẻ mặt Thịnh Huân cũng thay đổi, nhưng lại là cười lạnh, ông ta liếc nhìn hai mẹ con kia, lạnh lùng nói: “Con chỉ có một đứa con, người đó là Kiêu Dương.”
Vẻ mặt của những người khác đều biến sắc.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com