*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi cùng ăn cơm, đám người Thịnh Kiều Dương trở về.
Thịnh Kiêu Dương nhận được một cuộc gọi trước khi đi ngủ, lúc giọng nói già nua vang lên trong điện thoại, cô kích động đến bật khóc.
“Cô bé, chúng ta gặp mặt đi.”
Đó là giọng của ông ngoại! Cô khổ sở chờ đợi hai ngày, cuối cùng ông ngoại đã gọi điện thoại cho cô rồi.
Thịnh Kiêu Dương hít sâu một hơi: “Vâng, vậy chúng ta gặp mặt ở đâu?” “Cháu vẫn còn đang đi3học, ngày mai chờ cháu hết tiết, sẽ có người tới đón cháu.” So với giọng điệu kích động và tức giận tại tang lễ, hôm nay giọng của ông cụ lại quá bình thản
“Được.” Ông ngoại đã trở về nước rồi sao?
“Không còn sớm nữa, cháu nghỉ ngơi sớm đi.” “Chúc ngủ ngon..
Ông ngoại.” Sau khi gọi ông ngoại”, cô liền tắt máy, có lẽ sợ ông ngoại sẽ trách cô gọi lung tung giống như lần trước.
Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, ông cụ ngồi trên ghế sofa run rẩy đặt điện thoại xuống, ông cụ cầm máy tính bảng lên, không biết đây là lần thứ bao nhiêu mở video trong bộ sưu tập
“Ông ơi, đã muộn rồi,1nên ngủ thôi.” Chàng trai trẻ đi đến, nhẹ giọng nhắc nhở
Ông cụ lắc đầu, “Cháu đi ngủ đi, không cần để ý đến ông, ông muốn xem một lát.”
Đôi mắt An Cảnh nhìn dáng vẻ và giọng nói của người trên màn hình máy tính bảng, lại khuyên nhủ: “Không phải ông đã hẹn ngày mai gặp mặt sao? Có chuyện gì để mai gặp mặt nói rõ ràng là được
Hôm nay ông nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần.”
“Cũng đúng.” Ông cụ gật đầu, để An Cảnh đỡ về phòng nghỉ ngơi.
An Cảnh quay lại phòng khách, ngồi vào chỗ mà ông cụ vừa ngồi, cầm máy tính bảng trên bàn trà lên, nghiêm túc6xem chỗ video mà ông cụ cho người thu thập lại
Không biết hôm nay ông cụ đã ngồi ở đây xem những đoạn video này bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại, không hề thấy chán.
Những video này đều có liên quan đến cô gái tên Từ Kiều Kiều kia, từ lúc cô tham gia cuộc thi Siêu mẫu cho đến bây giờ, anh ta có thể tìm thấy tất cả những video liên quan đến cô trong bộ sưu tập video
Sau khi xem hết một lần, An Cảnh chỉ cảm thấy tính cách của Từ Kiều Kiều này rất thú vị, cũng không có cảm xúc nào khác
Anh ta không biết vì sao ông cụ xem những thông tin điều tra4về Từ Kiều Kiều xong lại cho người thu thập tất cả video về cô, sau đó xem đi xem lại rất nhiều lần.
Bí mật liên quan đến cháu gái của ông cụ, lại còn chỉ có thể nói với một mình ông cụ, rốt cuộc Từ Kiều Kiều này nắm giữ tin tức gì?
An Cảnh nhìn người trong video, thỉnh thoảng cô gái này thản nhiên cong môi cười nhẹ, anh ta rơi vào trầm tư.
Hôm sau.
Thịnh Kiêu Dương đến trường học, bởi vì lo lắng việc sắp gặp mặt ông ngoại, cả tiết học buổi sáng cô không nghe được một cái gì
Khi hết tiết, cô vội rời khỏi phòng học, không nghe thấy bạn cùng lớp đang chào hỏi3cô
“Kiều Kiều sao thế? Mình cảm thấy cả sáng nay cô ấy đều mất tập trung.” “Mình cũng cảm thấy tâm trí của cô ấy hoàn toàn không ở đây.”
Đám bạn cùng lớp trò chuyện
“Còn nhớ không? Mấy ngày trước có người chụp được ảnh cô ấy và bạn trai trong truyền thuyết cùng xuất hiện ở sân bay, sau đó có người chụp được ảnh cô ấy trở về một mình, không phải là cãi nhau với bạn trai hoặc đã chia tay chứ?”
“Cậu đừng nguyền rủa Kiều Kiều, mình thấy Kiều Kiều không giống đang đau lòng khổ sở, cảm giác giống như đang mong đợi được gặp người nào đó.” “Được rồi, các cậu đừng đoán lung tung nữa, nếu ngày mai Kiều Kiều đi học, chúng ta hỏi thẳng cô ấy là được, với tính cách của Kiều Kiều chắc sẽ không lừa chúng ta mấy chuyện thế này đâu.”
“Đúng vậy!”
Lúc này các bạn học mới giải tán
Thịnh Kiêu Dương rời khỏi tòa nhà giảng dạy, liền bị người ta chặn lại
“Từ Kiều Kiều, muốn gặp em cũng không dễ
Em là học sinh ngoan, vậy mà cũng trốn học, chà chà!” Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng nhìn chàng trai trước mặt, “Chuyện gì?” Viên Năng đưa tay ra, một bó hoa hồng xuất hiện ngay trước mắt cô.
“Tặng em!”
Thịnh Kiều Dương liếc nhìn bó hoa hồng bằng ánh mắt ghét bỏ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh muốn theo đuổi tôi?”
“Đúng vậy, cho tôi một cơ hội đi!” Viên Năng lại nâng cao bó hoa lên một chút.
“Nếu tôi không cho thì sao?” Thịnh Kiều Dương không để ý đến bó hoa của anh ta.
Viên Năng bật cười ha ha, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, giọng nói hơi mang ý đe dọa: “Vậy em phải cẩn thận rồi.” “Được.” Ngay lúc Viên Năng cho là Thịnh Kiêu Dương đã thỏa hiệp, cô lại nói thêm, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, người đón tôi đã tới rồi.” Viên Năng nhìn theo ánh mắt của cô, thấy một chiếc xe dừng cách bọn họ không xa, một chàng trai trẻ bước xuống từ ghế lái đi về phía bọn họ.
“Đi thôi, cô Từ.”
Thịnh Kiêu Dương đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay lại mỉm cười, nói với Viện Nẵng: “Lần sau muốn hẹn tôi thì đưa Lâm Dục theo, tôi có quen anh ta.”
Viên Năng cầm bó hoa đứng ở đó, nhìn chàng trai trẻ kia mở cửa ghế lái phụ cho cô rồi mới ngồi lên xe, trong đầu nghĩ lại câu nói vừa rồi của cô, đột nhiên có cảm giác đau trứng
Cái quái gì vậy, sao lại nhắc tới Lâm Dục?
Trong xe yên tĩnh lạ thường.
Thịnh Kiều Dương quay sang nhìn người đang lái xe, trước kia cô chưa từng gặp người này
Lúc trước, chú Tằng là người thường xuyên đi theo bên cạnh ông ngoại, lần này lại rất kỳ quái, người bên ông ngoại lại đổi thành một chàng trai trẻ.
An Cảnh biết người bên cạnh đang đánh giá mình, anh ta cũng lén lút quan sát cô qua kính chiếu hậu, từ cuộc nói chuyện ngắn vào hôm đó, anh ta biết đây là một người rất thông minh, cô hiểu được thế nào là lạt mềm buộc chặt
Bây giờ cô có thể bình tĩnh như vậy là bởi vì cô đã xác định được kết quả sau khi ông cụ gặp cô, bởi vì không sợ hãi cho nên mới bình tĩnh tự nhiên.
Trong sự im lặng của hai người, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn
Họ đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất
Lúc đứng trước cửa phòng Tổng thống, Thịnh Kiêu Dương hơi do dự, chỉ khi An Cảnh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, cô mới mở cửa bước vào
Hình như ông cụ Dương đã chờ rất lâu, ông ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, quay mặt về phía cửa, trong tay còn đang cầm một xấp giấy, nghe được tiếng mở cửa, đôi mắt ông sáng rực lên, lập tức nhìn qua đó
Lúc Thịnh Kiêu Dương xuất hiện trong tầm mắt, rõ ràng ông cụ hơi kích động, nhưng vì An Cảnh cũng ở đây, ông vẫn che giấu biểu cảm của mình
“An cảnh, cháu đi ra ngoài trước đi.” Nghe ông cụ dặn dò, An Cảnh gật đầu rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cháu
Hai người nhìn nhau rất lâu, Thịnh Kiêu Dương chua xót nhỏ giọng gọi: “Ông ngoại...”
Đôi mắt ông cụ Dương lập tức ươn ướt, ông giơ tay lên, “Kiều Dương của ông, là cháu sao?” “Là cháu.”
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương không nhịn được nữa mà nhào tới, ôm lấy ông cụ.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc.
“Ông ngoại, sao ông lại nhận ra cháu?” Một lúc lâu sau, Thịnh Kiêu Dương ngước đôi mắt đỏ bừng lên, nhìn ông cụ
Hai ngày trước cô vẫn còn nghĩ sau khi ông ngoại liên lạc với mình, phải làm sao để thuyết phục ông ngoại tin cô là Kiêu Dương
Nhưng hôm qua nhận được điện thoại của ông ngoại, cô cảm giác được, có lẽ ông ngoại đã đoán ra, quả nhiên vừa gặp mặt, cô liền xác định được, ông đã biết rõ chân tướng
Ánh mắt ông nhìn cô đã minh chứng cho điều đó.
Ông cụ Dương giơ tay lau nước mắt cho Thịnh Kiều Dương, giọng nói mang nhiều tâm sự phức tạo: “Lúc cháu vẫn luôn hôn mê, ông đã tìm người tính cho cháu một quẻ, nói là quẻ Cát, ông vẫn luôn chờ đợi
Kết quả tình huống càng ngày càng tồi tệ, ngày đó cháu vừa lại gần đã ngất xỉu, còn Kiểu Dương..
thân thể của cháu lại không cứu được nữa.”
Nói đến đây, ông cụ hơi dừng lại, giơ tay xoa mặt Thịnh Kiêu Dương, “Kiều Kiều, thật xin lỗi, khi đó ông ngoại chưa biết là cháu, cho nên nói những lời không dễ nghe.” “Cháu biết, ông ngoại.” Thịnh Kiều Dương nói, “Sau đó thì sao? Sau đó, sao ông ngoại xác định đó là cháu?”
“Ngày đó, cháu nói cháu biết bí mật liên quan đến sự sống chết của Kiều Dương, tuy khi đó ông không tin, nhưng hai lần Kiều Dương xảy ra chuyện đều liên quan đến cháu, nhất là lần vừa rồi, một chết một ngất xỉu, quá kỳ quái
Không phải ông suy nghĩ nhiều, ông cho người điều tra tình hình của cháu, phát hiện sự khác lạ, sau đó lại gọi người thu thập tất cả video của cháu
Sao ông có thể không hiểu rõ hành vi cử chỉ của cháu chứ, trên đời này không có ai mới chỉ biến thành người khác trong một thời gian ngắn đã có hành vi cử chỉ hoàn toàn khác biệt cả.”
Nghe câu nói cuối cùng của ông cụ, Thịnh Kiều Dương đột nhiên mỉm cười.
Ông cụ Dương nhìn cô nghi ngờ, không biết cô đang cười cái gì
“Lúc đầu thật ra Thẩm Trí Ninh cũng nghi ngờ cháu giống Kiểu Dương, lúc trước anh ta còn gọi Ninh Tiểu Nguyễn bắt cóc cháu đến thẩm vấn, sau đó luôn hỏi người sau lưng cháu là ai, tại sao lại cố gắng bắt chước Kiêu Dương để tiếp cận anh ta
Khi đó dù cháu đã để lộ quá nhiều thứ, ví dụ như chữ ký nghệ thuật của cháu, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chỉ cảm thấy cháu đang bắt chước.” “Cho nên, Trí Ninh vẫn chưa biết cháu chính là Kiêu Dương?” Ông cụ ngạc nhiên hỏi
“Đúng vậy, nếu không sao ngày đó anh ta lại đưa cháu về chứ.” Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, càng nói càng giận, cô cố gắng tăng thiện cảm nhiều ngày như vậy chỉ là phí công
Trong tình huống đó, thế mà Thẩm Trí Ninh không bảo vệ cô dù chỉ một chút, lại còn gọi tên to con kia đuổi cô về, hơn nữa mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng
“Thằng bé không nhận ra cháu cũng rất bình thường, hiện nay ai còn tin những thứ ma quỷ kỳ quái đó nữa, hơn nữa người trẻ tuổi chỉ tin tưởng khoa học, cũng chỉ có loại người sắp chết như ông mới có thể tin những thứ này.” “Ông ngoại, ông không được nói lung tung, người sắp chết cái gì chứ, ông còn phải sống đến trăm tuổi!” Ông cụ Dương xoa đầu Thịnh Kiêu Dương, không nói nhiều về vấn đề này, còn hỏi việc của cô và Thẩm Trí Ninh
Thịnh Kiều Dương tựa đầu vào đầu gối ông cụ, nói rõ ràng mười mươi từ đầu đến cuối việc cổ biến thành Từ Kiều Kiều xong lại dây dưa với Thẩm Trí Ninh.