Lúc anh nói chuyện hơi thở phả qua lỗ tai, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy rung động, tê dại.
Cô quay lại nhìn anh, “Anh Trí Ninh, anh thay đổi rất nhiều, lúc trước anh sẽ không nói những lời như vậy.”
“Vậy em thích anh bây giờ, hay là anh lúc trước?” Thẩm Trí Ninh hỏi cô.
Đương nhiên là bây giờ. Thịnh Kiêu Dương không dám nói ra lời này, cô đảo mắt đáp lời: “Đều thích.”
Thẩm Trí Ninh bật cười, giơ tay vuốt mũi của cô, “Có ai nói cho em biết chưa, lúc em nói dối, mắt sẽ đảo qua đảo lại.”
Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ, “Thật sao?”
“Vì vậy, lúc em nói dối trước3mặt anh, anh đều có thể nhận ra.” Thẩm Trí Ninh bày ra dáng vẻ em thể không chạy thoát được Hỏa Nhãn Kim Tinh* của anh.
(*) Ý là ánh mắt có thể phân biệt được thật giả.
“Lời nói dối có ý tốt cũng là một lời nói dối sao?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt.
“Dù là ý tốt, nó cũng là lời nói dối. Anh thích nghe nói thật hơn.”
“Nhưng có nhiều lời nói thật sẽ không dễ nghe, sẽ làm anh không vui.”
“Lời nói thật không vui... Ví dụ như?”
Thẩm Trí Ninh cười như không cười nhìn cô, chờ câu trả lời thuyết phục.
Thịnh Kiêu Dương thiếu chút nữa đã nói ra điều đó, nhưng đột nhiên tỉnh táo, đối phương đang đào cho cô một cái hố, chờ cô nhảy vào. Cô nhướng mày vừa cười vừa nói: “Muốn lừa em2cắn câu? Hừ, em không nói đâu.”
Dáng vẻ đắc ý này thật khiến người ta muốn đè xuống hung hăng trừng phạt. Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lóe lên, nhưng anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, tạm thời kiềm chế sự xúc động trong lòng.
“Được rồi, tóc khô rồi, em ngủ trước đi.” Anh vỗ nhẹ xuống vai cô.
Thịnh Kiêu Dương leo lên đầu giường, đang định cởi áo choàng tắm, đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi quay lại, sau đó nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đứng ở đó nhìn cô, “Anh, anh còn chưa đi tắm sao?”
Thẩm Trí Ninh mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm.
Thịnh Kiêu Dương thở phào nhẹ nhõm, cởi áo choàng tắm ném qua một bên, chui vào trong chăn chỉ để lộ đầu.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô nhắm mắt lại trong đầu1hiện ra đủ các loại ảo tưởng, dần dần mới vì sự mệt mỏi về mặt sinh lý mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thẩm Trí Ninh đi ra giẫm phải thứ gì đó, anh cúi đầu nhìn, thấy là áo choàng tắm mà Thịnh Kiêu Dương mặc đi ra liền nhặt lên mang vào phòng tắm. Anh đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn một lúc.
Cô nằm ở nơi đó, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, anh không biết bản thân thích cô lúc chưa biết cô là Kiêu Dương có mấy phần nguyên nhân là vì cô có rất nhiều điểm giống Kiêu Dương, anh chỉ biết bản thân đã không bỏ lỡ.
Nhìn một lúc, anh vén chăn lên nằm vào trong, giơ tay ôm eo của cô.
“Anh tắm xong rồi hả?” Cô bị đánh thức bởi hành động1này của anh, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ rất buồn ngủ.
“Ừ, ngủ đi.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Thịnh Kiêu Dương thật sự buồn ngủ, mắt cũng không buồn mở ra, lại ngủ thiếp đi.
Dựa vào ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường, Thẩm Trí Ninh nhìn cô ở khoảng cách gần, có thể đếm được rõ ràng số lông mi trên mí mắt của cô.
Khuôn mặt của Từ Kiều Kiều khá đẹp, hoàn toàn không giống với khuôn mặt của Thịnh Kiêu Dương, nhưng biểu cảm xảo quyệt của cô, dáng vẻ cười rộ lên, cùng với các động tác nhỏ bé đều giống nhau. Cho nên khi anh biết hai người là cùng một, anh không nghi ngờ gì cả.
Bây giờ cô đang nằm rất gần anh, lúc hít thở còn có thể ngửi được mùi sữa1tắm thoang thoảng, thậm chí anh cũng không phát hiện ra khóe môi của mình đã hơi cong lên.
Anh lớn hơn cô vài tuổi, có lẽ cô đã quên mất lần đầu quen biết lúc còn nhỏ, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ.
Còn nhớ rõ năm đó, anh như một con nhím, giấu bản thân dưới lớp áo giáp, ai chạm vào anh thì anh đâm người đó. Những người bạn thời thơ ấu đều không chịu được tính cách của anh, rối rít rời xa, thế là cả ngày anh bị vây trong bóng ma cái chết của cha mẹ, càng không thể tự thoát khỏi.
Anh được ông nội đưa đi khắp nơi, đã rước cho ông nội một đống rắc rối, những người đồng lứa chế giễu anh không có cha mẹ đều bị anh đánh đến suýt chút nữa sống như người thực vật. Sau đó nữa, anh không còn suy nghĩ đánh người, cảm thấy cả thế giới u tối, không còn muốn sống.
Sau đó nữa, ông nội dẫn anh đi gặp ông bạn già, cũng chính là ông nội Dương, sau đó anh gặp được cô ở nơi đó.
Dáng người cô nho nhỏ, mặc một chiếc váy hoa nhí, tóc tết thành bím đẹp đẽ, đeo một cái kẹp tóc pha lê xinh đẹp, nổi bật nhất là khuôn mặt của cô và lúm đồng tiền ngọt ngào lúc cười rộ lên.
“Kiều Kiều, đây là anh Trí Ninh.” Khi đó dì Dương dịu dàng kéo cô bé đang tò mò đánh giá anh.
Cô chớp mắt, lặp lại lời của người lớn: “Anh Trí Ninh?”
Anh chỉ lạnh lùng nhìn lại, trong đầu thầm nghĩ đến rất nhiều cách làm cô khóc. Nhìn tay chân gầy yếu của cô, anh khinh thường nghĩ, mảnh mai như thế, có lẽ chỉ cần đẩy nhẹ một cái cho ngã sấp xuống, cô sẽ khóc òa lên.
“Đi thôi, đưa Trí Ninh đi chơi đi, nhớ kỹ, Kiều Kiều là chủ nhà, phải chăm sóc Trí Ninh thật tốt.” Dì Dương dịu dàng dặn dò cô.
Cô ưỡn lồng ngực nhỏ, đi đến trước mặt, muốn nắm tay, nhưng lại bị anh hất ra.
Cơ thể nho nhỏ của cô đã bị sức mạnh này đẩy ngã sấp xuống.
“Trí Ninh! Kiều Kiều là em gái, cháu không thể làm vậy.” Lúc này ông nội quát.
“Ông nội Thẩm không thể dữ như thế! Anh Trí Ninh, chúng ta đi chơi đi!” Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng long lanh, mang theo vẻ chờ mong khiến người ta không thể từ chối.
Anh không thay đổi sắc mặt nhìn cô, xoay người tự đi ra ngoài.
“Anh Trí Ninh, chờ em một chút!” Cô đi theo sau như một cái đuôi nhỏ, cứ vậy mà theo tận hai năm.
Lúc bị ông nội bỏ lại ở nhà cô, anh chỉ cam chịu, cảm thấy ngay cả người thân nhất của mình cũng muốn vứt bỏ anh rồi. Khi đó cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh anh như một con ruồi vo ve, đã mấy lần anh muốn đập chết cô.
Cô bị anh đẩy ngã sấp xuống vô số lần, nhưng vẫn cố nén nước mắt, miệng méo xệch, vậy mà vẫn không hề rời đi, tội nghiệp kéo áo anh, gọi bằng giọng yếu ớt: “Anh Trí Ninh!”
Dì Dương dịu dàng hơn cả người mẹ đã mất của anh, đối với việc anh bắt nạt cô chưa từng nói anh không đúng, có một lần anh nghe trộm được cuộc nói chuyện của dì Dương và cô nhóc.
“Mẹ ơi, anh Trí Ninh không thích con chút nào hết.” Cách cánh cửa không nhìn thấy người nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được, lúc nói lời này cô nhóc còn tỏ vẻ uất ức.
“Vậy con có thích anh Trí Ninh không?” Giọng nói của dì Dương vẫn dịu dàng như nước.
“Thích, anh Trí Ninh vô cùng đẹp trai.”
“Kiều Kiều, không phải anh Trí Ninh không thích con, chỉ là trong tim anh ấy có vết thương, phải chờ vết thương khép lại mới có thể bày tỏ thích con, con có đồng ý giúp anh Trí Ninh chữa lành vết thương này không?”
“Con đồng ý!” Giọng nói của cô bé chui qua khe cửa.
Đêm hôm đó, cô lén lút leo lên giường của anh, vén áo của anh lên, sau đó bị anh đang giả vờ ngủ bắt quả tang.
“Em muốn làm gì?” Anh cầm tay của cô, giọng lạnh như băng.
Cô ngây thơ chớp mắt, “Mẹ nói có một vết thương trong trái tim của anh, em muốn nhìn xem vết thương đó trông như thế nào?”
“...” Anh không có biểu cảm gì.
Khi đó anh chỉ cảm thấy, cô vừa nhỏ yếu vừa ngu dốt, có thể cùng cô ở dưới một mái nhà, đều là nể mặt của dì Dương.
Dì Dương là người dịu dàng nhất mà anh từng gặp, còn quan tâm anh cẩn thận hơn cả mẹ của anh, anh từng nghĩ rằng, nếu anh là con trai của dì Dương chắc sẽ rất hạnh phúc, cho nên nhìn cô được cha mẹ thương yêu nâng niu trong lòng bàn tay, anh đã từng thấy ghen ghét.
Anh cố ý chiếm phòng của cô, phá hỏng món đồ chơi mà cô yêu thích, muốn kéo cô vào trong thế giới u tối.
Nhưng ngày qua ngày, mặc kệ bị anh bắt nạt như thế nào, cô vẫn giống như lúc đầu, quay xung quanh anh, muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của cô với anh.
Anh vẫn là dáng vẻ u ám kia, sau khi nhập học cũng không hề ngạc nhiên khi đắc tội tất cả những người từng gặp mình. Khác với trước kia, bởi vì dì Dương đưa anh đi nhập học, anh không thể đấu đá dữ tợn như trước, bởi không muốn nhìn thấy biểu cảm chán ghét xuất hiện trên mặt dì Dương.
Vì vậy, khi bị mấy bạn học chặn đường muốn dạy dỗ anh, anh chỉ im lặng chịu đựng, nhưng cô lại che ở trước mặt anh, không hề sợ hãi quát mắng mấy người kia, muốn bọn họ không được bắt nạt người khác nữa.
Anh không ngờ, bình thường cô mềm mại yếu ớt như vậy cũng có một mặt này.
Dù lời nói của cô có chính nghĩa đến mức nào cũng không thay đổi được sự thật cơ thể của cô rất yếu ớt, người khác chỉ phất tay đẩy một cái, cô đã ngã sấp xuống rồi. Dù chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được cô ngã đau đến mức nào, nhưng cô không kêu đau trước, mà lại chạy trở về tiếp tục che ở trước mặt anh.
Thật sự không biết sự can đảm này của cô đến từ đâu.
Cánh tay bị trầy xước của cô làm đôi mắt anh đau nhói, ngay lúc đó trái tim của anh căng ra, tâm trạng rất phức tạp. Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, anh đã có một suy nghĩ.
Quyết không cho phép bất kì ai bắt nạt cô, chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô.
Không thể không nói, khi còn bé Kiêu Dương không chỉ là kiểu người lạc quan, mà còn là kiểu lạc quan ngu ngốc vừa mới cho chút màu sắc đã muốn mở xưởng nhuộm.
Đôi khi cô sẽ làm một số chuyện ngu ngốc khiến anh nghẹn lời, ví dụ như muốn cởi áo của anh nhìn “Vết thương” trên ngực anh đã khép lại hay chưa. Lúc tâm trạng tốt, anh sẽ đùa cô: “Chưa khỏi, vẫn còn đau.”
Lúc đó cô sẽ rất lo lắng, đôi mắt nhỏ của cô nhìn ngực anh, tỏ vẻ đau lòng: “Anh Trí Ninh, vậy em thổi giúp anh nhé, thổi một chút sẽ hết đau.”
Dù đã quen làm mặt lạnh nhưng anh cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó lập tức lạnh lùng trở lại.
Đồ ngốc này! Dễ lừa như vậy, nếu sau này bị người ta lừa đi mất thì làm sao bây giờ?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com