*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lão Dương cảm thấy cháu xung khắc với Kiều Dương, cho nên mới nói như vậy, cháu đừng để trong lòng, ông ấy chỉ là chưa thể nghĩ thông ngay trong giây lát.”
Thịnh Kiêu Dương không biết mình nên khóc hay cười
“Bà biết cháu là đứa bé ngoan, điều này không thể trách cháu được, tất cả đều là sự sắp đặt của Thượng đế” Freile ôm cô, an ủi.
“Bà nội Andy, cháu cảm ơn bà.”
Freile nhẹ nhàng vỗ tay cô: “Cháu về phòng nghỉ ngơi trước đi!” “Thế nhưng, cháu rất muốn tham gia..
tang lễ của thần tượng.” Thịnh Kiều Dương nắm chặt tay Freile, vẻ mặt cầu xin
Freile nhìn cổ3vài lần, thỏa hiệp: “Được rồi, cháu cùng bà quay về thay quần áo khác đã.” Thịnh Kiều Dương cúi đầu nhìn quần áo trên người, đột nhiên ý thức được đây là tang lễ, cô mặc như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta có cảm giác cô không tôn trọng người chết, dù “người chết” đó là cổ..
Freile tìm cho cô một chiếc áo lông màu đen, “Đây là đồ trước kia Kiều Dương để lại nơi này, nếu cháu thấy ngại...”
“Cháu không ngại.” Thay sang áo lông màu đen, Thịnh Kiêu Dương đi theo Freile quay lại buổi tang lễ, lúc này, đã đến lúc nói lời từ biệt với người đã khuất
Từng người một im lặng đi về phía trước, đứng trước quan tài nhìn người đã khuất, chắp tay trước ngực cầu nguyện vài câu lại yên lặng lùi ra sau
Thịnh Huân1bước tới, vừa nhìn đã khóc không thành tiếng.
Một người đàn ông cao lớn lại khóc thành như vậy, ở thời điểm đặc biệt này, mọi người đều không cảm thấy khó coi, trái lại vì tình cảm của ông ta mà thấy có thiện cảm, một người đàn ông lại đau lòng khóc lóc khi con gái qua đời như vậy nhất định là một người rất coi trọng tình cảm
Ánh mắt ông cụ Dương nhìn Thịnh Huân cũng hòa hoãn hơn, dù sao đó là một người biết hối hận
Nhưng ông cụ lại tức giận, chỉ vào cô gái đang bước tới, “Sao con bé còn ở đây!”
Freile bước tới, khuyên nhủ: “Lão Dương, ông bình tĩnh một chút, ông không nên có thái độ này với người chân thành chào tạm biệt Kiều Dương.”
“Thái độ của tôi đã rất tốt rồi! Hai lần Kiêu6Dương của tôi xảy ra chuyện đều do cô ta, cô ta lại xuất hiện, chẳng phải muốn Kiêu Dương không được yên bình sao?” Ông cụ Dương đập tay vịn xe lăn
Thẩm Trí Ninh quay lại nói với Kinh Vị Nam: “Bây giờ cậu đưa cô ấy về nước đi.”
“Được.” Kinh Vị Nam gật đầu
Thịnh Kiêu Dương sốt ruột, cô vội vàng lao tới nói với ông cụ Dương: “Ông ngoại, cháu có mấy câu muốn nói với ông.” “Cháu không phải Kiêu Dương của tôi, đừng gọi tôi là ông ngoại!” Ông cụ Dương nghiêng đầu qua một bên không muốn nhìn người hại Kiêu Dương qua đời thêm nữa, “Tôi không muốn nói chuyện với cháu.” Kinh Vị Nam đi đến trước mặt Thịnh Kiêu Dương, anh ta đưa tay ra ngoài: “Xin mời, Từ tiểu thư.” “Cháu biết một bí mật rất quan4trọng liên quan đến Kiều Dương, ông không muốn biết sao?” Thịnh Kiều Dương không để ý tới Kinh Vị Nam, nói với ông cụ
“Đưa cô ta đi ngay đi, đừng làm ồn ào ở đây, quấy rầy đến sự yên bình cuối cùng của Kiều Dương.” Ông cụ Dương thúc giục
Thịnh Kiêu Dương bị Kinh Vị Nam kéo ra ngoài, cô nghiêng đầu tiếp tục kêu lên: “Ông không muốn biết vì sao cháu vừa đến gần Kiều Dương, cô ấy liền xảy ra chuyện sao?” Ông cụ Dương quay lại nhìn, nhưng không mở miệng giữ lại, chỉ nhìn Kinh Vị Nam lội người đi
Ở đây, ngoại trừ những người nghe không hiểu tiếng phổ thông, những người khác đều thấy rất ngạc nhiên với câu nói cuối cùng của cô
Thế nhưng, tang lễ vẫn tiếp tục
Thịnh Kiều Dương cũng không thể nhìn thấy bản3thân một lần cuối cùng, liền bị kéo ra khỏi tang lễ của bản thân, trong lòng cô đã mắng Thẩm Trí Ninh hết lần này đến lần khác
Đều do Thẩm Trí Ninh, lúc đầu cô sắp nói thẳng với ông ngoại rồi, kết quả ngay lúc đó anh lại chen vào một chân, phái cái người to con này đến ép cô đi
“Từ tiểu thư nhanh về phòng dọn dẹp hành lý đi.” Kinh Vị Nam nghiêm túc nhắc nhở.
Dưới sự giám sát của Kinh Vị Nam, Thịnh Kiều Dương lề mà lề mề về phòng, cô muốn vụng trộm đi ra ngoài, nhưng Kinh Vị Nam canh giữ ở cửa phòng, phòng của cô lại ở lầu hai, không thể nhảy qua cửa sổ
Lúc Kinh Vị Nam gõ cửa lần thứ hai nhắc cô nhanh chóng dọn dẹp hành lý, Thịnh Kiều Dương vẫn không nghĩ ra được cách gì.
“Từ tiểu thư...”
“Đừng gọi nữa, đi thôi.” Thịnh Kiêu Dương mở cửa, trợn mắt lườm Kinh Vị Nam
Lúc sắp lên xe, bọn họ nghe thấy một giọng nói.
“Chờ một chút.”
Sau khi Thịnh Kiêu Dương thấy rõ người đi tới, cảm thấy hơi vui vẻ
Người đang đi tới là người trẻ tuổi tên An Cảnh ở bên cạnh ông ngoại, quả nhiên ông ngoại vẫn cắn câu.
“Câu cô nói với ông ngoại là có ý gì?” An Cảnh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi chỉ muốn nói cho một mình ông ấy biết.”
An Cảnh híp mắt, đánh giá cô, “Cô phải suy nghĩ kĩ, cô không nói thì sau này không cơ hội nói nữa đâu
Nếu như cô muốn đổi lấy điều kiện gì, có thể nói thẳng với tôi, chỉ cần không quá đáng tôi có thể cho cô thứ cô muốn.”
“Không, tôi chỉ muốn nói cho một mình ông ấy biết, anh trở về chuyển lời với ông ấy, bí mật này có liên quan đến sự sống chết của Kiều Dương, nếu ông ấy muốn biết thì cứ đến tìm tôi.” Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương còn để lại số điện thoại cho An Cảnh
Thịnh Kiều Dương cũng rõ, chủ động nhào tới nói chân tướng, nhất định ông ngoại sẽ không nghe cô nói
Cô muốn khơi dậy sự tò mò của ông ngoại, cô không tin, với mức độ quan tâm của ông ngoại với cô, lại không thèm để ý đến
việc liên quan đến sự sống chết của Kiều Dương.” Lần này cô rất dứt khoát, lên xe rời đi.
Kinh Vị Nam nhìn cô qua kính chiếu hậu, khởi động xe
An Cảnh đứng nhìn chiếc xe đi xa, anh ta xoay người quay lại lễ tang
Đến sân bay, Thịnh Kiêu Dương không để Kinh Vị Nam tiễn, cô tự mua vé máy bay lên máy bay về nước.
Vốn Thịnh Kiều Dương nghĩ ông ngoại sẽ gọi điện thoại hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, ai biết cô trở về hai ngày rồi, từ đầu đến cuối không nhận được cuộc gọi nào, ngay cả Thẩm Trí Ninh cũng không thấy bóng dáng.
Ngay lúc Thịnh Kiêu Dương lo lắng không yên, muốn tìm cách khác, mẹ Từ đã lâu không liên lạc lại nói đã về nhà
Thịnh Kiêu Dương không thể không buông chuyện này xuống, quay lại căn nhà đã lâu chưa trở về kia
Vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy hương thơm, mùi thơm từ thức ăn, nghe thấy tiếng trò chuyện vang lên trong bếp
Thịnh Kiều Dương đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy điều ngoài dự đoán của cô, người nấu ăn lại là Lý Duy Kỳ, Từ Tình đứng bên cạnh nói chuyện với anh ấy
“Ôi, Kiều Kiều, con về rồi hả!” Từ Tình thấy Thịnh Kiêu Dương đứng ở cửa phòng bếp.
Người yêu đương đúng là khác biệt, so sánh Từ Tình bây giờ và Từ Tình lúc trước như hai người khác nhau vậy
Sự thay đổi không chỉ từ cách ăn mặc khác nhau, còn có khí chất phát ra từ bên trong nữa
Bây giờ, cả người Từ Tình tràn ngập cảm giác hạnh phúc được cưng chiều, dáng vẻ như trẻ ra mười tuổi
“Hai người về mấy ngày?” Thịnh Kiêu Dương thuận miệng hỏi
“Kiều Kiều,“ Từ Tình dùng giọng điệu mong đợi lại thấp thỏm nói với cô, “Bọn mẹ muốn kết hôn.”
Thịnh Kiêu Dương hơi sửng sốt, cười nói: “Con đang chờ điều này đấy!” Nghe thấy cô không ngại, Từ Tình nhẹ nhàng thở ra: “Kiều Kiều, thật ra bọn mẹ đã tổ chức một hôn lễ bản xứ ở Miêu Trại, nhưng mẹ muốn được người thân chúc phúc
Cho nên mẹ đã bàn bạc với Duy Kỳ, quyết định trở về gặp mặt gia đình hai bên, lại di đăng kí kết hôn trong sự chúc phúc của người thân bạn bè.
“Vậy rất tốt, con là người đầu tiên ủng hộ hai người!” “Người nhà của Duy Kỳ đều ở nước ngoài, ngày mai mới đến đây
Chiều nay mẹ định đưa Duy Kỳ đến nhà cậu của con trước, chiều nay con có rảnh không?” “Có, đương nhiên có.” Dù không có thời gian nhưng gặp tình huống này cũng phải bớt chút thời gian, đây là việc lớn cả đời của mẹ Từ.
Lý Duy Kỳ làm xong một bát đồ ăn, quay lại nói với Thịnh Kiêu Dương: “Kiều, nơi này toàn mùi khói dầu, cháu dẫn mẹ cháu ra phòng khách đi, xem ảnh bọn chú đã chụp.”
“Thật không ngờ Duy Kỳ còn biết nấu ăn, lát nữa phải nếm thử tài nấu nướng của chú ấy mới được.” Thịnh Kiêu Dương cùng Từ Tình rời khỏi nhà bếp.
Từ Tình nhìn về phía nhà bếp, trên mặt có nụ cười hạnh phúc, bà nói: “Trước kia Duy Kỳ cũng không biết nấu ăn, sau này vào trong núi, bọn mẹ phải tự nấu ăn, anh ấy sợ mẹ vất vả liền bắt đầu học xào rau nấu cơm, bây giờ đã làm được rất nhiều món.”
Thịnh Kiêu Dương lườm Từ Tình, nói thầm trong lòng, chỉ sợ không phải lo lắng mẹ vất vả, mà là lo lắng dạ dày của bản thân sẽ vất vả! Đối với tay nghề nấu ăn của mẹ Từ, cô cũng không dám khen tặng, bảo sao trước kia Từ Kiều Kiều lại gây như vậy.
Lúc ăn cơm, Thịnh Kiêu Dương nếm thử mỗi một món ăn trước, đối với một người vô cùng kén chọn như cô thì mùi vị chỉ tạm được, nhưng so với tài nấu ăn của mẹ Từ thì tốt hơn rất nhiều
Vừa so sánh như thế, cô liền hạ tiêu chuẩn, nhất định phải khen ngợi Lý Duy Kỳ một chút
Thật ra Thịnh Kiêu Dương chưa từng đến nhà cậu của Từ Kiều Kiều, ấn tượng trước đó của cô với cả gia đình này là, một người mẹ keo kiệt không muốn giúp đỡ cô em chồng, một người cậu sợ vợ không dám giúp đỡ em gái, còn có một người anh họ ngốc nghếch có tiền lại dễ bị lừa, về phần bà cụ, Thịnh Kiều Dương không có cảm giác gì cả
Nhưng từ lần trước cô gặp tai nạn xe phải nằm viện, cả nhà họ Từ này không đến thăm, cô liền biết, có lẽ cả gia đình đều coi hai người bọn họ là gánh nặng.
Lần này đến cửa còn không biết sẽ gặp chuyện gì
Bởi vì Duy Kỳ mới mua xe còn đang đợi biển số xe, Thịnh Kiêu Dương gọi Tằng Hoan tới đưa bọn họ đến Từ gia.
Nhà của Từ gia nằm ở khu vực đang phát triển, là một căn hộ ở trên tầng cao nhất, điều kiện của nhà cậu không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, ít nhất giúp đỡ một đứa em gái không tham lam không phải là việc khó, hơn nữa từ ví tiền của anh họ có thể biết một chút về tình trạng tài chính của cái nhà này.
Sau khi nhấn chuông cửa, một lúc lâu mới có người đi ra mở cửa.