*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nếu như em còn muốn tiếp tục làm ở đây, hôm nay em phải tìm Từ Kiều Kiều nói xin lỗi
Em ấy không tha thứ cho em thì kiếp sống giảng viên của em ở trường chúng ta sẽ kết thúc.”
“Nghiêm trọng đến thế sao?” Chu Vĩnh Chí không dám tin
“Bây giờ Từ Kiều Kiều là người dẫn đầu trong lớp, em có biết em đã trở thành nỗi căm phẫn chung không! Lấy được sự tha thứ của Từ Kiều Kiều lại đi xin những sinh viên khác tha thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều
Lúc em đi nói xin lỗi thái độ nhất định phải thành khẩn, dù sao cũng không thể tự cao tự đại nữa.”
“Anh rể, anh dạy3em đi.” Chu Vĩnh Chínhìn chủ nhiệm khoa như bắt được cây cỏ cứu mạng
Chủ nhiệm khoa bất đắc dĩ thở dài.
Ở một bên khác, sau việc cùng nhau chống lại giáo viên, rõ ràng quan hệ của Thịnh Kiều Dương và bạn cùng lớp càng thân thiết hơn.
Sau khi hết tiết, Thịnh Kiều Dương quay về ký túc xá, đeo khẩu trang và đội mũ, thay sang một cặp kính đen to
Cô tự mình bắt taxi đến nghĩa trang, trên đường đi còn ghé cửa hàng hoa mua loại hoa mẹ thích nhất
Tuy mai mới là ngày giỗ của mẹ, nhưng nghiêm khắc nói ra, ngày giỗ của mẹ cô là ngày hôm nay, cô tận mắt nhìn mẹ qua đời, ngay trong buổi tối sinh nhật tám tuổi của cô
Mẹ muốn sống qua 12 giờ đêm, nhưng con người1không thể khống chế được sinh mệnh của mình
Cuối cùng, lúc gần tới 12 giờ đêm bà đã mang theo sự áy náy rời khỏi nhân gian.
Thịnh Kiều Dương cũng không hề xa lạ với nghĩa trang đang đặt tro cốt của mẹ
Cô về nước được nửa năm, mỗi tuần đều dành ra một ngày đến ngồi trước phần mộ một chút.
Thịnh Kiêu Dương đi trên con đường giữa từng hàng bia mộ, đột nhiên cô ngừng lại, từ xa xa nhìn người đang ngồi xổm trước mộ mẹ
Mỗi cô giật giật, ôm hoa chậm rãi đi tới.
Lúc cô đi đến gần, người đàn ông đang ngồi xổm trước phần mộ quay đầu lại
Trong ánh mắt soi mói của ông ấy, Thịnh Kiêu Dương đặt hoa xuống trước phần mộ.
“Cháu là ai?” Người đàn ông đứng lên mở miệng hỏi
“Cháu là6bạn của Kiều Dương, thay cô ấy đến thăm mẹ.” “Kiều Kiều..
bây giờ Kiều Kiểu thế nào?” Thịnh Kiêu Dương nhìn mái tóc người đàn ông đã bạc hơn phân nửa, hỏi lại: “Bác là cha của cô ấy, bác không biết sao?” “Cháu biết bác?” Thịnh Huân híp mắt.
“Cháu đã xem ảnh gia đình của bác, bác, Kiều Dương còn có mẹ.” Thịnh Kiêu Dương thản nhiên nói.
“Bác chưa từng gặp cháu.” Thịnh Huân đánh giá cô bé trước mắt
“Bác chưa gặp cháu cũng rất bình thường, bác biết Kiêu Dương có mấy người bạn sao? Bác có quan tâm đến cô ấy sao? Chỉ sợ bác cũng không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu!” Thịnh Kiều Dương hơi khó chịu, khi còn bé cô là bảo bối trong tay đối phương, nhưng tất cả lại thay đổi4trong phút chốc
Nếu không phải trước khi chết mẹ đã nói rõ mọi việc với cô, có lẽ cô sẽ đối xử với người cha vô trách nhiệm này như kẻ thù.
Sắc mặt Thịnh Huân trầm xuống: “Cháu có tư cách gì vặn hỏi bác?” “Đúng, cháu thật sự không có tư cách này.” Thịnh Kiều Dương cười tự giễu, cô quay lại nhìn ảnh chụp trên bia mộ
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất.
“Cháu...” Thịnh Huân do dự, “Cháu biết tình huống của Kiều Kiều sao?” Đã bao lâu từ lúc có xảy ra chuyện rồi? Thịnh Kiều Dương cười như không cười: “Nếu như cháu nói cô ấy đã chết, bác sẽ đau lòng sao?” “Dù cháu là bạn của Kiều Kiều, bác cũng không cho phép cháu nguyền3rủa Kiều Kiều như vậy.” Thịnh Huân nhíu mày
“Nguyền rủa? Ha,“ Thịnh Kiêu Dương như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, “Nghe nói cô ấy vẫn luôn hôn mê, dù còn sống cũng khác gì đã chết chứ?”
“Sao có thể?”
Nhìn khuôn mặt tạng thương của người đàn ông lộ ra sự khiếp sợ, Thịnh Kiều Dương vốn cho rằng mình sẽ vui vẻ nhưng lại phát hiện ra bản thân không cười nổi, “Đã hơn hai tháng, bác cũng không biết cô ấy sống hay chết, còn phải hỏi người ngoài như cháu
Cháu cũng không tin, với năng lực của bác, không điều tra được tung tích của con gái mình.”
“Bác chỉ không quan tâm mà thôi.” Trên mặt cô lộ vẻ mất mát mà chính cô cũng không phát hiện ra.
“Thậm chí bác còn không quan tâm đến con của dì ấy, bác còn tới thăm dì ấy làm gì? Bác không thấy áy náy sao?” Thịnh Huân bị sốc, ông như đã nhận lấy kích thích gì đó, bước chân vội vàng mà lảo đảo rời đi
Thịnh Kiều Dương nhếch môi, thu lại tầm mắt, ngồi xổm xuống trước bia mộ, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười ngọt ngào trên tấm ảnh, cúi đầu chậm rãi tựa vào bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con biết không nên làm trái với lời dặn dò của mẹ
Nhưng nhìn thấy cha không quan tâm con như vậy, con vẫn không nhịn được
Có một khoảnh khắc, con rất muốn nói cho ông ấy biết chân tướng, nhưng lại nghĩ tới, nếu ông ấy quan tâm con một chút, ông ấy có thể phát hiện ra chân tướng rồi.”
Bên cạnh vang lên tiếng giày da bước trên mặt đất, nghe tiếng bước chân thì không chỉ có một người
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn, lúc nhìn thấy người tới, cổ hơi kinh ngạc
Sao Thẩm Trí Ninh lại đến đây? Đối với Thẩm Trí Ninh mà nói, nhìn thấy Từ Kiều Kiểu ở đây cũng là một việc rất kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây?” Thẩm Trí Ninh nhíu mày.
“Hôm nay là ngày giỗ mẹ của thần tượng tôi, tôi đến tể bái một chút
Sao nào, không được à?” Thẩm Trí Ninh ý vị sâu xa nhìn tư thế này của cô: “Tư thế tế bái của cô rất độc đáo.”
Thịnh Kiêu Dương hơi sửng sốt, lúc phản ứng lại liền vội vàng đứng lên
Thẩm Trí Ninh đưa tay nhận bó hoa mà Kinh Vị Nam đưa tới, xoay người đặt bó hoa tươi ở trước bia mộ, nhìn thấy hai bó hoa kia cũng giống như vậy
Anh đứng dậy, sâu sắc nhìn cô gái có vẻ mặt sa sút bên cạnh: “Đúng là cô biết không ít, biết cả loại hoa mà dì Dương thích.”
Nghe được lời nói mang theo sự thăm dò này, Thịnh Kiêu Dương giữ vững tinh thần, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lời: “Anh không biết sao, trên thế giới này có một loại fan gọi là fan não tàn
Ngay cả thần tượng thích mặc nội y màu gì cũng muốn biết, tôi chính là người như vậy.” Kinh Vị Nam đứng một bên im miệng không nói gì chỉ giật giật khóe môi, lâu như vậy rồi, cô nàng này nói mình là fan não tàn còn có thể nói đây hùng hồn như thế
Thịnh Kiêu Dương nói đến vô cùng say mê và tự tin khi thấy Thẩm Trị Ninh im lặng, tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều.