Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh sóng vai đứng cạnh nhau, đưa mắt nhìn Lương Sương Nghệ ngồi lên xe lăn được đẩy vào phòng cấp cứu.
Thư Nhã đứng cách đó không xa, vụng trộm đánh giá bọn họ.
Trong mắt cô ta, khỏi cần phải nói đến sự thay đổi của Từ Kiều Kiều, nếu thật sự phải nói vậy cũng chỉ có bốn chữ: Nghiêng trời lệch đất.
Cô ta không ngờ được, con mọt sách từng bị bọn họ lấy ra giễu cợt, coi là tiền đặt cược bây giờ là biến thành như vậy, chỉ tùy ý đứng ở đó cũng như một phong cảnh. Lúc giơ tay nhấc chân còn mang theo sự quyến rũ độc đáo như một thiên kim quý tộc được nhận sự dạy dỗ3tốt nhất ngay từ lúc còn nhỏ, có thể là một người sao?
Trước kia Từ Kiều Kiều chỉ là một con mọt sách thuần túy, chỉ là một con vịt xấu xí mỗi ngày chỉ đọc sách đọc sách lại đọc sách, ý đồ thi đỗ vào trường nổi tiếng để thay đổi vận mệnh của mình.
Chỉ có thể nói, làng giải trí là bệnh viện thẩm mỹ tài giỏi nhất, dù là người vừa xấu lại quê mùa cũng có thể bị cải tạo thành dáng vẻ mọi người ưa thích.
Điều khiến cô ta ngạc nhiên nhất là, đồ nhà quê này lại có một bạn trai khí chất bất phàm như thế, còn quen biết mười mấy năm rồi hả?
Thật sự là tức giận!
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy có người đang chụp2ảnh mình liền quay sang nhìn, thấy một cô tá đẩy xe thuốc đi ngang qua luống cuống tay chân cất điện thoại, ánh mắt cũng hơi lo sợ, cô khẽ mỉm cười với đối phương.
Có lẽ nụ cười của cô đã xoa dịu sự lo lắng và thấp thỏm ở trong lòng cô ấy, cô y tá trẻ lấy hết dũng khí đi tới nhưng bị một người cao to ngăn lại, cô ấy ngẩn ngơ.
“Tìm tôi à?” Thịnh Kiêu Dương nhìn cô y tá chỉ hơn một mét bị Mãn Quân chặn lại.
“Kiều Kiều, tôi rất thích bạn, có thể chụp ảnh chung không?” Cô y tá mất tự nhiên hỏi.
“Bạn còn đang trực ban, điều này có ảnh hưởng đến bạn không?”
Cô y tá không ngờ cô lại nói như vậy,1sau khi ngây ngốc liền vô cùng vui vẻ nói: “Không sao, dù bị ghi lỗi đuổi việc cũng là tôi tự nguyện.”
Thịnh Kiêu Dương dùng chức năng tự chụp cùng chụp ảnh với cô y tá.
Cô y tá vụng trộm liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nữ thần, còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!
Lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng giẫm lên giày cao gót cộc cộc cộc đi tới, bên cạnh bà còn có hai vệ sĩ mặc âu phục đi theo.
“Bác gái.” Thư Nhã nhìn người tới, kêu lên.
“Sương Nghệ nhà chúng tôi đang ở đâu?” Người phụ nữ hỏi.
Thư Nhã nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, “Sương Nghệ đang kiểm tra ở1bên trong.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe tài xế nói Sương Nghệ bị xe cứu thương đưa đi, bác sợ muốn chết, bé cưng trong bụng Sương Nghệ có sao không?” Người phụ nữ tỏ vẻ lo lắng.
“Bác gái, Sương Nghệ bị người ta đẩy ngã.”
“Ai? Ai lại ác độc như vậy!” Người phụ nữ nhướng mày, biểu cảm trở nên rất ác độc.
“Là cô ta!” Thư Nhã như tìm được chỗ dựa, giơ tay chỉ Thịnh Kiêu Dương.
Người phụ nữ nhìn theo, sau đó căm hận vặn hỏi: “Cô là ai? Tại sao muốn hại cháu của tôi?”
Thư Nhã đứng bên cạnh nói: “Bác gái, lúc trước Vệ Dương đặt cược thua, sau đó phải theo đuổi cô ta. Sau này đã nói rõ với cô ta rồi, nhưng cô ta1vẫn ghi hận trong lòng, lần này nhìn thấy bọn cháu trong tiệm đồ Nhật, lúc đầu cháu và Sương Nghệ nghĩ bọn cháu là bạn học cũ, muốn tụ tập với nhau, kết quả chẳng những cô ta không biết ơn mà sau khi biết đứa bé trong bụng Sương Nghệ là của Vệ Dương, còn đẩy Sương Nghệ một cái.”
Người phụ nữ nghe xong, trên mặt phủ đầy mây đen, hung ác nhìn Thịnh Kiêu Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đứa bé xảy ra việc, Vệ gia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Thịnh Kiêu Dương lại vỗ tay, khóe môi của cô hiện ra nụ cười lạnh, ánh mắt lướt qua Thư Nhã, nói với giọng điệu khen ngợi: “Bộ phim mà cô vừa tự biên tự diễn thật sự rất đặc sắc.”
“Tự biên tự diễn cái gì, là cô đẩy mà.” Thư Nhã vẫn cứ chắc chắn.
“Từ đầu tới đuôi, tôi cũng chưa từng đụng chạm vào cơ thể của hai người, bị tôi đẩy ngã? Ha ha, không ngờ tôi còn có năng lực cách núi đánh hổ đấy.”
“Cô đừng có ngụy biện, không phải cô chẳng lẽ Sương Nghệ cố ý ngã xuống sao?” Người phụ nữ tỏ vẻ không muốn nghe bất kì lời giải thích nào.
Thịnh Kiêu Dương lười, không muốn lãng phí nước bọt nói lý với người khác, quay sang nhỏ giọng phàn nàn với Thẩm Trí Ninh: “Thật muốn một tát đánh chết bọn họ, chỉ rảnh rỗi đi gây chuyện!”
Thẩm Trí Ninh hoàn toàn không thấy cô thô lỗ, trái lại còn thấy rất đáng yêu, anh nắm chặt tay của cô, ngón tay nhẹ nhàng gãi vào trong lòng bàn tay, “Bọn họ không có việc gì, em cũng có thể tìm cho bọn họ chút việc.”
“Ừ?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Tiếp theo bọn họ nhất định sẽ lên mạng trắng trợn bôi nhọ hình tượng của em, anh Trí Ninh, anh nói xem em phải làm thế nào mới có thể giải quyết được việc này?”
“Trong nhà hàng kia chỉ mỗi quầy thu ngân là có camera, nói cách khác em không có cách nào chứng minh sự vô tội của mình bằng cách thu thập bằng chứng ở bên ngoài.” Thẩm Trí Ninh nói.
Thịnh Kiêu Dương bất lực nhíu mày, đây đúng là một việc làm người ta tổn trí, hai người kia đã quyết tâm bôi nhọ cô, chắc chắn sẽ để ý đến những kẽ hở nhỏ này, dù sao người ta cũng không ngu. Khi đó, trong hành lang không có ai khác, lại không có camera giám sát, bọn họ có hai người, một người còn là phụ nữ có thai, trong tình huống này không phải là bọn họ nói cái gì thì mọi người sẽ tin cái đó sao.
“Không phải đã quay lại video sao? Cái này cũng có thể là chứng cứ duy nhất.” Thẩm Trí Ninh nói tiếp.
“Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không đưa video cho chúng ta, đến lúc đó bọn họ lại chỉnh sửa video một chút, em có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
“Anh có thể giải quyết chuyện này cho em.”
Mắt Thịnh Kiêu Dương sáng lên, nhìn Thẩm Trí Ninh, “Anh định giúp em giải quyết chuyện này thế nào.”
“Em đoán đi.”
Thịnh Kiêu Dương giật khóe môi, không ngờ anh cũng có thể nói như vậy.
“Em chờ ở đây, anh đi gọi điện thoại.” Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng vỗ tay của cô, rồi đi ra ngoài.
Thịnh Kiêu Dương nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, trong lòng rất ngạc nhiên, một cuộc điện thoại là có thể giải quyết sao?
Thẩm Trí Ninh còn chưa quay về, cánh cửa phòng cấp cứu đã mở ra, một y tá đẩy xe lăn đi ra, bác sĩ khoa cấp cứu đi theo bên cạnh.
“Bác sĩ, đứa bé có sao không?” Người phụ nữ vội hỏi.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Lương Sương Nghệ ngạc nhiên.
Người phụ nữ không trả lời cô, chỉ nhìn bác sĩ chằm chằm, muốn biết câu trả lời của bác sĩ.
“Không sao, tất cả bình thường, nhưng tốt nhất vẫn nên đi chụp siêu vi B cho chính xác.” Bác sĩ nói.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại giục Lương Sương Nghệ đi chụp siêu vi B.
Sau khi y tá đẩy Lương Sương Nghệ đi chiếu chụp, người phụ nữ quay sang lườm Thịnh Kiêu Dương, lạnh lùng nói: “Cũng may cháu trai bảo bối của tôi không sao, nếu không tôi sẽ bắt cô đền mạng!”
Thư Nhã cũng bị giọng điệu của người phụ nữ làm giật nảy mình, nhưng cô ta lập tức cảm thấy đó chỉ là dọa người thôi, liền tỏ vẻ hả hê đứng bên cạnh xem trò vui.
“Đền mạng? Uy phong thật đấy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đã về, mím môi, tâm trạng tồi tệ đã tốt hơn chút.
Thẩm Trí Ninh đi thẳng đến bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, “Đi thôi, không nên lãng phí thời gian ở đây, cùng anh đi ăn chút gì đó đi.”
“Đã giải quyết việc này chưa?” Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ lại tò mò hỏi.
“Hử. Em không tin à?”
“Đâu, người em tin tưởng nhất là anh mà.” Thịnh Kiêu Dương chủ động kéo tay anh, thuận miệng nói một câu lấy lòng.
Thẩm Trí Ninh hơi nhếch môi, dẫn Thịnh Kiêu Dương đi ra ngoài.
“Này, hai người đứng lại!” Nhìn bọn họ không chào hỏi cũng không xin lỗi một câu đã muốn đi, người phụ nữ vô cùng tức giận.
Nhưng không ai nghe theo bà.
“Hai người qua đó bắt bọn họ lại!” Người phụ nữ nói với hai tên vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ chạy nhanh tới, giơ tay ra muốn bắt người, Mãn Quân đi phía sau lùi một bước, mỗi tay kéo một người, chẳng mấy chốc đã ném một người xuống, người còn lại cũng bị anh duỗi chân ra quật ngã xuống.
Hai người đứng bên kia cũng không ngờ, hai tên vệ sĩ nhìn không hề yếu ớt lại bị một người hạ gục.
“Lại còn dám đánh người, tôi phải gọi cảnh sát đến bắt hai người!” Hai tên vệ sĩ của mình đều bị đánh ngã, rõ ràng người phụ nữ đã rơi vào thế yếu.
Nhưng ba người kia vẫn cứ rời đi không chút do dự.
Người phụ nữ tức giận đến đau gan.
“Bác gái, bây giờ Từ Kiều Kiều kia là một ngôi sao.” Thư Nhã đảo mắt nói.
“Ngôi sao? Được, rất được, bác nhất định phải gọi người chèn ép cô ta!” Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói.
Thư Nhã mỉm cười, đang định nói thêm vài câu, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, là phát ra từ trong chiếc túi mà người phụ nữ đang cầm.
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi tới, vẻ mặt thay đổi, nghe điện thoại: “Cha?”
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, sắc mặt người phụ nữ thay đổi.
“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt.” Cuối cùng người phụ nữ vội vàng hứa hẹn.
Sau khi tắt máy, người phụ nữ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Thư Nhã, “Cháu nói thật cho bác biết, có phải Sương Nghệ bị người ta đẩy ngã không?”
“Đúng vậy, là bị Từ Kiều Kiều kia đẩy ngã.”
“Nghe nói cháu đã quay video, đưa video cho bác xem một chút.” Người phụ nữ giơ tay, yêu cầu Thư Nhã đưa điện thoại ra.
Cuối cùng Thư Nhã đã nhận ra điều kỳ lạ, cô ta cẩn thận hỏi: “Bác gái, sao thế?”
“Cháu biết người đàn ông bên cạnh Từ Kiều Kiều là ai không?” Ánh mắt người phụ nữ nhìn Thư Nhã hơi lạnh lùng, bà ta vừa bị ông cụ đứng đầu gia đình chửi như tát nước vào mặt, hôm nay không giải quyết tốt chuyện này, sự nghiệp của chồng bà ta sẽ bị ảnh hưởng, dù sao ông cụ vẫn còn một đứa con trai do vợ trước sinh ra. Bà ta tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng, nếu chồng bà ta không thể kế thừa gia nghiệp, sau này làm sao bà ta được sống dễ chịu.
Nghe người phụ nữ hỏi như vậy, Thư Nhã cũng bắt đầu luống cuống, chẳng lẽ người bạn trai kia của Từ Kiều Kiều có thân phận đặc biệt gì sao?
“Đừng có chơi trò mưu mô với bác, hai đứa có ân oán gì với Từ Kiều Kiều kia là việc của hai đứa, cháu lập tức xóa video đi! Mặc kệ Sương Nghệ có phải bị Từ Kiều Kiều đẩy ngã hay không, chuyện ngày hôm nay nhất định phải dừng ở đây!” Người phụ nữ nghiêm khắc nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com