May mà em không có việc gì, em yên tâm, anh sẽ giải thích rõ ràng với Sầm Kim
“Làm phiền rồi.”
“Anh nghĩ chúng ta đã là bạn bè, còn cần khách sáo như vậy sao?”
Thịnh Kiều Dương mỉm cười, “Vậy thì được rồi, lần sau em mời anh ăn cơm.”
“Được.”
Sau khi nói chuyện xong, Thịnh Kiều Dương không thể không lần nữa cảm thán, trên thế giới này quả nhiên chỉ có một người như Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiều Dương đến trường, hết tiết học liền đi tìm Lâm Dục.
Lâm Dục dẫn cô3đến phòng đàn, nơi này có mấy cô gái đang tập luyện tiết mục, lúc nhìn thấy Lâm Dục bước vào, mắt bọn họ đều lóe sáng
“Là Lâm Dục kìa!” Mấy cô gái không tập luyện tiết mục nữa
“Có thể mượn đàn dương cầm của bạn một chút không?” Lâm Dục lịch sự hỏi
Cô gái ngồi trước đàn dương cầm vội vàng đứng lên, “Cử dùng đi.”
“Kiều Kiều.” Lâm Dục quay lại nhìn về phía cửa.
Thịnh Kiều Dương đi vào, vẫy tay với mấy cô gái đang ngạc nhiên, ngồi xuống trước đàn dương cầm
Đầu tiên cô đặt mười ngón tay lên phím đàn thử ẩm, gật đầu với Lâm Dục, sau đó đàn một bản nhạc mà lúc trước cô thường xuyên luyện tập
Bởi vì đã lâu chưa1đánh đàn, tuy còn nhớ rõ bản nhạc, nhưng cô lại cảm thấy không quen tay, cho nên lần đầu đàn cũng không quá khớp, còn có vài chỗ đánh sai nốt nhạc
Đương nhiên, người ngoài không nghe ra được chỗ nào sai, nhưng đối với người trong nghề đã tốt còn muốn tốt hơn
Vẻ mặt Lâm Dục hơi thay đổi, anh ta nghe được chỗ sai trong bài đàn, nhưng vẫn ngạc nhiên vì đối phương không nhìn bản nhạc lại có thể đánh đến mức này.
“Em có cần bản nhạc không?” Lúc cô đàn xong lần đầu tiên, Lâm Dục hỏi
“Tạm thời không cần.” Thịnh Kiều Dương nhắm mắt nhớ lại một chút, bình tĩnh bắt đầu đàn lần thứ hai.
Lâm Dục vô cùng kinh ngạc phát8hiện, lần thứ hai cô đã tự mình sửa những khuyết điểm tồn tại trong lần đần thứ nhất, cả bản nhạc được đàn rất mượt mà, rất dễ nghe.
“Đinh” âm cuối cùng rơi xuống.
Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn Lâm Dục, mỉm cười hỏi: “Tôi đàn bài này được chứ?”
“Rất được.” Lâm Dục đồng ý
Với sự nổi tiếng của cô, dù cô chỉ đàn một bản nhạc bình thường, người khác cũng không cảm thấy đơn điệu
“Kiều Kiều, có thể ký tên cho mình không?” “Mình cũng muốn.” Mấy cô gái tụ tập xung quanh
Thịnh Kiều Dương nhận lấy cuốn sách xin chữ ký, vén tóc ra sau tai, nhìn xuống nghiêm túc ký tên, còn về một nhân vật hoạt hình vô cùng đơn giản lên tờ9giấy
“Có thể chụp với bọn mình một bức ảnh không?” Mấy cô gái xin được chữ ký còn nói thêm
Thịnh Kiều Dương cũng không từ chối, để Lâm Dục giúp chụp ảnh chung
Chờ đến khi hai người rời đi, mấy cô gái hưng phấn hét lên
“Khí chất của Từ Kiều Kiều vô cùng tốt! Da cũng rất đẹp, chỉ trang điểm nhẹ thôi đã xinh đẹp như vậy, kem nền rất tốt!” “Tính cách cũng rất tốt, lúc nãy dáng vẻ cô ấy cúi đầu ký tên cho chúng ta vô cùng ấm áp, mình cảm thấy mình đã bị bẻ cong rồi.” “Cuối cùng mình đã hiểu vì sao cô ấy có thể nổi tiếng rồi, cô ấy không nổi tiếng thì ai nổi tiếng?” “Hì hì, vừa7nãy mình rất thông minh, đã quay lại quá trình cô ấy đánh đàn lần thứ hai.” “Phương Phương, cậu cũng học đàn dương cầm, cảm thấy Từ Kiều Kiều đàn như thế nào?” “Giỏi hơn mình nhiều, có lẽ đã lâu rồi cô ấy chưa đánh đàn, nhưng vẫn có thể đàn tốt như vậy, quả nhiên là cấp bậc học bá, làm cái gì cũng rất giỏi!” “Thật tò mò về mối quan hệ của Từ Kiều Kiều và Lâm Dục.” “Cảm giác không giống là người yêu.”
“Có phải Từ Kiều Kiều cũng tham gia bữa tiệc mừng năm mới của trường chúng ta không?” “Điều này rất có khả năng!”
“Đây là chữ ký chân thành nhất mà mình từng thấy, mình phải nhanh chóng đăng lên trang cá nhân mới được!”
Ở bên này, hai người kia vừa rời đi vừa trò chuyện
Lâm Dục nói: “Sau khi làm ngôi sao thì có cảm giác gì?”
“Rất tốt, những người thích tôi đều rất đáng yêu.”
“Nhưng vẫn có rất nhiều người chỉ trích em, em không để tâm sao?” Thịnh Kiều Dương cong môi: “Không sao, khen tôi thì tôi nhận, mắng tôi thì coi như là đang mắng một người khác.” Dù sao mọi người đều viết là Từ Kiều Kiều, những lời khen ngợi thì coi như là khen cô, mắng cô thì cứ coi như đang mắng Từ Kiều Kiều là được, rất đơn giản, cô tỏ vẻ hoàn toàn không hề có áp lực tâm lý nào!
“Thái độ này của em rất tốt, hy vọng em có thể luôn giữ được thái độ này, đừng bị ảnh hưởng bởi những người khác.” Lâm Dục chân thành nói.
Thịnh Kiều Dương đang muốn nói gì đó thì một chiếc xe dừng bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt mỉm cười đầy lưu manh của Viện Năng
“Đúng lúc Lâm Dục cũng ở đây, chiều nay cùng đi chơi đi!” Viên Nẵng hất cằm lên
“Thật xin lỗi, chiều nay tôi có việc.” Thịnh Kiều Dương ngoài cười nhưng trong không cười
“Sao cô lại có nhiều việc như vậy? Lần trước cô nói phải gọi Lâm Dục đến mời cô, bây giờ Lâm Dục cũng ở đây, cô lại kiếm cớ từ chối, sao nào, coi thường tôi sao?” Viên Năng bực bội nói.
“A Năng, chiều nay Kiều Kiều thật sự có việc.” Lâm Dục nói.
“Minh mặc kệ, có việc thì lùi lại
“À Năng.” Lâm Dục nhíu mày
Thịnh Kiều Dương nhếch môi, lấy điện thoại ra gọi điện
“Tôi ở bên khu phức hợp, anh tới đón tôi đi.” Thấy cô cầm điện thoại ra, còn tưởng rằng cô muốn gọi điện ra ngoài lùi công việc lại, không ngờ lại gọi người đến đón, Viện Năng tức đến bật cười, đẩy cửa bước xuống xe.
Thịnh Kiều Dương cũng không sợ, đứng yên nhìn Viên Năng đi tới
“Cô có lên xe không?” Viên Năng hất cằm
Lâm Dục nghiêng người che ở phía trước Thịnh Kiều Dương, nhìn thẳng vào Viên Năng: “A Năng, đừng có ép buộc người khác.”
“Được, rất được! Hôm nay có Lâm Dục ở đây, tôi bỏ qua cho cô.” Viên Năng xoay người quay về xe, nhả khói tức giận bỏ đi.
Thịnh Kiều Dương cười lạnh, rốt cuộc là ai tha cho ai? Cô liếc nhìn thấy hai vệ sĩ chuẩn bị đi tới.
“Em đừng để ý, A Năng chỉ ham chơi, bản chất không xấu.” Lâm Dục xoay người, nhìn Thịnh Kiều Dương nói.
“Có phải ở trong mắt anh, tất cả mọi người đều là bản tính không xấu, mặc kệ làm chuyện quá đáng đến mức nào, anh cũng có thể tha thứ?” Thịnh Kiều Dương nhướng mày nhìn anh ta.
“Sao có thể, anh cũng không phải là thần thánh.” Lâm Dục dở khóc dở cười.
“Được rồi, không trêu anh nữa
Xe tới rồi, tôi đi trước.” Thịnh Kiều Dương mở cửa xe ngồi vào trong
Tằng Hoan ngồi ở vị trí ghế phụ, nói với Thịnh Kiều Dương: “Cuộc phỏng vấn chiều nay đã bị hủy, người phóng viên kia gặp chút sự cố trên đường tới đây, muốn hẹn sang hôm khác.” “Ừ, chiều nay còn có chuyện gì khác không?” Thịnh Kiều Dương dựa lưng vào ghế ngồi
“Chị Bình nhận được rất nhiều lời mời, muốn em tự mình đến chọn.” “Được.” Thịnh Kiều Dương lấy điện thoại ra.
Tài xế lái xe về công ty.
Thịnh Kiều Dương đi thẳng đến văn phòng của Từ Bình, trên bàn làm việc của cô ấy đang đặt rất nhiều giấy mời và kịch bản.
“Em đến rồi, nhanh tới nhìn xem em thích cái nào.” Từ Bình chỉ mặt bàn.
“Có những cái gì?” Thịnh Kiều Dương đi qua
“Có lời mời của mấy chương trình và quảng cáo, còn có kịch bản của một số bộ phim truyền hình, nhưng đều là vai phụ, cái tốt nhất cũng chỉ là nữ phụ số hai
Thịnh Kiều Dương cũng không vì là vai phụ mà không coi trọng, cô lật xem qua mỗi bộ kịch bản một lần, hiểu sơ qua nội dung cốt truyện và nhân vật, chọn lấy một kịch bản
Kịch bản này nói về nữ chính (người bị chị gái hại) và nam chính (đội trưởng đội cảnh sát hình sự) vì một vụ án giết người mà gặp nhau, sau đó vừa nói chuyện tình cảm vừa cùng phá án
Vai diễn được đưa cho cô là một trong những nhân vật phản diện, lúc đầu nhân vật này xuất hiện trước mặt mọi người là một người có hình tượng hoàn mỹ, cuối cùng lại bị người ta phát hiện là hung thủ thật sự của mấy vụ án giết người, có thể nói là một người có lòng dạ độc ác, nhìn rất ưu tú nhưng bên trong rất biến thái.
“Kịch bản này không tệ, nhưng một mặt nhân vật này rất thách thức kỹ năng diễn xuất, mặt khác lại quá tiêu cực.” Từ Bình hơi lo lắng.
“Tiêu cực cũng chỉ là một nhân vật, trong nhiều kịch bản như vậy chỉ có nhân vật này coi như có chút thách thức, những nhân vật khác dù là nữ chính thì thế nào chứ
Cho em xem lịch trình một chút, gần đây có thể em sẽ nhận một bộ phim
Những chương trình và quảng cáo này đều từ chối hết đi.”
“Không giữ lại một hai chương trình và quảng cáo sao?” Từ Bình do dự
“Không cần, chờ đến năm sau rồi nói
Chị Bình, chị yên tâm, dù không nhận bất kỳ bộ phim hay quảng cáo nào, em vẫn nuôi nổi chị.” Thịnh Kiều Dương trêu chọc
“Tất nhiên là chị tin.” Từ Bình biết Kiều Kiều đã nhận một ông ngoại rất có tiền, cho nên rất tin tưởng cô.
“Thế nhưng, Kiều Kiều, vừa nãy em nói có thể sẽ nhận một bộ phim khác, là ai làm đạo diễn vậy?” Là một người đại diện, nhất định cô phải hỏi cho rõ ràng, nếu không thì làm sao sắp xếp được lịch trình.
“Đạo diễn của bộ phim là Sầm Kim, Cổ Châu là nhà đầu tư, không biết có nhận được hay không
Lần trước vốn muốn gặp mặt nói về vai diễn, kết quả lại có một tên khốn kiếp nhảy ra, làm rối tung mọi việc
Cổ Châu đã nói sẽ giải thích rõ ràng hộ em, cũng không biết Đạo diễn Sầm có bỏ qua khúc mắc này không.” “Là Cẩm Kim à, vậy em phải cố gắng một chút
Đạo diễn Sầm Kim là cái tên bảo đảm của phòng vé, bình thường sẽ không kém.”
Thịnh Kiều Dương nhún vai, “Nhưng lần này anh ta chuyển sang quay phim nghệ thuật rồi.”
“Tuy phim nghệ thuật không có chỗ đứng, nhưng lại càng dễ nhận được giải thưởng, xem ra Sầm Kim cũng muốn liều một lần để lấy giải thưởng rồi.”
Trò chuyện về bộ phim một chút, Thịnh Kiều Dương chuẩn bị về nhà.
Nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe bảo mẫu, suýt nữa cô đã xoay người rời đi
“Anh đến tìm Lê Vũ sao? Thật không may, nghe nói hôm nay anh ta không ở công ty.” Thịnh Kiều Dương đi qua, định lên xe
Thẩm Trí Ninh lại đưa tay giữ cửa xe, nhìn cô: “Cùng nhau đi ăn tối.”
“Không được, tôi phải về với ông ngoại.”
“Anh đã nói trước với ông nội Dương rồi.”
Thịnh Kiều Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Thẩm Trí Ninh lên xe của anh.