“Không sao, cậu là người bận rộn, sao mình có thể làm chậm trễ thời gian của cậu. Nhưng cậu phải nhớ kỹ lời cậu đã nói, lúc cậu kết hôn nhất định phải mời mình, đến lúc đó đừng ghét bỏ chút tiền mừng của mình đó.”
Thịnh Kiêu Dương lườm Vương Vi, “Mình còn quan tâm chút tiền này của cậu sao? Cậu đến là được rồi.”
“Kiều Kiều, khi nào cậu mới kết hôn?” Vương Vi tò mò.
“Không biết.”
“Hả? Có bạn trai rồi, chỉ cần thấy thích hợp không phải sẽ rất nhanh sao?”
“Tại sao phải kết hôn sớm như vậy?”
Vương Vi hơi ngạc nhiên, “Cảm thấy thích hợp thì kết hôn, đâu có vì sao chứ?”
Thịnh Kiêu3Dương liếc nhìn Vương Vi không nói gì nữa, mỗi người đều có khát vọng riêng, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, cô không thể ép buộc người khác cũng suy nghĩ giống cô.
“Kiều Kiều, cậu phải đi tắm hả, vậy mình không làm phiền cậu nữa.”
Nhìn Vương Vi đỡ cái bụng lớn, Thịnh Kiêu Dương dặn dò một câu: “Cậu đang mang thai đừng một mình chạy loạn.”
“Ừ, mình biết rồi!” Vương Vi vẫy tay.
Thịnh Kiêu Dương tiễn Vương Vi đến cửa phòng, nhìn cô ấy đi vào thang máy, đến khi không nhìn thấy người nữa mới đóng chặt cửa phòng.
Cả ngày hôm nay đi đường cũng mệt mỏi, Thịnh Kiêu Dương tắm rửa xong liền ngủ thật sớm.
Ngày hôm sau, Thịnh Kiêu Dương dậy thật sớm theo lời hẹn,2rửa mặt xong mới chỉ sáu giờ rưỡi.
Thịnh Kiêu Dương đi ra ngoài đang định qua gõ cửa phòng Cố Châu, đã thấy Cố Châu đang đi về phía thang máy.
“Đúng lúc, chỉ còn thiếu mỗi em thôi, đi thôi, chúng ta phải lên đường rồi.” Cố Châu nói.
“Được.” Thịnh Kiêu Dương quay lại phòng kéo vali đi ra ngoài.
Xuống tầng một, những người khác đang chờ trong đại sảnh, cô đi trả lại thẻ phòng.
“Mọi người không ở thêm một ngày sao? Đêm qua có một cơn mưa to, tuy bây giờ đã tạnh rồi nhưng nhìn thời tiết sẽ còn mưa nữa.” Cô gái đứng ở quầy lễ tân làm thủ tục nhận trả phòng tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Không cần, chúng tôi tranh thủ đi ngay lúc tạnh mưa.” Sầm1Kim lấy lại tiền đặt cọc, liền gọi mọi người lên xe.
Vì vội lên đường, ngay cả bữa sáng cũng đóng gói lại mang lên xe ăn.
Bữa sáng là bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao, là loại bữa sáng đơn giản nhất được bán trong quầy bán bữa sáng.
“Không hợp khẩu vị à?” Cố Châu thấy Thịnh Kiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm một cái bánh quẩy mới cắn một miếng, quan tâm hỏi.
“Không, em chỉ nghĩ đến còn chưa nói tạm biệt bạn.” Thịnh Kiêu Dương rời tầm mắt khỏi cửa sổ.
“Chờ quay xong cảnh quay trên núi, lúc quay về còn đi ngang qua đây, đến lúc đó em có thể chào tạm biệt với cô ấy.”
Thịnh Kiêu Dương gật đầu.
“Có muốn ăn bánh canh không,1hương vị của bánh canh này cũng được, nước thịt rất thanh.” Cố Châu đưa một cái bánh canh được đặt trong túi giữ tươi sạch sẽ cho cô, “Ăn thử một cái trước.”
Thịnh Kiêu Dương cắn một miếng, nước thịt chảy vào trong miệng, hương vị đúng là rất ngon.
“Ngon không?” Cố Châu hỏi cô.
“Ừ, nhân thịt trong bánh được nêm nếm khá tốt.” Bởi vì hương vị khá ổn, nên Thịnh Kiêu Dương khen một câu.
“Không chỉ hương vị, cảm giác chất thịt rất tốt, thịt heo được dùng chắc là do dân tự nuôi.” Thợ trang điểm Tiểu Trang nói.
“Các món ăn trong nhà hàng nhỏ tối qua cũng rất ngon, món rau xào thịt heo rừng có hương vị rất tuyệt, lúc trở về chúng ta lại ăn đi!” Thợ1quay phim cũng bị hấp dẫn bởi những món ăn dân dã ở đây.
Trên chiếc xe buýt sang trọng, mấy người tập trung vừa ăn sáng vừa nói chuyện, chủ đề đã bị kéo đi xa tít tắp rồi.
Không biết ở bên ngoài trời lại bắt đầu mưa từ lúc nào.
Trên con đường núi bảy lần cua tám lần rẽ, chiếc xe chạy từ từ.
Đột nhiên, xe phanh gấp.
Tất cả mọi người đều thắt dây an toàn, ngoại trừ hơi nghiêng người về phía trước thì cũng không đáng ngại.
“Sao thế?” Mọi người gần như đồng thanh hỏi.
Tài xế căng thẳng nói: “Phía trước xảy ra sạt lở.”
“Cái gì?”
Mọi người ồn ào nhìn về phía trước, thấy con đường phía trước bị một đống đá vụn chặn lại, trên đường chất đống những tảng đá to to nhỏ nhỏ và bùn đất, phía trên còn có một số tảng đá không ngừng lăn xuống.
Tất cả mọi người hít vào một hơi, nếu bị chôn vùi ở bên trong, không biết còn có cơ hội sống sót hay không.
“Quay đầu xe, nhanh quay đầu xe.” Sầm Kim kêu lên.
Đối mặt với tình huống này, không cần Sầm Kim chỉ huy thì tài xế cũng biết phải làm thế nào, hiện tại ngoại trừ quay đầu xe cũng không còn lựa chọn nào khác, bởi vì con đường này là con đường duy nhất để xe đi vào trong núi.
Tài xế rất cẩn thận quay đầu xe, lái trở về.
“Ầm ầm!” Một tiếng sấm khác vang lên.
“Âm thanh gì vậy?”
“Không biết.”
“Nghe âm thanh này không xa... Trời ạ!”
Khi chiếc xe đi qua một khúc rẽ, tình hình của con đường phía trước lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
Phía trước không xa, cả đoạn đường đều sụp đổ, đất đá hòa với dòng nước cuốn xuống con đường núi này.
Chiếc xe dừng lại ở góc khúc cua, rơi vào tình trạng tiến không được lùi không xong.
Trong xe, mọi người im lặng.
Trái tim của tất cả đều rơi xuống đáy vực.
“Chỗ chúng ta có thể bị sụp không?” Tiểu Trang trắng bệch mặt, lẩm bẩm nói.
“Gọi điện thoại cầu cứu trước đã.” Cố Châu nghĩ đến gọi điện thoại đầu tiên.
Thịnh Kiêu Dương cũng lấy điện thoại ra.
“Đáng chết, không có tín hiệu!” Sầm Kim tức đến mức muốn ném điện thoại đi.
Thịnh Kiêu Dương cũng phát hiện điện thoại không có tín hiệu, hơn nữa tối hôm qua cô còn quên sạc pin, hiện tại lượng pin cũng không còn nhiều.
“Tôi cũng không có tín hiệu.”
“Tôi cũng không có.”
Cố Châu đứng lên, đi đến cửa xe.
“Cậu đi đâu vậy?” Sầm Kim vội hỏi anh ấy.
“Tôi đi xuống dưới, thử đổi chỗ xem có tín hiệu hay không.”
“Đừng đi, bên ngoài đang mưa to như vậy, con đường chỉ dài chừng đó, nhất định đều không có tín hiệu.” Sầm Kim khuyên nhủ.
“Không thử sao biết được.” Cố Châu mở một chiếc ô liền xuống xe.
Thịnh Kiêu Dương ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn bóng người che ô dần đi xa trong màn mưa mông lung, cô mím chặt môi, tâm trạng rất nặng nề.
Con đường này vốn có không ít xe qua lại, xảy ra sạt lở và đất đá trôi, người bên ngoài cũng không thể phát hiện nhanh như vậy, nếu không gọi điện thoại cầu cứu, bọn họ thật sự chỉ có thể chờ chết thôi.
Hiện tại, bất cứ lúc nào đoạn đường ở giữa này cũng có thể sụp đổ theo.
“Không gọi được điện thoại, chúng ta thật sự phải chết ở đây sao?” Tiểu Trang nói.
“Dù gọi được điện thoại, tốc độ giải cứu cũng chưa chắc có thể theo kịp tốc độ của thiên tai.”
“Trời ạ, vì sao chuyện này lại xảy ra với chúng ta chứ!”
“Nếu chúng ta ở lại trong nhà khách thêm một ngày thì tốt rồi.”
“Mẹ tôi còn nói chờ tôi làm việc xong quay về, sẽ làm món ‘Gà ba cốc’ cho tôi ăn, nếu mẹ tôi biết tôi cứ đi như thế, sao bà ấy chịu được chứ.”
“Ô...” Người đầu tiên không chịu nổi loại áp lực tâm lý này mà bật khóc không phải Tiểu Trang, mà là chuyên gia ánh sáng.
Ngay sau đó Tiểu Trang không chịu được cũng khóc theo.
Thịnh Kiêu Dương ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc trong xe, cùng với tiếng mưa rơi.
Cô cũng không ngờ lần đi xa này lại gặp phải loại chuyện như vậy.
Khó khăn lắm mới tránh khỏi sự phiền phức của bệnh tật, nhưng lại thua ở thiên tai.
Nếu như cô lại xảy ra chuyện, ông ngoại có chịu nổi không?
Lúc này Cố Châu đã trở lại.
Cả người anh ấy đều bị mưa làm ướt hết, vẻ mặt nghiêm túc, xám xịt như bầu trời lúc mưa dầm kéo dài.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, tất cả mọi người rất thất vọng, không khí trong xe càng ngột ngạt hơn.
“A Châu, có tín hiệu không?” Sầm Kim chưa từ bỏ hy vọng.
“Không có.” Mọi người đã đoán trước được câu trả lời của Cố Châu, nhưng nghe thấy hai chữ này vẫn thấy vô cùng khó chịu.
“Ô ô... Mẹ, con gái không thể trở về ăn món Gà ba cốc của mẹ nữa rồi.” Tiểu Trang nằm sắp lên lên phần dựa lưng ở phía trước, khóc nức nở.
“Sống chết có số, đến lúc này rồi, chúng ta nên bình tĩnh một chút, có lời gì muốn nói với người nhà có thể tự mình quay lại video, sau đó dùng túi chống nước bảo quản điện thoại thật tốt. Nếu như chúng ta... người nhà còn có cơ hội nhìn thấy những hình ảnh cuối cùng.” Cố Châu nói.
Câu nói của anh đã mang đến một phương hướng khác cho những người đang hoảng sợ.
Cũng đúng, đã đứng trước tình huống này rồi, dù hối tiếc như thế nào, dù sợ hãi như thế nào cũng không thể làm được gì, còn không bằng lưu lại hình ảnh cuối cùng cho mọi người trong nhà.
Thịnh Kiêu Dương cũng mở chức năng video, quay bản thân.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của bản thân ở trên màn hình điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Ông ngoại, nếu như ông nhìn thấy đoạn video này, như vậy nói rõ phúc phận của cháu đã cạn rồi. Lần trước còn chưa kịp quay lại video, lần này cuối cùng cháu cũng có thể nói lời tạm biệt với ông. Ông ngoại, sau này cháu không thể ở bên ông nữa, thật ra chuyện này cũng không có gì đúng không, con người rồi cũng phải chết, chẳng qua cháu chỉ đi trước một bước. Cháu đặt quyển nhật ký trong két sắt ở phòng ngủ, nhờ ông ngoại giao nó cho Thịnh... cha, nói cho ông ấy biết, cháu không còn hận ông ấy nữa. Còn có...”
Cô nói rất nhiều, cho đến khi điện thoại nhắc nhở pin yếu mới dừng lại.
Trước tiên lưu video này lại, sau đó cô mở quay một video mới.
“Anh Lâm Diễn, em chưa bao giờ hối hận khi gặp anh và thích anh, cũng rất vui vì anh cũng thích em. Đáng tiếc đời này chúng ta có duyên nhưng không có phận, nếu có kiếp sau... Được rồi, có thể được yêu một người trước khi chết cũng đáng giá. Anh hãy giữ gìn sức khỏe! Còn có, hãy chăm sóc tốt cho Mỹ Nữu của em, thay em nhìn cô ấy vào George hạnh phúc đến già.”
Sau khi quay xong đoạn video ngắn này, Thịnh Kiêu Dương do dự ấn quay một video cuối cùng.
“Anh Trí Ninh, em...” Màn hình điện thoại tối đen.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com