Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217: Lực sát thương kinh người




79928.png

79928_2.png
“Từ Kiều Kiều, ngưỡng mộ đã lâu, đến cạn một ly đi!” Người trẻ tuổi cầm một cái ly không rót đầy một ly rượu vang, đưa ly cho cô.



Thịnh Kiêu Dương đang chuẩn bị nhận lấy, bên cạnh đã có một bàn tay đưa ra cầm lấy ly rượu, lại đưa một ly khác cho cô: “Em vẫn nên uống bia đi, không dễ say.”



“Ô, Cố Châu, quan hệ thế nào vậy, nhanh như vậy đã bao che khuyết điểm à?”



Cố Châu cười đáp lại: “Chỉ là bạn bè thôi.”



“Không phải là bạn gái à?”



“Nếu như anh ấy là bạn trai của tôi, ngay cả rượu cũng sẽ không cho tôi chạm vào.” Thịnh Kiêu Dương nói trước khi Cố Châu kịp trả lời.



Cô cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, dốc ngược ly xuống ra hiệu với người trẻ tuổi.



“Được! Rất sảng khoái!” Người trẻ3tuổi cũng cầm ly lên uống rượu trong ly, “Xin tự giới thiệu, tôi là Lý Sâm Lâm.”



Cố Châu ngồi bên cạnh nói thêm, “Bây giờ Sâm Lâm là Giám đốc điều hành của Rạp chiếu phim Sâm Lâm.”



“Là người sáng lập sao?”



“Cha tôi là người sáng lập, tôi chỉ là một người không có lý tưởng.” Lý Sâm Lâm nói.



“Sau khi cậu tiếp quản thì Rạp chiếu phim Sâm Lâm mới nhanh chóng phát triển, đừng có khiêm tốn, không ai tin đâu.” Sầm Kim nói.



“Vị này là Tổng Giám đốc công ty FR khu vực Trung Quốc, Tiền tổng.” Cố Châu đưa tay ra giới thiệu người đàn ông chăm sóc bản thân rất tốt lại ăn mặc rất sang trọng kia.



Thịnh Kiêu Dương giật mình, đây là nhà tài trợ duy nhất của bộ phim, cảnh cuối cùng nữ chính Trần Hi đã quay lại miền2núi, mang rất nhiều quần áo và giày dép cho những đứa trẻ ở đó, những bộ quần áo và giày dép này đều thuộc một thương hiệu, chính là hai chữ cái FR kia.



“Vị này là ngài Cù.” Cố Châu lại giới thiệu người đàn ông trung niên bụng bia.



Thịnh Kiêu Dương thấy hơi ngạc nhiên, từ cách giới thiệu có thể nhìn ra người này và đám Cố Châu không phải là quan hệ bạn bè. Xem ra người đàn ông như mặt Phật cười này hẳn là có một thân phận khác không tiện nói ra.



“Tiền tổng, ngài Cù, bàn về tuổi tác và sự từng trải thì hai vị đều là trưởng bối của tôi, hôm nay có thể gặp ở đây cũng là duyên phận, tôi cạn ly trước, mong sau này có thể quan tâm nhiều hơn.” Thịnh Kiêu Dương tự rót cho1bản thân một ly bia, nâng ly lên rồi lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.



Dáng vẻ thoải mái phóng khoáng của cô đã lưu lại trong lòng người ta ấn tượng ban đầu rất tốt.



“Có phải năm ngoái Từ tiểu thư có tham gia bữa tiệc cuối năm do ngài Lương tổ chức không?” Tiền tổng hỏi.



“Đúng, tôi đi cùng ông ngoại của tôi.” Lúc thích hợp phải quăng ra chút thông tin, gia tăng trọng lượng cho bản thân.



“Ông ngoại của Từ tiểu thư là ai vậy?”



“Ông ngoại của tôi họ Dương, chỉ là lớp người dưới như tôi không tiện nói tên của ông cụ ra, xin hãy thứ lỗi.”



“Ồ, hóa ra là ngài Dương.” Trên thực tế, Tiền tổng cũng không xác định được là ngài Dương nào, dù sao không chỉ có một người họ Dương, ông ta cũng chỉ thuận miệng trả1lời mà thôi. Nhưng ánh mắt Tiền tổng này nhìn cô cũng đã khác biệt, là người thân so với là bạn gái đi tham gia bữa tiệc đương nhiên là khác nhau.



“Kiều Kiều, sao Âu Dương không đi cùng cô?” Sầm Kim vẫn thích gọi Lâm Diễn bằng tên trong phim.



“Sáng nay chúng tôi đã tạm biệt.”



“Ồ,“ Sầm Kim thuận miệng nói, “Vậy cô gọi cho cậu ấy đi, ngày mai là phải chia tay rồi, tôi còn chưa gặp cậu ấy cảm ơn cho tử tế.”



Thịnh Kiêu Dương vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại thì cô cũng không phải là gì của Lâm Diễn, không thể quyết định thay anh. Thế là cô gọi cho Lâm Diễn theo lời của Sầm Kim, sau khi nói ngắn gọn tình huống, bên kia chỉ khựng lại một lát rồi liền đồng ý.



“Anh ấy nói lát nữa sẽ1tới.” Thịnh Kiêu Dương tắt máy xong nói với Sầm Kim.



Sầm Kim gật đầu, giơ ly rượu lên: “Nào, mọi người cạn một ly trước đã, đến lúc bộ phim được công chiếu, tôi lại mời mọi người đi chơi.”



Tất cả mọi người nâng ly lên cạn ly.



“Em đã uống liên tiếp ba ly, sẽ không say chứ?” Cố Châu lại gần Thịnh Kiêu Dương nhỏ giọng hỏi.



“Nếu em nói say thì sao?” Thịnh Kiêu Dương nghiêng đầu.



Cố Châu mỉm cười, “Vậy chỉ có thể đưa em về.”



“Mới đến đã về sẽ rất mất hứng, anh yên tâm, em hiểu rõ tửu lượng của bản thân.”



“Sao hai người cứ thì thầm thế.” Lý Sâm Lâm nói cứ như thể đã tóm được cái đuôi nhỏ của hai người.



“Sâm Lâm, cậu hát hay như vậy, thể hiện tài năng cho chúng tôi xem đi.” Cố Châu nói sang chuyện khác.



“Hát một mình không vui, tôi phải tìm người đẹp cùng song ca mới thấy hăng hái.” Lý Sâm Lâm cà lơ phất phơ.



“Muốn song ca với người đẹp à...” Cố Châu nhướng mày, “Được, tôi gọi cho cậu một người, Tiểu Trang, cô qua đây hát một bài với Lý tổng đi.”



Ánh mắt Lý Sâm Lâm đảo qua đảo lại giữa Cố Châu và Thịnh Kiêu Dương, trêu chọc: “Chỉ hát với tôi một bài thôi mà cũng không nỡ, mùa xuân của đại ảnh đế tới thật rồi.”



“Đừng nói bậy, nếu để Kiều Kiều song ca với cậu, cậu sẽ hát đến mức nghi ngờ cuộc sống đấy.” Cố Châu quay sang nhìn người bên cạnh trông rất bình tĩnh, anh đã từng nghe cô hát, thật sự có thể so với nghe thấy một vụ tai nạn xe cộ.



“Nghe cậu nói như vậy, tôi thật sự phải mở mang kiến thức một chút rồi.”



Lý Sâm Lâm đi lấy hai cái mic, quay lại đưa một cái cho Thịnh Kiêu Dương: “Tới đây, người đẹp Kiều Kiều, nể mặt cùng nhau hát một bài đi!”



Cố Châu bật cười, cái tên này không bao giờ nghe lời khuyên rồi sẽ phải hối hận.



Lúc Thịnh Kiêu Dương nhận mic còn nhấn mạnh: “Tôi không biết hát.”



“Đừng khiêm tốn, vừa nhìn đã thấy cô là người biết hát. Tới đi!” Lý Sâm Lâm không tin cô.



Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Cố Châu, trong mắt Cố Châu có ý cười còn xen lẫn hứng thú xem trò vui.



Lý Sâm Lâm chọn một bài tình ca mà tất cả mọi người nghe nhiều đến thuộc, đầu tiên giọng nam hát một đoạn, sau đó là giọng nữ hát một đoạn, cuối cùng là cùng hát điệp khúc.



Lý Sâm Lâm bắt đầu, quả nhiên kỹ thuật hát không tệ, hơn nữa giọng của anh ta khá ổn, giọng hát này không hề kém hơn mấy ca sĩ tiểu thịt tươi.



Chờ đến đoạn của giọng nữ, sự chú ý của mọi người đều chuyển qua Thịnh Kiêu Dương.



Cô vừa mới mở miệng, người xung quanh đều bị sốc.



Ngoại trừ Cố Châu đã nghe cô hát, nhưng người khác thật sự đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.



Lúc này Lý Sâm Lâm hoàn toàn hiểu rõ câu nói “Sẽ hát đến mức nghi ngờ cuộc sống” của Cố Châu là như thế nào, anh ta chưa từng thấy cô gái nào có thể hát thành như vậy, thật sự không thể không bội phục.



Mặc kệ anh ta cố gắng lấy lại nhịp điệu như thế nào, một giây sau cô lại có thể kéo anh ta đến tận Siberia.



Bài hát kết thúc, Lý Sâm Lâm có cảm giác sống sót sau tai nạn.



“Cố Châu, quả nhiên cậu không lừa tôi.”



“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi đã nói trước là tôi không biết hát.” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ vô tội.



“Tiểu Trang, cô hát một bài nhanh đi, rửa sạch lại lỗ tai cho chúng tôi đi.” Sầm Kim hét lên với chuyên gia trang điểm của mình.



Tiểu Trang ngồi ở một bàn khác bị điểm tên cũng không dám từ chối, chủ động đứng lên chọn một bài hát nhẹ nhàng.



Có sự so sánh trước đó, dù Tiểu Trang có hát kém hơn nữa mọi người cũng không thấy khó nghe.



Thịnh Kiêu Dương ngồi về chỗ bình tĩnh uống nước, lần này không còn ai kéo cô đi hát nữa.



Cố Châu cầm ly rượu lên mượn động tác uống rượu để che giấu ý cười nơi khóe môi.



“Tôi nói này người đẹp Kiều Kiều, có phải cô cố ý không?” Lý Sâm Lâm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương nhún vai, “Hát thành như vậy cũng cần thiên phú.”



Nói hay lắm, rất có đạo lý! Lý Sâm Lâm không cãi lại được.



Đúng là muốn hát thành như vậy nhất định phải có thiên phú, nếu không một người cố tình, lúc hát sẽ không kìm lòng được hòa vào giai điệu, nhưng em gái Kiều Kiều này hoàn toàn không đúng một nhịp nào.



“Chắc chắn đám fan hâm mộ của cô sẽ không ngờ, nữ thần trong lòng bọn họ lại có thể hát ‘tuyệt vời’ như thế.” Lý Sâm Lâm nói.



“Không ai quy định một diễn viên phải biết hát.”



Lý Sâm Lâm nâng ly, “Tôi kính cô!”



Người ta đã mời rượu, nếu không muốn người ta mất mặt đương nhiên phải uống theo.



Thịnh Kiêu Dương không cần đi nịnh bợ ai, nhưng cách xã giao và giao tiếp cơ bản vẫn nên có, đương nhiên cô cũng chọn người. Tuy Lý Sâm Lâm này cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng cũng coi như nhìn vừa mắt.



Cô cũng mời lại một ly rượu.



“Em ăn chút gì đi, uống rượu chay sẽ rất dễ say.” Cố Châu lấy một chút hoa quả và điểm tâm vào đĩa của cô.



“Tôi thấy tửu lượng của người đẹp Kiều Kiều khá tốt, đâu dễ say như vậy.”



Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Lý Sâm Lâm, nói cảm ơn với Cố Châu rồi cầm dĩa nhét miếng điểm tâm vào trong miệng.



“Kiều Kiều, vừa nãy em có nói số phòng của chúng ta cho Âu Dương không?” Sầm Kim đột nhiên hỏi.



Thịnh Kiêu Dương hơi sững sờ, đúng là cô chưa nói.



Cô lấy điện thoại ra, phát hiện phía trên hiển thị có cuộc gọi đến, bởi vì có người đang hát nên cô không tiện nói người ta dừng lại để nghe điện thoại, liền cầm điện thoại rời khỏi phòng.



“Anh Lâm Diễn... Anh đến rồi à? Bọn em ở phòng Tử Kim số 203, anh...” Thịnh Kiêu Dương nghe thấy Lâm Diễn nói đã đến câu lạc bộ, liền đi đến thang máy theo bản năng, cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị người ta rút khỏi tay.



Cô xoay người nhìn thấy hai người quen đứng ở cửa phòng 205, một người là Viên Năng, một người là Nghiêm An Huyễn, điện thoại của cô đang bị Nghiêm An Huyễn cầm trên tay.



“Ha ha!” Nghiêm An Huyễn mở miệng cười khẩy, “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”



Thịnh Kiêu Dương không mở miệng đòi điện thoại, cô biết bọn họ cũng sẽ không trả nên chỉ cười khẩy, ánh mắt mang theo mấy phần chế giễu trêu chọc: “Ồ, chẳng lẽ lần trước tỏ tình thành công, hai người đang ở bên nhau hả?”



Mặt Viên Năng lập tức tối sầm.



Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK