*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nữ thần của cậu là ai vậy?” Giám đốc hỏi lại.
“Từ Kiều Kiều đó!“.
Giám đốc xụ mặt xuống: “Từ hôm nay trở đi, mọi người phải gọi cô ấy là Chủ tịch.”
“Oa, nữ thần của tôi thật sự trở thành Chủ tịch của công ty chúng ta à? Quá tuyệt vời! Chẳng phải sau này có thể nhìn thấy nữ thần mỗi ngày hả?” Nhân viên nam trẻ tuổi tỏ vẻ mơ mộng.
“Còn có một chuyện khác, dù tôi không nói thì mọi người cũng sẽ biết ngay thôi, Phó tổng giám đốc Tào đã được thăng chức thành Tổng giám đốc, nhưng người khác không3thay đổi.
Giám đốc nói.
“Lần này luôn là Phó tổng giám đốc Tào đại diện Thịnh tổng quản lý công ty, đối với chúng ta mà nói cũng không có gì khác biệt.” Giám đốc lại nhìn nhân viên nam này: “Vậy cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?” Nhân viên nam hơi ngạc nhiên, “Lão đại, anh hỏi rất kỳ lạ, điều này có ý nghĩa gì cũng không có chuyện của chúng ta mà, người thăng chức là Phó tổng giám đốc Tào, cũng không phải chúng ta.” “Điều đó có nghĩa ước mơ sau này được nhìn thấy nữ thần của cậu mỗi ngày chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.” Sau khi nói xong, Giám đốc vô cùng thoải mái quay lại phòng làm việc của mình.
“Tại sao vậy?” Nhân2viên nam nghi ngờ hỏi.
Em gái ngồi bên cạnh khinh bỉ liếc nhìn nhân viên nam: “Anh bị ngốc à, Phó tổng giám đốc Tào biến thành Tào tổng, sau này công ty sẽ do Tào tổng quản lý, Chủ tịch còn cần đến mỗi ngày sao? Đoán chừng quanh năm suốt tháng cũng không đến được mấy lần.”
“Nghĩ lại cũng đúng, người ta là ngôi sao lớn, đâu có thời gian và công sức để quản lý công ty, hơn nữa bản thân cô ấy cũng không quen với nghiệp vụ của công ty chúng ta, cô ấy cũng không phải quản lý chuyên nghiệp, chi bằng cất nhắc một người lên giúp cô ấy quản lý.
Tào tổng là người kỳ cựu của công ty, chọn ông ấy đúng là không thể thích hợp hơn nữa.”2Một người khác nói.
Nhân viên nam lúc trước còn đang vui vẻ vì có thể nhìn thấy nữ thần mỗi ngày hoang mang.
Sau khi Thịnh Kiêu Dương rời khỏi công ty liền đến căn nhà Thịnh Huân để lại cho cô, lúc trước ở trong bệnh viện, cô nói cho người của Thịnh gia thời gian ba ngày để dọn đi cũng không phải nói đùa.
Nhưng có một số người lại không biết xấu hổ, ngoại trừ nhà anh Hai Thịnh gia thuê một căn nhà gần trường học của Thịnh Giai cho nên không ở bên này, những người khác đều nghiễm nhiên coi nơi này là nhà của mình.
Lúc Thịnh Kiêu Dương mở khóa đi vào, liền thấy Thịnh Dật nghiêng người vùi vào ghế sofa, hưởng thụ người giúp việc trẻ đang phục vụ9đấm chân, dáng vẻ nhàn nhã khiến người ta thật sự muốn đánh chết anh ta.
Còn hai người già Thịnh gia và anh Cả Thịnh gia ngồi trên hai chiếc ghế sofa khác, nhắm mắt làm ngơ với điều này.
Tiếng bước chân của nhiều người như vậy, dù có mở tiếng tivi lớn hơn, chỉ cần không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe được, mấy người ngồi trên ghế sofa đồng loạt nhìn lại.
Lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đi giữa hai hàng vệ sĩ, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Lúc Thịnh Kiêu Dương mở khóa đi vào, liền thấy Thịnh Dật nghiêng người vùi vào ghế sofa, hưởng thụ người giúp việc trẻ đang phục vụ đấm chân, dáng vẻ nhàn nhã khiến người ta thật sự muốn đánh chết anh ta.
Còn hai người4già Thịnh gia và anh Cả Thịnh gia ngồi trên hai chiếc ghế sofa khác, nhắm mắt làm ngơ với điều này.
Tiếng bước chân của nhiều người như vậy, dù có mở tiếng tivi lớn hơn, chỉ cần không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe được, mấy người ngồi trên ghế sofa đồng loạt nhìn lại.
Lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đi giữa hai hàng vệ sĩ, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Lại không ngờ rằng, nói ba ngày thật sự là ba ngày, không nhiều cũng không ít.
“Cô tới làm cái gì?” Bà cụ căm tức nhìn Thịnh Kiêu Dương.
Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, “Người già đúng là hay quên, tôi là chủ của căn nhà này, đương nhiên là đến lấy lại đồ của mình, tránh cho một số người không sạch sẽ làm bản đồ của tôi.” “Mày nói ai không sạch sẽ, Từ Kiều Kiều, mồm miệng của mày sạch sẽ một chút!” Thịnh Dật tỏ vẻ muốn đi tới đánh người, nhưng nhìn thấy nhiều vệ sĩ cao to cường tráng như vậy, anh ta nào dám ra tay.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Đều thích trộm cắp những thứ không phải của mình.” Thịnh Kiêu Dương khinh bỉ nhìn Thịnh Dật.
“Mày nói linh tinh gì đó, chúng tạo trộm cái gì của mày hả?” Anh Cả Thịnh gia cũng tỏ vẻ muốn ra tay nhưng không dám.
Thịnh Kiêu Dương hừ lạnh, “Vậy thì phải hỏi đứa con trai ngoan của ông rồi.” .
Đôi mắt Thịnh Dật sáng lên, anh ta biết đối phương đang nói chuyện gì, nhưng khiến anh ta thấy ngạc nhiên là đến tận lúc này đối phương mới đến trách mắng.
“Mày đang nói cái gì? Con trai tao làm sao? Nó luôn ở nhà, nó làm cái gì hả?” Anh Cả Thịnh gia bất mãn vặn hỏi.
“Thịnh Dật, anh bắt tay với một công ty ma lừa của công ty mười triệu tệ, anh lại còn ngồi ở đây, anh có biết lừa đảo mười triệu tệ sẽ bị kết án tù bao nhiêu năm không? Mười năm trở lên!” Thịnh Kiêu Dương nhìn Thịnh Dật ngu xuẩn.
“Cái gì?” Hai người già và anh Cả Thịnh gia đều hoảng sợ.
Vẻ mặt của Thịnh Dật cũng hơi lúng túng, sau đó anh ta nhớ ra điều gì đó lại bình tĩnh: “Tôi lừa đảo chỗ nào hả, tôi đang kiếm tiền cho công ty, một tháng sau sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.” Nghĩ đến bản thân được trích phần trăm là một triệu tệ, dễ dàng kiếm được một triệu tệ như vậy, trên mặt Thịnh Dật xuất hiện một nụ cười.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thịnh Dật không có gì là ngạc nhiên, ba người còn lại cũng bình tĩnh hơn, Thịnh Kiêu Dương tức đến bật cười, cô đưa tay vén tóc trên gò má ra sau, nói từng câu từng chữ: “Biết tôi nói công ty ma là có ý gì không?” Nụ cười trên mặt Thịnh Dật dần biến mất, anh ta mơ hồ có một dự cảm xấu.
“Người chịu trách nhiệm tư cách pháp nhân của công ty đầu tư kia đã cuỗm tiền ra nước ngoài rồi, còn anh là đồng bọn, phải một mình gánh chịu trách nhiệm, hôm nay Cục Cảnh sát đã chính thức lập án rồi.” Thịnh Kiêu Dương nói.
“Không, không thể nào!” Thịnh Dật lùi lại một bước, ngã ngồi trên ghế sofa.
Ba người còn lại của Thịnh gia hoảng sợ, Thịnh Dật là đứa con trai duy nhất của Thịnh gia, là hy vọng của bọn họ, nếu bởi vì vậy mà phải ngồi tù mười năm thì sẽ bị phá hủy mất.
“Nếu không tin thì anh có thể liên lạc với người kia, nếu như có thể liên lạc thì tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh.” Trên mặt Thịnh Kiêu Dương lộ ra vẻ trêu tức.
Thịnh Dật nghe nói như vậy, chân tay luống cuống cầm điện thoại của mình ở trên bàn trà lên gọi điện thoại.
Sau đó, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, số điện thoại mà anh ta gọi luôn trong trạng thái tắt máy, sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi, nói là phờ phạc cũng không quá.
Vốn ba người của Thịnh gia còn chờ mong nhìn Thịnh Dật, vẻ mặt cũng dần u ám.
Thịnh Kiêu Dương cười ha ha, giễu cợt: “Nếu anh không làm những việc không có đầu óc này, dựa vào số tiền trợ cấp mà Thịnh Huân để lại cho cha mẹ ông ta, cũng có thể ở nhà làm sâu gạo mấy chục năm.
Nhưng anh thật sự để tôi
mở rộng tầm mắt, biết thế nào là ngu xuẩn tự tìm đường chết cho bản thân.“.
“Từ Kiều Kiều, không, Kiều Kiều, cháu thả cho Thịnh Dật của chúng ta một con đường sống đi, bà nội van xin cháu.” Bà cụ đi lên trước, bị vệ sĩ ngăn lại ở khoảng cách hơn một mét.
Anh Cả Thịnh gia cũng bước tới đây, vẻ mặt cầu xin: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, xương gãy vẫn còn liền gân, Thịnh Dật cũng chỉ bị lừa, nó cũng chỉ có ý tốt thôi, cháu hãy nể mặt nó là anh họ của cháu tha cho nó có được không?” Thái độ này thật sự là thay đổi 360 độ.
“Ai là người một nhà với các người? Sao tôi lại có loại người nhà ngu xuẩn thích tìm đường chết như các người chứ.” Thịnh Kiêu Dương cười lạnh nhìn bọn họ.
Lúc này, một tiếng hát ngân nga vang lên, sau đó mẹ của Thịnh Dật – chị dâu Cả Thịnh gia tâm trạng khá tốt vừa đếm tiền vừa đi vào, bà ta còn chưa ngẩng đầu lên đã nói: “Sao không đóng cửa, đoán xem hôm nay em thắng bao nhiêu tiền?” Không ai trả lời bà ta, bà ta vừa ngẩng đầu đã giật mình kêu lên.
“Từ Kiều Kiều, cô lại tới làm gì?” Chị dâu Cả Thịnh gia lập tức tiến vào trạng thái bao che cho con mình, lao tới bên cạnh bà cụ, cảnh giác nhìn Thịnh Kiêu Dương.
“Mã Cầm, đừng nói nữa, Thịnh Dật gặp rắc rối rồi.” Anh Cả Thịnh gia lôi kéo vợ của ông ta.
Vẻ mặt Mã Cầm thay đổi, quay lại nhìn Thịnh Dật mất hồn mất vía ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng phát hiện chỗ không đúng: “Tiểu Dật đã gây họa gì?” “Tiểu Dật, nó...” Thịnh Kiêu Dương không ở lại nữa, cô chỉ muốn khiến người cô ghét không được bình an mới tự mình đến đây lượn một vòng, cô liếc mấy người này, liền xoay người đi ra ngoài.
“Kiều Kiều, cháu tha thứ cho Thịnh Dật đi, bà nội van xin cháu, bà nội quỳ xuống trước mặt cháu.” Sau lưng vang lên giọng của bà cụ.
Thịnh Kiêu Dương cũng không quay đầu lại.
“Mẹ, mẹ quỳ xuống với cô ta làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Cầm vội vàng đỡ bà cụ.
“Cô hỏi con trai ngoan của cô đi!” Anh Cả Thịnh gia vung tay lên, thở hổn hển đi lên lầu.
Mã Cầm nhìn Thịnh Dật, vội vàng hỏi: “Tiểu Dật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Cô ta nói Thịnh Dật nhà chúng ta bắt tay với công ty ma lừa đảo mười triệu tệ của công ty, nói ông chủ của công ty ma này đã cuỗm tiền chạy mất, Thịnh Dật phải chịu tất cả trách nhiệm, sẽ bị phản mười năm tù trở lên, nghiệp chướng mà!” Bà cụ lại rơi nước mắt.
Mã Cẩm sững sờ ngay tại chỗ.
Cuối cùng bà ta đã hiểu rõ vì sao vừa rồi bà cụ muốn quỳ xuống cầu xin Từ Kiều Kiểu kia tha thứ, nếu vừa rời bà ta biết được, bà ta cũng sẽ quỳ xuống.
“Tiểu Dật, sao con lại làm việc phạm pháp này hả?” Mã Cầm vô cùng đau đớn nói.
“Con có thể làm gì chứ, con cũng bị lừa!” Thịnh Dật mất khống chế quát lên.
Người trong phòng đều là vẻ mặt tuyệt vọng, ở bên ngoài, Thịnh Kiêu Dương lên xe mỉm cười nhìn căn biệt thự kia qua cửa sổ xe.
Cho nên nói làm người vẫn nên an phận một chút, nếu không kết cục sẽ giống như tên Thịnh Dật ngu xuẩn kia! Xe chậm rãi lái ra bên ngoài tiểu khu.
Thịnh Kiêu Dương gọi điện thoại cho Thẩm Trí Ninh.
“Bắt được người cùng không cần đưa về nước ngay, lần này em nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!”