“Có phải có hiểu lầm gì không? Có lẽ chỉ là không cẩn thận va trúng.” Có người nói.
Lương Sương Nghệ ôm bụng kêu đau.
“Từ Kiều Kiều, tôi tưởng rằng chúng ta là bạn học cấp ba, lại từng chơi với nhau, cô sẽ nhớ một chút tình cũ, không ngờ sau khi cô biết em bé trong bụng tôi là của Vệ Dương liền đối xử với tôi như vậy, cô làm như vậy sao xứng đáng với sự yêu thích của mọi người!” Lương Sương Nghệ căm giận nói.
Nghe thấy cô ta nói như vậy, đám người vây xem đều3tỏ vẻ “thì ra có nội tình“.
Bà cụ kia càng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thịnh Kiêu Dương, chỉ trích: “Con người của cô sao lại như vậy, cô là nhân vật công chúng đấy, tôi không quan tâm ân oán giữa hai người lớn đến mức nào, cô cũng không thể đối xử với một phụ nữ có thai như thế!”
Tiếng động ồn ào ở bên này cũng hấp dẫn những người ở phòng xa hơn. Bởi vì Lương Sương Nghệ cố ý chặn Thịnh Kiêu Dương ở ngay giữa lối giao nhau, không chỉ có phòng riêng, còn có những người ở đại sảnh cũng bị thu hút, chỉ trong chốc lát hành lang đã bị chặn cứng.
Phòng riêng của Cố Châu nằm ở trong cùng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng động, không2muốn tham gia trò vui nên không đi ra, cũng không biết Thịnh Kiêu Dương bị chặn ở đây.
Thịnh Kiêu Dương đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, vẻ mặt rất bình tĩnh, cô không nhìn Lương Sương Nghệ nữa, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Thư Nhã, “Cô hăng hái thật đấy, quay xong chưa? Không bằng đưa đoạn video ra cho mọi người cùng thưởng thức một chút?”
Bạn cũng đã ngã xuống rồi mà không đi đỡ, còn đứng một bên quay video?
Ánh mắt của mọi người trở nên do dự.
Thư Nhã hơi hoảng hốt, nhìn Lương Sương Nghệ, người kia liếc nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức thấy yên tâm chính nghĩa nói: “Tôi chỉ nghĩ là bạn học cũ gặp lại thì quay video kỷ niệm, ai1biết cô lại làm chuyện như vậy với Sương Nghệ. Tôi nhất định sẽ công khai bộ mặt thật của cô, tuyệt đối không để mọi người bị lừa gạt bởi vẻ ngoài giả tạo của cô.”
Tư duy của người xem rất dễ bị dẫn dắt, cộng thêm với ấn tượng xấu lúc đầu, ánh mắt người xung quanh nhìn Thịnh Kiêu Dương lại trở nên không tốt.
“Mấy người không có ai gọi xe cứu thương à? Trước tiên đỡ phụ nữ có thai lên đã, thời tiết tháng Ba vẫn còn hơi lạnh, không thể ngồi dưới đất.” Bà cụ kia nói.
“Ôi đau quá!” Lương Sương Nghệ tiếp tục ôm bụng kêu đau.
“Nhất định cô ấy đã bị động thai rồi, Quai Quai mau gọi xe cứu thương đi.” Bà cụ thấy tất cả mọi người1đều do dự, đẩy người phía trước ra đi đỡ Lương Sương Nghệ, vừa bảo cháu gái của mình gọi điện thoại.
Một bà cụ thì có bao nhiêu sức lực để đỡ một phụ nữ có thai không muốn đứng lên chứ?
“Ai đến giúp một tay đi!” Bà cụ bất mãn nhìn Thịnh Kiêu Dương đang khoanh tay đứng một bên tỏ vẻ không liên quan đến mình, “Cô mau đến đây đỡ đi, cô đẩy ngã người ta còn không biết xấu hổ khoanh tay đứng nhìn? Cô có còn chút đạo đức và liêm sỉ nào không?”
“Sao tôi biết cô ta có vu oan cho tôi nữa không, tôi vẫn nên không chạm vào cô ta thì tốt hơn.” Thịnh Kiêu Dương nói rất lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo sự chế giễu.
“Ôi!” Lương1Sương Nghệ tiếp tục đau đớn kêu lên.
Cả đám người bên cạnh đều bắt đầu hằm hằm nhìn Thịnh Kiêu Dương, cháu gái của bà cụ gọi điện thoại xong vội vàng chạy tới giúp đỡ nâng người lên.
Lương Sương Nghệ ôm bụng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của bọn họ.
Thịnh Kiêu Dương quay đi, ánh mắt tìm kiếm trên lối đi nhỏ, nhưng điều khiến cô thất vọng là không thể tìm được camera.
Mọi người đều chú ý đến động tác của cô, Lương Sương Nghệ và Thư Nhã đắc ý nhìn nhau, bọn họ đã sớm nhìn rồi, nếu không sẽ không dùng đến chiêu này, nếu như trong hành lang thật sự có camera, bọn họ sẽ ngu đến mức làm ra loại việc dễ bị bắt thóp vậy sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người quản lý được nhân viên gọi tới.
Người đứng xem trò vui kể lại cả sự việc.
Bây giờ không có chứng cứ và nhân chứng có thể chứng minh Thịnh Kiêu Dương không đẩy Lương Sương Nghệ, cục diện rất bất lợi với Thịnh Kiêu Dương, nhất là Lương Sương Nghệ còn giả vờ giả vịt đã chịu oan ức.
“Gọi xe cứu thương chưa?” Người quản lý hơi đau đầu vì chuyện xảy ra trong nhà hàng của mình. Hơn nữa, anh ta còn muốn đứng về phe Kiều Kiều, cảm thấy một ngôi sao chuyên nghiệp đang phát triển không ngừng như cô không cần thiết làm ra chuyện như vậy, nhưng không có chứng cứ làm sao chứng minh bản thân vô tội được?
“Đã gọi rồi.” Có người trả lời.
Thư Nhã thấy được rồi thì thôi, cất điện thoại, đi đến bên cạnh Lương Sương Nghệ đổi chỗ với cô gái trẻ đang đỡ Lương Sương Nghệ: “Xe cứu thương vẫn chưa đến, tôi thấy chúng tôi vẫn nên tự gọi xe đến bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
“Tự đi? Sau đó đi luôn hả?” Thịnh Kiêu Dương nở một nụ cười lạnh.
“Từ Kiều Kiều, tôi biết thời cấp ba cô vẫn luôn thích Vệ Dương, nhưng bây giờ cô có nhớ nhung anh ấy thì cũng vô dụng thôi, tôi và anh ấy mới là vợ chồng được pháp luật thừa nhận, dù cô có đẩy tôi ngã đến sinh non, Vệ Dương cũng sẽ không chia tay với tôi.” Lương Sương Nghệ ôm bụng bầu, nói như đúng rồi.
Người xung quanh nghe thấy Lương Sương Nghệ nói như vậy đều xôn xao, tin tức này đúng là hot mà.
Thịnh Kiêu Dương cười nhạo: “Vừa nãy đã muốn nói rồi, Vệ Dương là ai?”
“...” Lương Sương Nghệ ngạc nhiên.
“Từ Kiều Kiều, thời cấp ba cô cứ khóc lóc van nài đuổi theo Vệ Dương không bỏ, Vệ Dương và Lương Sương Nghệ đã là thanh mai trúc mã, sau đó cũng tự nhiên ở cạnh nhau, cũng vì cô chen chân vào giữa bọn họ, mới khiến bọn họ đi một vòng tròn thật lớn. Bây giờ cô tìm được kim chủ lớn hơn rồi, liền giả vờ không biết chúng tôi? Cô còn biết xấu hổ không!” Thư Nhã nói.
Đúng lúc này, đám người bị đẩy ra.
“Kim chủ? Là nói tôi à?”
Thịnh Kiêu Dương nhìn người vừa tới, mắt sáng lên, tự nhiên nở nụ cười, càng bình tĩnh hơn.
“Anh Trí Ninh, anh đã đến rồi.”
“Ừ.” Anh đứng bên cạnh, bày ra dáng vẻ bảo vệ, ôm eo của cô.
Nhưng lúc nhìn người khác anh lại không thân thiện như vậy, ánh mắt lạnh lẽo liếc một vòng, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh: “Tôi quen biết Kiều Kiều hơn mười năm rồi, sao không biết cô ấy ‘khóc lóc van nài’ theo đuổi không buông một người tên là Vệ Dương gì đó? Nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không là tội phỉ báng!”
“Cô ta còn đẩy ngã Lương Sương Nghệ!” Thư Nhã không cam lòng.
“Chứng cứ.” Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt phun ra hai chữ.
“Tôi nhìn thấy, tôi còn quay lại nữa.” Thư Nhã nói.
“Đã quay rồi à, vậy cô lấy video ra bật lên xem nào.” Lúc này vẻ mặt của Thẩm Trí Ninh không khác gì Thịnh Kiêu Dương, đều là trong vẻ lạnh lùng xen lẫn sự khinh thường.
“Còn chưa chỉnh sửa, chỉ sợ không dám lấy ra.” Thịnh Kiêu Dương tùy tiện nói một câu.
“Nếu tôi lấy ra bị các người cướp lấy xóa đi thì phải làm sao?” Thư Nhã cứng cổ nói, cô ta quay hơi sớm, vốn định để sau đó sẽ chỉnh sửa một chút, bây giờ đâu dám lấy ra.
Bà cụ luôn cảm thấy là Thịnh Kiêu Dương đẩy ngã Lương Sương Nghệ nên tỏ vẻ cổ vũ nói với Thư Nhã: “Cô bé, cháu cứ lấy ra đi, có chúng tôi làm chủ cho hai cháu, nếu cậu ta dám xóa bỏ vậy là bọn họ chột dạ.”
“Đúng vậy, lấy chứng cứ ra cho anh ta xem đi!” Những người khác cũng rối rít hùa theo.
Làm sao bây giờ? Thư Nhã vội vàng nhìn Lương Sương Nghệ.
Lương Sương Nghệ ôm bụng kêu gào đau đớn.
Cứ giằng co như thế một lát, xe cứu thương đã đến cửa.
“Xe cứu thương đến rồi!” Người đứng ngoài cùng kêu lên.
Những người đang chặn ở lối đi rối rít lùi lại, nhường đường cho nhân viên cứu thương.
“Là cô ấy, cô ấy bị động thai.” Bà cụ luôn đứng bên cạnh Lương Sương Nghệ nhìn thấy nhân viên cứu thương đi tới liền vội nói.
Bác sĩ đi theo xe quan sát Lương Sương Nghệ, sau đó để cô ta nằm lên cáng.
Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh nhìn nhau, đi theo nhân viên cứu thương.
Không gian trong xe cứu thương có hạn, Thư Nhã ngồi lên xe cứu thương, Thịnh Kiêu Dương ngồi vào xe của Thẩm Trí Ninh, đi theo sau xe cứu thương đến bệnh viện.
Trong xe cứu thương, bác sĩ đang chẩn đoán bước đầu cho Lương Sương Nghệ, thấy sắc mặt cô ta rất tốt, nhịp tim và mạch đập đều ổn định. Lại nói, sau khi lên xe liền nói bụng không còn đau nữa, anh ta nói đến bệnh viện làm kiểm tra, sau đó ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.
Thư Nhã nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy chiếc xe hơi phía sau vẫn đi theo xe cứu thương, liền dùng ánh mắt ra hiệu với Lương Sương Nghệ.
Lương Sương Nghệ liếc nhìn bác sĩ đang cúi đầu xem điện thoại gật đầu với Thư Nhã, im lặng đáp lại cô ta, đến bệnh viện rồi nói tiếp.
Đóng kịch phải đóng đến cùng!
Trong xe của Thẩm Trí Ninh, Thẩm Trí Ninh vuốt tay Thịnh Kiêu Dương, hỏi cô: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa chứ, bị người ta giả vờ va phải thôi!” Thịnh Kiêu Dương bĩu môi.
“Em có ân oán với hai người này à?”
“Có trời mới biết bọn họ là ai! Em còn không biết cả tên của bọn họ, chắc là bạn học cũ, nhìn bây giờ em sống tốt như vậy, liền muốn bôi nhọ một chút.” Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến cô gái mang thai kia còn không thèm có hành động xô đẩy đã ngồi thẳng xuống đất, chỉ sợ cũng thật sự lo lắng sẽ làm tổn thương đến con mình.
“Vệ Dương là ai?”
Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, nhìn người đàn ông đang nắm tay cô nghiên cứu từng ngón tay một, hình như muốn đếm rõ ràng từng đường vân nhỏ ở trên tay cô.
Cô hơi nhếch môi: “Người ta nói vụ tai nạn ngày đó là vì thất tình, à, không xong rồi, chắc Vệ Dương này là bạn trai quen thời cấp ba?”
Cô biết anh hiểu, dù sao anh cũng đã biết thân phận của cô.
Thẩm Trí Ninh nắm tay cô, quay sang nhìn: “Em rất vui vẻ vì biết có một người bạn trai cũ sao?”
Vấn đề này khá nguy hiểm, trả lời không tốt sẽ bùng nổ chiến tranh mất.
“Không, dù sao cũng không phải bạn trai cũ của em. Hình như lần trước em có nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta bị em ném qua vai, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.” Nói đến đoạn sau, Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ cầu khen ngợi nhìn Thẩm Trí Ninh.
Xem đi, không cần anh ra tay, cô đã tự tay dọn dẹp “tình địch” cho anh rồi. Chẳng lẽ điều này không đáng được khen ngợi sao.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com