*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi mẹ của cô ta bị bắt giam, cô ta đã sâu sắc nhận ra, không có tiền là không được, cho nên cô ta chắc chắn phải lấy được gia sản thuộc về mình.
“Thi Vận, sao cháu có thể nói như vậy?” Ông cụ Thịnh quát lên.
Thịnh Thi Vận cứng cổ nói: “Cháu nói sai chỗ nào sao? Về mặt pháp luật, cháu mới là người thừa kế hợp pháp, đồ của cha cháu3không có một phần tiền nào liên quan đến anh họ!” “Cháu...” “Bộp, bộp, bộp” ở cửa vang lên tiếng vỗ tay.
“Lúc đầu đúng là không có chuyện của tôi, nhưng lúc người chết vẫn còn sống liên tục tỏ ý, nếu như ông ta chết sẽ để tôi đưa tang cho ông ta.” Thịnh Kiêu Dương nói.
“Điều đó không thể nào!” Mấy người đồng thanh.
Thịnh Kiêu Dương cười lạnh, “Biết các người không tin, cho nên tôi đã gọi luật sư của Thịnh Huân đến đây, đợi thêm một lúc nữa, ông ta sẽ tới ngay.” Sự hoảng sợ trong lòng Thịnh Thi Vận càng ngày càng lớn, cô ta dò hỏi: “Cha có lập di chúc sao?” Thịnh Kiêu Dương không trả lời câu hỏi của2Thịnh Thi Vận, chỉ bước vào trong, sau đó ngồi xuống ghế sofa nhỏ, vệ sĩ của cô thì đứng bên cạnh, lúc nào cũng đề phòng những người này.
“Mẹ, cô ta thật sự là con gái của chú sao?” Thịnh Giai kéo áo mẹ cô ta, nhỏ giọng hỏi thăm.
“Đúng vậy, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đến chào hỏi cô ta.” Chị dâu thứ hai của Thịnh Huân híp mắt nhìn con gái.
Vẻ mặt Thịnh Giai vui vẻ, cô ta nhanh chóng nhận ra đây là tình huống gì lại vội giấu nụ cười đi, chỉ là trong mắt vẫn lộ ra ý cười không thể kiềm chế được.
Cô ta có thể không vui à, gần đây vị này đang vô cùng nổi tiếng trong giới giải2trí, bỗng nhiên cô ấy lại trở thành em họ của mình, lúc trước cô ta nghe mẹ nói còn tưởng rằng mẹ mình đang nói chuyện cười, không ngờ lại là thật.
Mẹ của cô ta đã nói, sẽ bảo Từ Kiều Kiều cho cô ta một tương lai tốt, có thể đi theo Từ Kiều Kiều, còn không tốt hơn một nhân viên bình thường làm trong công ty vô số lần à? Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Có người bước vào.
Người bước vào mặc một bộ âu phục trang trọng, còn đeo kính mắt lịch sự, trong tay cầm một chiếc cặp tài liệu.
Tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy bước vào với vẻ mặt khinh bỉ và chế9giễu, bên cạnh cô còn có một anh chàng đẹp trai đi theo, sau lưng còn có vệ sĩ, khí thể đã đủ đè ép người ta.
“Anh Lâm Dục!” Thịnh Thi Vận giật mình gọi.
Lâm Dục đứng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương nghe tiếng cũng chỉ liếc nhìn Thịnh Thi Vận một cái, không hề đáp lại.
“Thật sự là một trò vui, thi thể còn chưa lạnh đầu, thế mà các người đã bắt đầu tranh giành tài sản rồi, ông ta ở dưới suối vàng mà biết chắc sẽ rất thất vọng đau khổ đấy.” Thịnh Kiêu Dương châm chọc nhìn mọi người.
“Nơi này không có việc của cô!” Bà cụ xụ mặt quát.
Cô ta có thể không vui à, gần đây vị này đang vô cùng nổi tiếng4trong giới giải trí, bỗng nhiên cô ấy lại trở thành em họ của mình, lúc trước cô ta nghe mẹ nói còn tưởng rằng mẹ mình đang nói chuyện cười, không ngờ lại là thật.
Mẹ của cô ta đã nói, sẽ bảo Từ Kiều Kiều cho cô ta một tương lai tốt, có thể đi theo Từ Kiều Kiều, còn không tốt hơn một nhân viên bình thường làm trong công ty vô số lần à? Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Có người bước vào.
Người bước vào mặc một bộ âu phục trang trọng, còn đeo kính mắt lịch sự, trong tay cầm một chiếc cặp tài liệu.
Ông ấy vừa đi vào đã tự giới thiệu bản thân với mọi người: “Tôi tên là Tống Minh Thanh, là luật sư giữ di chúc của ông Thịnh Huân.” Tất cả người của Thịnh gia đều sững sờ, không ngờ Thịnh Huân thật sự lập di chúc.
Thịnh Kiêu Dương nhìn vị Luật sư Tống này: “Luật sư Tống, làm phiền ông nói cho bọn họ biết, có phải Thịnh Huân đã để lại di ngôn cho tôi xử lý tang lễ cho ông ta hay không.” Luật sư Tổng gật đầu với Thịnh Kiêu Dương, sau đó từ trong cặp tài liệu lấy ra một chiếc máy tính bảng, ngón tay vừa lướt trên màn hình, vừa nói: “Ông Thịnh Huân từng lập di chúc lúc tỉnh táo, dặn dò cô Từ Kiều Kiều có toàn quyền lo liệu tang lễ của ông ấy, ở đây có video làm chứng.” Luật sư Tống vừa mở video lập di chúc của Thịnh Huân ra, cũng vừa trượt thanh tiến trình đến một vị trí, máy tính bảng đã bị Thịnh Dật cướp mất.
Người xuất hiện trong video thật sự là Thịnh Huân.
“Tôi không sống được mấy ngày nữa, Kiều Kiều, cha không biết con có tha thứ cho cha hay không, nhưng cha chỉ có thể mặt dày cầu xin con, cha chỉ muốn con lo liệu tang lễ cho cha, an táng tro cốt của cha cùng một chỗ với Tố Tố.
Còn công ty và nhà con muốn ở thì cứ giữ để ở, không muốn giữ lại cũng có thể bán đi...” “Cạch” máy tính bảng rơi xuống đất.
Mí mắt Luật sư Tống giật một cái, ông nhìn màn hình máy tính bảng bị rơi vỡ, giơ tay đẩy gọng kính: “Ném cũng vô dụng thôi, video có bản sao lưu, hơn nữa văn bản di chúc cũng đã lập xong và công chứng.
Bất cứ hành vi gì của các người đều không thể thay đổi nguyện vọng của ông Thịnh Huân lúc còn sống.” Thịnh Dật trừng mắt nhìn Luật sư Tổng: “Chú Ba nói công ty và nhà con muốn ở thì cứ giữ để ở, không muốn giữ lại cũng có thể bán đi” là có ý gì?” Luật sư Tổng thầm khinh bỉ người này, sau đó ông lấy một phần tài liệu từ trong cặp tài liệu: “Theo di chúc của ông Thịnh Huân, ngoại trừ chi phí phụng dưỡng cha mẹ, toàn bộ số tài sản còn lại sẽ trao cho cô Từ Kiều Kiều...” “Cái gì?” Người của Thịnh gia hoảng sợ.
Mắt thấy con vịt đã chín bay đi Thịnh Dật ngạc nhiên đặt câu hỏi: “Ông là do Từ Kiều Kiều gọi tới, ai biết di chúc này có phải do hai người ngụy tạo ra hay không.” Luật sư Tống khinh thường liếc nhìn Thịnh Dật, vẻ mặt nghiêm túc: “Đạo đức nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi giả tạo xuyên tạc di chúc, nếu như cậu còn phỉ báng tôi như vậy, tôi có quyền khởi tố cậu.”
Thịnh Dật nghe xong, vội ngậm miệng lại.
“Đưa đi chúc cho tôi xem một chút.” Anh Cả của Thịnh Huân vẫn không dám tin, ông ta đưa tay về phía Luật sư Tống.
Luật sư Tống đưa di chúc qua.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, phía trên còn có chữ kí và con dấu cá nhân của Thịnh Huân.
Hơn nữa, đúng như lời nói của Luật sư Tống, đã được thông qua công chứng rồi, nói cách khác phần di chúc này được pháp luật bảo vệ.
Trên di chúc đã viết rõ ràng có bao nhiêu tài sản trao cho Kiều Kiều, bao gồm ngôi biệt thự kia, tất cả chứng từ sở hữu bất động sản đều đã được chuyển sang tên Kiều Kiều.
Ngoại trừ bỏ ra năm triệu tệ là tiền dưỡng lão của hai người già, tất cả những cái khác, bao gồm cổ phần của công ty, tất cả tài sản khác đều thuộc danh nghĩa của Kiều Kiều.
Người nhà họ Thịnh đều bị đả kích mạnh, nhất là vẻ mặt “công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước” của Thịnh Dật.
Ngoài ra, Thịnh Thị Vận cũng chịu đả kích rất lớn.
Thịnh Thị Vân vốn cho rằng Thịnh Kiêu Dương đã chết rồi, cô ta có thể thừa kế tài sản của Thịnh Huân, nhưng cô ta chắc chắn không ngờ rằng lại có một Từ Kiều Kiều nhảy ra.
Hơn nữa, Thịnh Huân đổi với Từ Kiều Kiều này tốt đến quá đáng, lại còn chuyển tất cả tài sản sang tên Từ Kiều Kiều, còn cô ta, ngay cả cái tên cũng không xuất hiện ở trên di chúc.
Vẻ mặt của cô ta giống như đang khóc, lại như đang cười.
Cô ta vẫn biết Thịnh Huân không thích đứa con gái là cô ta, chỉ là không biết ở trong lòng ông, cô ta không hề có địa vị gì, một chút xíu cũng không có.
Bây giờ, mẹ còn đang bị giam giữ, ngay cả thăm cũng không được, cha chết đi còn không chia cho cô ta một đồng nào, Thịnh Thi Vận cảm thấy cả thế giới đều tối đen.
“Trưa mai thi thể sẽ được hỏa táng ở nhà tang lễ, mấy người muốn tới thì tới, không muốn tới thì đừng tới.” Thịnh Kiêu Dương dựa vào ghế sofa, nhìn vẻ mặt khác nhau của bọn họ.
Thịnh Thi Vận đỏ bừng mắt trùng Thịnh Kiêu Dương, “Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì?” “Điều này có cần phải dùng thủ đoạn gì không? Tất cả chỉ nằm ở địa vị trong lòng ông ta thôi.
Khuyến mấy người một câu, không phải của mình thì đừng mơ tưởng, nếu không sớm muộn gì cũng bị đánh về nguyên hình.” Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng nói.
“Mẹ của mày là ai, vì sao lúc này cô ta còn chưa tới?” Bà cụ vặn hỏi, bà ta muốn nhìn xem rốt cuộc là con hồ ly tinh nào, vậy mà có thể khiến cho Thịnh Huân làm như vậy.
Vẻ mặt của Thịnh Kiêu Dương bình tĩnh, “Thịnh Huân tặng tài sản cho tôi, có liên quan gì đến mẹ tôi.” “Để cô ta đi ra đây, tao muốn nhìn xem là ai mà có thủ đoạn lợi hại như thế!” Bà cụ cao giọng nói.
Thịnh Kiêu Dương ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bà cụ, quay lại nói với Luật sư Tống: “Luật sư Tống, ngày mai ông cũng đến đi.” Luật sư Tống gật đầu đồng ý.
“Mày có hiểu thế nào là gia giáo không, bà mày đang nói chuyện với mày mà mày cũng không nhìn!” Anh Cả của Thịnh Huân cau mày nói.
Thịnh Kiêu Dương đảo mắt nhìn mấy người họ, nhẹ nhàng nói: “Không nhìn thì sao?” “Mày!” Ngoại trừ gia đình anh Hai của Thịnh Huân, những người khác đều bị chọc tức.
“Bây giờ, tốt nhất đừng phí lời với tôi, không bằng về dọn dẹp hành lý đi, vừa nãy các người cũng nghe được rồi đấy, ngôi biệt thự ở Thành Tây đã thuộc danh nghĩa của tôi, sau khi tang lễ kết thúc, tôi sẽ bán ngôi biệt thự này đi.
Đương nhiên, nếu như các người chịu dùng tiền để mua lại, tôi không có ý kiến.” Thịnh Kiêu Dương nói.
“Mày dám!” Ông cụ rất tức giận.
Nhìn những người từng là người thân này, khóe môi Thịnh Kiêu Dương hiện ra một nụ cười lạnh, bây giờ cô bán tống bán tháo căn nhà cũng không muốn cho những người này ở lại.
Trước kia Thịnh Huân mua căn nhà này là để một nhà ba người bọn họ ở lại, bây giờ lại bị những người không liên quan chiếm lấy.
“Tôi đương nhiên dám, bây giờ căn nhà kia là của tôi, tôi muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế.” Cô nói xong đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói thêm: “Nhắc nhở một chút, căn nhà kia đã là của tôi, toàn bộ những thứ trong nhà vốn thuộc về Thịnh Huân cũng là của tôi, nếu có cái gì biến mất, hoặc là bị hỏng...” “Ha ha, cứ chờ bồi thường đi!”