Lâm Diễn cũng đang nhìn cô, dường như trong đôi mắt tụ hội hết tinh hoa trời đất kia đang phản chiếu bóng dáng cô, tình cảm nồng nàn đến mức làm người ta không chống đỡ được
“Sao, sao thế?” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên
“Anh không muốn em lại xảy ra chuyện nữa.” Anh dùng giọng nói như ngâm thơ để nói
Cảm thấy trái tim của mình lại bắt đầu rục rịch, Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên cô đã đánh giá cao sự chống cự của mình với Lâm Diễn rồi
Cô đảo mắt: “Anh đã nghe được bản nhạc em vừa đánh chưa?” “Nghe được rồi.”3Anh khẽ cười, sao không nhìn ra cô đang cố gắng nói sang chuyện khác chứ
“Vậy anh cảm thấy thế nào?”
“Nếu có thể điều chỉnh một vài chỗ thì tiết tấu sẽ tốt hơn.”
“Hả?” Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ, “Mấy chỗ nào?” Lâm Diễn nhếch môi, “Giá tiền hướng dẫn của anh rất đắt, có thể mời anh đi ăn cơm trước không?”
Thịnh Kiêu Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ, gần một giờ chiều rồi, “Anh chờ một chút, em đi chào giáo viên đã.”
“Được.” Thịnh Kiêu Dương chào hỏi xong liền rời đi với Lâm Diễn, đương nhiên đồng chí vệ sĩ nữ của chúng ta cũng đi cùng.
Đến một nhà hàng Tây, Thịnh Kiêu Dương và Lâm Diễn ngồi một bàn, vệ sĩ nữ và vệ sĩ2của Lâm Diễn ngồi ở một bàn khác.
“Anh đặc biệt đến gặp em sao?” Thịnh Kiêu Dương nhìn Lâm Diễn ngồi đối diện
Giữa hàng lông mày của Lâm Diễn đều là vẻ dịu dàng, anh nói: “Sau khi anh nói chuyện với em, anh đã quyết định không kiềm chế tình cảm của mình nữa
Lúc lo lắng cho em, lúc rất muốn đến gặp em, lúc em cần anh, dù ở xa hơn nữa anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em.”
Bum! Bum! Bum!
Thịnh Kiêu Dương nâng ly rượu lên, dùng hành động uống rượu để che giấu biểu cảm đã mất kiểm soát của mình
“Khi nào anh trở về?” Cô không thể không dùng chiêu nói sang chuyện khác
“Tối nay.” Nghe được câu trả lời của anh, đột nhiên1Thịnh Kiêu Dương không biết mình nên thấy may mắn hay mất mát
Lâm Diễn nhìn nét mặt của cô, giọng điệu ôn hòa: “Anh biết em đã tìm được niềm vui mới, bộ phim truyền hình mà em đóng vai chính cũng sắp phát sóng, bởi vì trái múi giờ, anh không thể là người xem đầu tiên, em có thể giới thiệu sơ qua nội dung cốt truyện cho anh biết không?” Đối với yêu cầu này của anh, đương nhiên Thịnh Kiêu Dương không có cách nào từ chối
Lúc bò bít tết được mang lên cũng là lúc cô nói đến nội dung đặc sắc của cốt truyện, chờ cô nói xong, bò bít tết ở trước mặt Lâm Diễn đã được anh cắt cẩn thận thành những1hình vuông nhỏ có kích thước tương tự nhau, anh đứng dậy đổi đĩa bò bít tết đã được cắt gọn gàng lấy đĩa bò bít tết còn chưa động tới ở trước mặt Thịnh Kiêu Dương
Thịnh Kiêu Dương nhìn anh, cầm nĩa thưởng thức sự ấm áp nhỏ bé này.
“Có ngon không?” Lâm Diễn hỏi.
“Bò bít tết do anh cắt càng ngon hơn.” Nói xong, Thịnh Kiêu Dương cũng ngẩn ngơ
Lâm Diễn nhìn cô nói: “Sắp đến lễ trưởng thành lần thứ hai của em rồi.”
Thịnh Kiêu Dương khẽ ừ một tiếng, lần duy nhất có được ăn bò bít tết do Lâm Diễn tự tay cắt là vào ngày sinh nhật 18 tuổi ô, hương vị vấn vương nơi đầu lưỡi và tâm trạng ngọt như ngâm nước1đường khắc sâu vào linh hồn, bất kể lúc nào nhớ tới, cô cũng thấy ký ức này vẫn mới mẻ như mới ngày hôm qua.
Ký ức như từng sợi tơ không cách nào thoát được, từng sợi từng sợi quấn lấy
Hai người đắm chìm trong cùng một ký ức, không ai nói gì nữa
Sau khi ăn xong, Lâm Diễn dẫn Thịnh Kiêu Dương đến chỗ đặt đàn dương cầm ở nhà hàng, mượn đàn dương cầm từ người đang trình diễn
“Em đàn trước đi.” Lâm Diễn nói
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Diễn, rồi đàn lại bản nhạc cô muốn biểu diễn trong dạ hội chúc mừng năm mới.
Người trình diễn đứng cách đó không xa lén nhìn Lâm Diễn, đương nhiên cô ấy cũng nhận ra người đang đánh đàn dương cầm, trên thực tế từ lúc hai người bọn họ đến gần thì cô ấy đã nhận ra rồi, chắc hẳn bây giờ số người không biết Từ Kiều Kiều ít hơn số người biết đến.
Theo quan điểm của cô ấy, sự nổi tiếng của Từ Kiều Kiều hoàn toàn nhờ vào scandal và những tin đồn xấu nối tiếp nhau, dù sao bây giờ Từ Kiều Kiều cũng chỉ có một thành tựu là từng đi catwalk ở sàn diễn quốc tế mà thôi
Đương nhiên, sau khi có một số video lúc đi học được lan truyền trên mạng, cô ấy cũng không thể không thừa nhận, Từ Kiều Kiều là một học bá ở chuyên ngành của cô, nhưng cô ấy lại không ngờ học bá này còn có thể đánh đàn tốt như vậy, không hề kém hơn người học chuyên về đàn dương cầm như cô ấy.
Phần lớn những người trong nhà hàng đều chú ý đến bên này, đã có người cầm điện thoại lén quay video.
Sau một bản nhạc, Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Diễn
Lâm Diễn đứng bên cạnh cô khom người, hai tay vòng qua người cô đặt lên phím đàn, anh giữ nguyên khoảng cách gần sát này, làm mẫu cách xử lý mấy đoạn ngắn cho cô
Phần lưng của Thịnh Kiêu Dương cứng đờ, hơi thở của anh xâm nhập vào hơi thở của cô, làm trái tim cô rối loạn.
“Nhớ kỹ chưa?” Hơi thở phả ra lúc anh nói chuyện lướt qua tai cô.
“Này..” Lâm Diễn cười khẽ, âm thanh này khiến người nghe cảm thấy xương cốt mềm nhũn hơn cả tiếng đàn, “Nghĩ gì vậy?” Trong ba chữ ngắn gọn này lại mang theo vài phần cưng chiều
Thịnh Kiêu Dương cúi đầu xuống, trong lòng lặng lẽ phỉ nhổ bản thân, cô đúng là không biết tự kiềm chế mà
“Anh đánh đi, em đứng xem.” Thịnh Kiêu Dương chui ra khỏi vòng tay của anh, đứng bên cạnh nói
Lâm Diễn nhìn cô rồi tao nhã ngồi xuống, biểu diễn hoàn chỉnh một lần cho cô xem thế nào là cái gọi là âm nhạc do nghệ sĩ đàn ra
Thịnh Kiêu Dương không nhịn được mà nhìn sang người kia
Dáng vẻ khi anh nghiêm túc đàn dương cầm khiến cô cảm thấy còn dễ nhìn hơn bất kì bức tranh nào ở trên thế giới, mười ngón tay đang nhún nhảy của anh như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt diệu khiến người ta muốn cất giấu
Nếu không phải vì bối cảnh gia đình, cô cảm thấy, anh sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm tuyệt vời.
Sau khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên, Lâm Diễn quay sang nhìn cô, “Nhớ kỹ chưa?” Anh hỏi lại lần nữa.
“..
Em nghĩ không còn loại thuốc nào cứu được em nữa rồi.”Thịnh Kiêu Dương há to miệng, cuối cùng quyết định từ bỏ việc chữa trị
Lâm Diễn khẽ lắc đầu, cảm thấy buồn cười, điểm này của cô vẫn chưa thay đổi, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn anh đánh đàn dương cầm là cô hoàn toàn mất tỉnh táo
“Có thể đưa anh đến sân bay không?” Anh đứng lên.
“Không phải anh nói tối nay mới đi sao?” Thịnh Kiêu Dương bật thốt ra câu này
Lâm Diễn cười nhạt nhìn cô, mang theo mấy phần nghiêm túc mà hỏi: “Không nỡ à?” Thịnh Kiêu Dương yên lặng, không trả lời câu hỏi này của anh
Thấy bọn họ muốn rời đi, người trình diễn trước đó nhanh chóng lai gần, nói với Lâm Diễn: “Anh là nghệ sĩ dương cầm sao?” Nghệ sĩ dương cầm, đây là một từ khiến người ta rất vui vẻ
Lâm Diễn mỉm cười: “Thật đáng tiếc, tôi chỉ là một người yêu thích đàn dương cầm thôi.”
“Nhưng thứ anh vừa thể hiện còn hơn cả một nghệ sĩ dương cầm.” “Cảm ơn.” Lâm Diễn vuốt cằm nói rồi cùng Thịnh Kiêu Dương rời khỏi nhà hàng.
Đến sân bay, Lâm Diễn nhìn Thịnh Kiêu Dương, dang hai tay ra: “Có thể ôm anh một cái không? Coi như là đưa tiễn bạn cũ lâu năm.”
Tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương rất phức tạp, cô hít sâu một hơi, bước tới nhẹ nhàng ôm anh.
“Tạm biệt, anh Lâm Diễn.”
Lâm Diễn siết chặt bàn tay đang ôm cô rồi chậm rãi buông ra
“Anh muốn nhìn em đi trước.” Mắt anh như được tô điểm bởi ngàn ngôi sao, lấp lánh lại mê người
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, quay người đi.
“Kiều Dương.” Đột nhiên, Lâm Diễn khẽ gọi cô
Cô xoay người lại nhìn anh
“Lúc đầu anh không muốn đến gặp em vào thời điểm này, nhưng anh rất lo lắng cho em, nên không nhịn được mà chạy tới đây.” Anh dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Lần tiếp theo xuất hiện trước mặt em, sẽ là một Lâm Diễn hoàn toàn mới, anh ấy sẽ tháo bỏ mọi lớp mặt nạ
Anh ấy không phải con trai của ai đó, cũng không phải vị hôn phu của ai đó, chỉ là một người đơn thuần thích em mà thôi.”
“Anh hy vọng ngày này có thể đến sớm một chút.” “Chờ anh một lần nữa, được không?”
Khi ngồi xe quay về, trong đầu Thịnh Kiêu Dương đều là những lời cuối cùng Lâm Diễn nói với cô, từng câu từng câu cứ lặp lại mãi
Đối với cô mà nói, Lâm Diễn giống như một chiếc bánh kem đặt trước mặt người yêu đồ ngọt đang phải giảm cân.
Ăn?
Hay không ăn? Đây là một vấn đề khá rối rắm
Thịnh Kiêu Dương bối rối suốt cả đoạn đường về nhà
“Không phải cháu đi diễn tập à, sao về muộn thế?” Ông cụ nhìn thấy cô liền hỏi
“Một người bạn của cháu đến đây, cháu cùng đi ăn cơm trưa rồi đưa anh ấy đến sân bay, cho nên về hơi muộn.” Thịnh Kiêu Dương giải thích
“Đúng lúc đến giờ cơm, cháu xem có gì muốn ăn không, gọi đầu bếp đi làm.” “Không cần, cháu ăn trưa khá trễ, bây giờ vẫn chưa đói, cháu thấy hơi mệt, ông ngoại, cháu về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Ông cụ Dương nhìn cô, “Đi đi, nếu như cháu thấy không khỏe ở đâu thì cứ nói.”
“Cháu biết rồi ạ!” Thịnh Kiêu Dương nhìn Tiểu An đang ngửa đầu nhìn mình, vỗ nhẹ đầu cậu bé: “Tiểu An, con ăn cơm thật ngon với ông cố nhé!”
Tiểu An gật đầu
Thịnh Kiêu Dương đi lên lầu, về phòng ngủ trước, thay sang quần áo ở nhà, rồi mới đi sang phòng vẽ.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần mờ tối, cô bật đèn, tìm kiếm bức tranh vẽ Lâm Diễn, nhưng tìm khắp cũng không thấy
Ai lấy tranh của cô rồi? Thịnh Kiêu Dương đi xuống lầu, không vui hỏi: “Ai vào phòng vẽ của cháu vậy?” Tiểu An ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cha đã cầm đi một bức tranh.” Trong lòng Thịnh Kiêu Dương lập tức bốc lên một ngọn lửa, cô nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ, cầm gọi cho Thẩm Trí Ninh, điện thoại vừa kết nối đã hỏi anh tại sao lại động vào tranh của cô.
“Là anh lấy,“ Thẩm Trí Ninh bình tĩnh nói, “Em nói cho anh biết, em vẽ ai trong bức tranh anh lấy đi.”
“Anh biết rõ còn cố hỏi!” Thịnh Kiêu Dương rất không vui.
“Được, đổi câu hỏi khác, bây giờ em tìm anh đòi bức tranh của người đàn ông khác, liệu có suy nghĩ đến cảm nhận của anh không?” Thịnh Kiêu Dương hơi nghẹn họng, cãi lại: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Không, đây là cùng một chuyện.” Ở sau bàn làm việc, người đàn ông cụp mắt nhìn một xấp ảnh chụp trên bàn, trong mắt đầy sương mù.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com