Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 340: Không sai




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82760.png

Xem ảnh 2
82760_2.png
“Cẩn thận.”



Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy mình không dám di chuyển



Cô mượn thời gian ho khan, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ



Cô rất chắc chắn, vừa rồi Lâm Diễn gọi cô là “Kiều Dương“.



Nói như vậy, Lâm Diễn đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và Mỹ Nữu, nhưng không biết anh nghe được bao nhiêu.



“Đỡ hơn không?”



Thịnh Kiêu Dương ngước đôi mắt rưng rưng nước vì họ lên, quay lại nhìn người bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt anh.



Cô bước một bước sang bên cạnh: “Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm!” “Em đặc biệt tới đây vì anh sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Diễn nhìn vào cô, sự cuồn cuộn trong mắt khiến người ta nhìn không thấu.



“Hả? Không có, Mỹ Nữu nói rằng có việc tìm em, em mới tới.” Thịnh Kiêu Dương nở nụ cười, “Em đi ngủ đây.”



Cô giả vờ bình tĩnh, xoay người định rời đi



Sao Lâm Diễn có thể thả cô đi như thể được, anh nắm lấy tay cô, kéo người đến trước mặt mình



Anh tiến lên một bước, nhốt cố giữa bản thân và mặt bàn đá cẩm thạch của nhà bếp



“Làm, làm gì vậy?” Thịnh Kiều Dương hơi lo lắng.



“Em định tiếp tục lừa anh như thế này sao?” Giọng nói của Lâm Diễn mang theo sự mất mát.



Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi, cô không đành lòng, nhưng lý trí lại nhắc nhở bản thân, không thể để tình cảm chi phối hành động của mình nữa



Cô giả ngu sững sờ nói: “Em giấu giếm anh cái gì hả? Em cũng không có gì cần giấu giếm anh!” Lâm Diễn chăm chú nhìn cô, như muốn khắc ghi dáng vẻ của cô vào trong đầu.



Trong bầu không khí yên tĩnh này, hai người gần đến mức có thể nghe được nhịp hô hấp của nhau, Thịnh Kiều Dương phá vỡ sự yên lặng trước: “Nếu anh không có việc gì nữa, thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Lâm Diễn đột nhiên đưa tay ôm lấy gương mặt cô, cô hoảng sợ đến cứng đờ, giữa hàng lông mày của anh hiện ra ý cười, giọng nói êm ái: “Em đang trách anh không nhận ra em sao?” “Em cho anh cảm giác quen thuộc, cách em gọi anh, ánh mắt em nhìn anh..



Em nhắc nhở anh nhiều như vậy, anh lại không nhận ra em, có lẽ nên nói là không thể tin được, tất cả đều vì dáng vẻ bây giờ của em lừa gạt anh.” Ánh mắt của anh tinh tế đánh giá cô, vẻ mặt nghiêm túc như đang thưởng thức một vật báu hiếm có, khuôn mặt của anh ở khoảng cách gần càng thêm mê người, nhìn mãi không chán.



Là một người yêu sắc đẹp lâu năm, Thịnh Kiêu Dương buồn bực phát hiện cô không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng từ khuôn mặt đẹp trai của Lâm Diễn



Dù cô liên tục tự nhủ phải bình tĩnh, phải nhẫn nhịn, nhưng trái tim vẫn vì anh lại gần mà đập nhanh hơn.



Năm đó, cô cũng đắm chìm trong sắc đẹp của anh như vậy, khó mà tự kiềm chế



“Kiều Dương,“ Lâm Diễn nhỏ giọng nỉ non, “Lúc nghe em xảy ra chuyện, anh rất đau lòng.”



Thịnh Kiêu Dương cảm thấy trái tim trúng một mũi tên, không thể thở nổi.



“Em đi theo anh.” Lâm Diễn lôi kéo tay cô, dẫn cô vào phòng đàn



Phòng đàn được xử lý cách âm đặc biệt, chỉ cần đóng kín hết cửa, bên ngoài sẽ không nghe được âm thanh gì



Lâm Diễn lôi kéo Thịnh Kiêu Dương đi đến trước đàn dương cầm, anh ngồi xuống, quay lại mỉm cười nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Em nghe một khúc này giúp anh.” Anh mở nắp đàn lên, ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua các phím đàn đen trắng, từng nốt nhạc khác nhau được kết nối, tạo thành một khúc nhạc nhẹ nhàng êm tai



Đây là..



Khúc nhạc đầu tiên mà anh từng dạy cô



Thịnh Kiêu Dương cắn môi, vẻ mặt trở nên rất phức tạp



Hết một khúc nhạc, Lâm Diễn hỏi cô: “Anh đàn khúc nhạc này có chỗ nào sai không?”



“Không.” Thịnh Kiêu Dương lắc đầu, anh đánh đàn dương cầm lợi hại như vậy, sao lại đánh sai chứ



“Sau khi em xảy ra chuyện, anh không đàn khúc nhạc này một lần nào nữa.”



Sau khi em xảy ra chuyện, anh không đàn khúc nhạc này một lần nào nữa..



Thịnh Kiêu Dương bị câu nói này của anh làm chấn động đến nghẹn lời



Lâm Diễn đứng lên đi đến trước mặt cô, nhìn cô chậm rãi nói: “Trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện của em và Na Na, biết em vẫn còn ở bên cạnh, anh từng nghĩ cứ coi như không biết gì hết, cứ làm một người xa lạ lại quen thuộc cũng tốt, thế nhưng...”



“Anh không cách nào bỏ qua những suy nghĩ cùng cảm giác chân thật trong lòng, biết em còn ở đây, anh thật sự rất vui



Dù cho em xuất hiện ở trước mặt anh với dáng vẻ hoàn toàn khác, nhưng chỉ cần em là chính em, anh liền thấy an tâm.”



Thịnh Kiêu Dương nghe được tiếng tim đập gấp gáp lại mạnh mẽ của mình, nhưng lúc ánh mắt lơ đãng liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh, trong nháy mắt cô như bị giới một chậu nước đá, lập tức tỉnh táo



“Có thể nghe anh nói như vậy, em cũng rất vui, em đã giấu câu nói này ở trong lòng nhiều năm,“ Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn anh, nói từng câu từng chữ, “Em đã thích anh, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy anh.”



Trong mắt Lâm Diễn gợn sóng lăn tăn, anh nhớ tới những chuyện đã qua



Cô ghé đến trước cửa sổ mỉm cười chào hỏi anh, qua sáu năm dáng vẻ tinh thần phấn chấn này vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.



Cô nhìn anh bằng ánh mắt si mê lại không khiến người ta phiền chán, nói muốn học đàn dương cầm



Rõ ràng có thể bảo cô đi mời giáo viên dương cầm, nhưng anh lại lựa chọn tự mình dạy cô, có lẽ khi đó anh quá cô độc nên mới đồng ý



Trong thời gian rảnh rỗi, có một người không làm anh chán ghét ở bên cạnh khiến anh cảm thấy cuộc sống vui vẻ hơn.



Trí nhớ của cô rất tốt, vị trí của từng phím đàn đều nhớ rất rõ ràng, cũng nhớ rõ những lời mà anh dạy, nhưng điều khiến anh dở khóc dở cười..



cô lại là một người mù tịt về âm nhạc



Cô hoàn toàn không tìm được cảm giác hòa âm, là anh nắm tay cô dạy cô chỗ nào nên dừng, tiết tấu chỗ nào nên nhanh hơn



Khúc nhạc nhập môn phải đàn đi đàn lại rất lâu, đến mức sau đó dù có nằm mơ, anh cũng hát khẽ điệu hát dân gian kia.



Anh cũng biết cô thích mình, dù không nói ra miệng, nhưng tình cảm của cô hiện ra rất rõ trên khuôn mặt.



“Còn nhớ rõ lần trước ở trên ban công, em hỏi anh, anh thích Thịnh Kiêu Dương không, hiện tại em vẫn muốn biết, anh thích em không? Hoặc là nói, anh có từng thích em không?” Thịnh Kiêu Dương rất cố chấp với vấn đề này.



Lâm Diễn đứng trước vấn đề này lại lựa chọn im lặng



Đôi mắt Thịnh Kiều Dương ươn ướt, cô khẽ gật đầu: “Em đã biết, chúc anh hạnh phúc.” Cô xoay người, rời khỏi phòng đàn mà không hề quay đầu



Tuy không thể khống chế được tình cảm, nhưng lại có thể lựa chọn không cần tiếp tục ngu ngốc nữa



Lâm Diễn đứng ở đó, nhìn cửa phòng đàn đóng lại



Anh nhắm mắt lại, vì sao không trả lời vấn đề này chứ, bởi vì bây giờ anh còn chưa suy nghĩ kỹ hậu quả khi mình trả lời.



Nửa đêm về sáng, Thịnh Kiều Dương không thể ngủ nữa



Lâm Na thức dậy vào buổi sáng nhìn Thịnh Kiêu Dương mở to mắt, vẻ mặt tiều tụy, thì giật nảy mình



“Cậu sao thế? Tối hôm qua không ngủ à?” “Mỹ Nữu, tối hôm qua anh trai cậu đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta.” Thịnh Kiêu Dương kể lại việc nửa đêm đi xuống dưới uống nước đã gặp được Lâm Diễn.



Nghe xong, Lâm Na im lặng một lúc: “Anh ấy chất chứa quá nhiều thứ ở trong lòng, dù anh ấy thích cậu thì cũng không thể hiện ra điều đó.”



Thịnh Kiều Dương thở ra một hơi: “Mỹ Nữu, hôm nay mình phải về rồi.”



“Bởi vì anh ấy?”



“Không phải, cậu biết mà, lúc trước mình có quay một bộ phim, bây giờ phải quay về sửa lại mấy cảnh.” “Vậy được rồi, qua một khoảng thời gian nữa, bộ phim chúng ta cùng quay sẽ được tuyên truyền



Nghe nói sẽ tuyên truyền trong nước, đến lúc đó chúng ta lại được gặp mặt.” Lúc rời đi lại là Lâm Na lái xe đưa cô đi, chẳng qua hôm nay đổi sang một chiếc xe khác



Thịnh Kiều Dương ngồi bên ghế phụ, từ kính chiếu hậu cô nhìn thấy một người đứng chắp tay sau lưng ở trên ban công tầng hai của căn biệt thự, là Lâm Diễn, nhìn từ xa nên cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.



Cô lặng lẽ nói một câu ở trong lòng, tạm biệt.



Sau khi đến sân bay, Thịnh Kiều Dương bị Lâm Na đánh thức, tối qua cô chỉ ngủ được một chút, sau khi lên xe không được bao lâu thì ngủ thiếp đi



“Nhớ kỹ, sau khi trở về có thể không làm việc khác, nhưng nhất định phải nhớ mình!” Lâm Na nói lúc chào tạm biệt



Thịnh Kiêu Dương bị cô trêu chọc đến bật cười, liên tục gật đầu đáp: “Yên tâm, ngày nào mình cũng nhớ tới cậu.” Cô vừa nói xong liền cảm thấy rất sến, sợ run cả người.



Hai chị em nhìn nhau, nở nụ cười.



Lúc chờ máy bay, Thịnh Kiểu Dương rảnh rỗi không có việc gì, liền lướt Weibo một chút



Cuối cùng lúc sắp lên máy bay cô post một bài bằng tiếng Ý lên tài khoản chưa được chứng nhận của mình.



“Sau khi chia tay với người tôi yêu và người yêu tôi, bay đến thế giới mới, trở thành một bản thân’ khác thật tốt.” Lúc lên máy bay, ngoài ý muốn, Thịnh Kiêu Dương lại gặp được Lâm Dục.



“Chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lâm Dục chào hỏi trước.



“Sao hôm qua anh không ở lại nhà cổ anh?” “Không tiện quấy rầy mọi người, buổi sáng mọi người lại phải đưa tôi đến sân bay, quá phiền phức.” Thịnh Kiêu Dương luôn quấy rầy Lâm Na: ..



Loại việc này cũng không thể nói có quấy rầy hay không, thật ra là nhìn quan hệ có thân thiết hay không, quan hệ thân thiết dù có làm phiền cũng không tính là quấy rầy, quan hệ không thân thiết dù không làm phiền cũng là quấy rầy.



Thế nhưng, có thể nhìn ra Lâm Dục này rất coi trọng nghi thức xã giao.



Nhắc đến cũng kỳ quái, phần lớn những người bạn xung quanh Lâm Dục đều là đám phú nhị đại con ông cháu cha thích ăn chơi, nhưng mấy người này lại không hề ảnh hưởng đến Lâm Dục



Anh ta thật sự là một dòng nước trong ở cái vòng tròn kia, giống như một đóa hoa sen cắm rễ trong bùn, sạch sẽ không bị vấy bẩn nước bùn



Điều này có lẽ có liên quan đến cách giáo dục của Lâm gia, nhìn dáng vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng hiền lành của dì Lâm là biết.



“Bây giờ Thịnh Thi Vận vẫn bám lấy anh sao?” Thịnh Kiều Dương hỏi một vấn đề mà cô cảm thấy hứng thú



Lâm Dục im lặng liếc có một cái, không ngờ cô cũng có lúc nhiều chuyện như vậy



Anh ta nghĩ một chút: “Thật ra Thị Vân không phải người xấu.”



“Ồ, vậy người xấu là Thịnh Kiểu Dương rồi.” Thịnh Kiêu Dương dùng giọng điệu “tôi hiểu” để nói.



“Cô thật sự là bạn của Kiều Dương sao? Sao cô có thể nói cô ấy như vậy?” Lâm Dục nghi ngờ nhìn cô



“Không phải bạn bè của anh đều nói cô ấy như vậy sao, sao anh còn coi bọn họ là bạn bè?” Thịnh Kiêu Dương hỏi lại.



Lâm Dục đột nhiên nghẹn lời



Thịnh Kiêu Dương bật cười, ngồi vào vị trí của mình.



Ngủ một giấc ở trên máy bay, lúc xuống, tinh thần lại trở nên phấn chấn



“Cô đi đâu?” Lâm Dục hỏi cô



“Sao nào, muốn đưa tôi đi sao?” Thịnh Kiêu Dương đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt hơi cong, mang theo ý cười.



Lâm Dục không hiểu sao lại mất tự nhiên, anh ta ho nhẹ: “Tài xế nhà tôi đang đợi bên ngoài, tôi có thể tiện đường tiễn cô.”



“Không cần, tôi gọi người tới đón rồi.” Thịnh Kiêu Dương cười khẽ, phất tay với anh ta, kéo vali đi ra ngoài



Lâm Dục kéo vali đi theo phía sau, nhìn thấy cô vừa đi ra đã bị một nhóm người trẻ tuổi cầm biển vây quanh



Đầu tiên anh ta thấy hoảng sợ, nghĩ rằng cô gặp phiền toái, sau đó thấy rõ trên tấm biển có viết tên cô mới yên lòng, đến gần nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vang lên trong đám âm thanh líu ríu đó.



“Tất cả mọi người đừng chặn đường ở đây, chúng ta ra ngoài đi.”



“Đúng đúng đúng, chú ý đường đi, đừng giẫm phải Kiều Kiều!” Một giọng nói khác vang lên.



Sau đó Lâm Dục liền thấy, cô được một đám người vây quanh đi ra ngoài.



“Người vừa nãy là Từ Kiều Kiều sao?” Hai người đi qua bên cạnh đang trò chuyện.



“Đúng vậy, cô ấy cao như vậy chắc không sai đâu.”



“Vừa rồi nhìn từ sau lưng đã cảm thấy đó là một ngôi sao, không nhìn thấy mặt cũng cảm thấy rất có khí chất.”



“Từ Kiều Kiều xuất thân là siêu mẫu, trời sinh đã là giá áo.”



Hai người càng đi càng xa.



Lâm Dục giật mình đồng thời lại hơi ngạc nhiên, thì ra cô còn trẻ như vậy nhưng đã khá nổi tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK