Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178: Cha của ai




78243.png

78243_2.png
Lương Tiểu Tuệ điên cuồng gào lên.



Thịnh Huân thờ ơ lạnh nhạt, như một người ngoài cuộc, không chút động lòng nhìn hai mẹ con đang khóc thút thít



Trái tim của ông ta sớm đã chết, bây giờ chỉ là cái xác không hồn thôi, dù bọn họ có tỏ vẻ đáng thương hơn nữa cũng không thể khuấy động chút lòng thương hại nào của ông ta.



“Cha, những năm qua, cha luôn không quan tâm mọi người trong nhà, đều là mẹ chăm sóc ông bà nội, cha thật sự không chút quan tâm những tình cảm này mà ly hôn với mẹ sao? Cha, cha có thể không quan tâm con, nhưng mẹ luôn dốc lòng dốc sức vì cha, lo liệu việc nhà, một3lòng với cha, chẳng lẽ cha không nhìn thấy sao?” Thịnh Thi Vận khóc nói.



Thịnh Huân nhìn Lương Tiểu Tuệ, ngay lúc đối phương cho rằng ông ta đã mềm lòng, ông ta lại bình tĩnh nói: “Những thứ này đều là cô tự chọn, không ai ép buộc cô.”



Lương Tiểu Tuệ ngã ngồi trên đất, hoàn toàn tuyệt vọng



Thịnh Thi Vận đờ đẫn



Thịnh Huân liếc nhìn bọn họ, quay người rời đi



Đêm nay, đối với Thịnh gia mà nói là một đêm không ngủ.



Ở bên kia, ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương cầm một cuốn sổ: “Đây là cái gì?” Thịnh Kiêu Dương cúi đầu nhìn cuốn sổ bìa cứng, nhỏ giọng nói: “Đây là quyển nhật ký của mẹ.” Ông cụ Dương im lặng,1về đến nhà ông cụ mới hoàn hồn lại, để những người khác xuống xe trước, trong xe chỉ còn lại hai ông cháu



“Trước khi mẹ cháu đi đã giao cho ông một cái hộp, quyển nhật ký này không phải nằm trong số đó sao?” Ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương.



“Là cháu lấy từ trong đó.” Thịnh Kiêu Dương thừa nhận



“Cho nên cháu cũng đã biết rồi sao?” “Đúng, cháu biết hết suy nghĩ của mẹ cháu rồi.”



“Vậy cháu không định nói với Thịnh Huân sao?”



Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi: “Cháu đã muốn nói với ông ta rất nhiều lần, nhưng trong hai năm sau khi mẹ cháu qua đời, cháu rất ít nhìn thấy ông ta, ông ta cũng không muốn nói chuyện8riêng với cháu



Năm đó, trước khi cháu ra nước ngoài đã nhắc nhở, nhưng ông ta hoàn toàn không nghe lời cháu nói



Không có cơ hội nào vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ, cháu không muốn nói cho ông ta biết nữa.”



“Cháu tự xem mà làm, được rồi, về nhà thôi.” “Tiểu An đang chơi với Lilith ở nhà bên cạnh, cháu đi dẫn thằng bé về.” Thịnh Kiêu Dương nói với ông cụ Dương, gọi An Cảnh đến đỡ ông cụ xuống xe, còn mình thì đi đến nhà bên cạnh



“Cô Từ về rồi sao.” Sau khi Felix mở cửa mỉm cười chào hỏi.



“Ừ, Tiểu An đâu?”



“Tiểu An đi theo ông chủ vào phòng sạch rồi.”



“Hả? Anh Trí Ninh đang ở một mình với Tiểu An?”9Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên.



“Đúng thế.” Felix đáp lời.



Thịnh Kiêu Dương đi thẳng vào phòng sách, trực tiếp đẩy cửa đi vào, tình hình trong phòng cũng lọt vào tầm mắt



Thẩm Trí Ninh ngồi sau bàn làm việc xem máy tính, Tiểu An thì đang ngồi trên sofa tiếp khách cầm máy tính bảng xem phim hoạt hình



Chỉ nghe thấy trong máy tính bảng không ngừng truyền đến nhạc nền và âm thanh khác của phim hoạt hình, Thẩm Trí Ninh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.



Nghe được tiếng mở cửa, một lớn một nhỏ cùng nhìn ra cửa, rõ ràng khuôn mặt không giống nhau nhưng biểu cảm lại tương tự.



“Mẹ!” Tiểu An đứng dậy chạy đến chỗ Thịnh Kiêu Dương



Thịnh Kiêu Dương7ngồi xổm xuống ôm cậu bé, khen: “Tiểu An thật ngoan!” Tiểu An ngại ngùng cúi đầu



Sau khi xoa đầu Tiểu An, Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí Ninh ngồi sau bàn làm việc, “Hôm nay anh về sớm vậy sao?” “Là em về trễ.” Thẩm Trí Ninh đứng dậy đi tới chỗ cô, dừng ở trước mặt cô, cúi đầu nói với Tiểu An: “Tiểu An, con đi gọi Felix đưa con về nhà bên cạnh đi.” “Em đến để dẫn Tiểu An về, chúng ta đi thôi.” Thịnh Kiêu Dương kéo tay Tiểu An đi ra ngoài



Thẩm Trí Ninh nắm chặt lấy cổ tay còn lại của cô, kéo cô về



“Sao thế? Có gì để mai rồi nói, bây giờ không còn sớm.” Thịnh Kiêu Dương nhìn anh.



Thẩm Trí Ninh nghiêm túc hỏi: “Không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?”



Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Nhưng bữa tối nay em đã ăn tỏi.”



“..



Em di di.”



Thịnh Kiêu Dương đắc ý dẫn Tiểu An đi về.



Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Thịnh Kiêu Dương nằm trên giường, nhận được điện thoại của Thẩm Trí Ninh



“Gần nhau như vậy, anh còn muốn nấu cháo điện thoại với em sao?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy hơi khó tin



“Gần sao? Nhưng anh không nhìn thấy em.” Ôi, mấy lời ngọt xớt này thật là buồn nôn! Thịnh Kiêu Dương không kiềm chế được mà cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Vừa mới gặp mặt mà.”



“Em nói bữa tối nay em ăn tỏi là thật sao?”



“Ồ..



Thật ra em không nhớ nữa.” “Đồ nói dối.” Giọng nói trầm thấp của anh có chút mê người



Thịnh Kiêu Dương đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một cách gọi không tốt như vậy được nói ra từ miệng anh, lại giống như biệt danh giữa những người yêu nhau, có lẽ bởi vì lúc này giọng nói của anh quá mức ngọt ngào



Thịnh Kiêu Dương ngồi dậy bật đèn đầu giường, định đứng dậy đi rót nước, lại nhìn thấy Tiểu An còn chưa ngủ, cô tiện thể lấy cớ nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Được rồi, Tiểu An buồn ngủ, em tắt trước nha, ngủ ngon!” Cô nhìn màn hình, nghĩ đến Thẩm Trí Ninh cũng học được cách nấu cháo điện thoại thì không thể nhịn được cười.



Ngày hôm sau, Thẩm Trí Ninh vừa mới sang nhà ăn chực bữa sáng, đã có người đến cửa



Người này không phải ai khác, chính là Thịnh Huân



“Đến sớm vậy à?” Ông cụ Dương lạnh nhạt liếc nhìn Thịnh Huân.



Nhìn thấy bọn họ đang ăn sáng, Thịnh Huân dừng bước: “Quấy rầy rồi, con đi sang bên cạnh chờ mọi người.”



“Ông ăn sáng chưa?” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên hỏi



Thịnh Huân hơi ngạc nhiên, khẽ lắc đầu



Ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Vậy tới đây cùng ăn đi.”



Ông cụ đã lên tiếng, Thịnh Huân đâu thể từ chối, sự tôn trọng của ông ta với người cha vợ này chưa bao giờ giảm bớt, chỉ cần ông cụ Dương nói, bình thường ông ta sẽ không từ chối



Bởi vì Từ Tình và Lý Duy Kỳ đã đi tuần trăng mật, cho nên trên bàn cơm cũng không có nhiều người ngồi



Ông cụ Dương ngồi chính giữa, hai bên chia ra là Thịnh Kiêu Dương và An Cảnh, Thịnh Kiêu Dương ngồi bên cạnh Tiểu An, tiếp theo là Thẩm Trí Ninh đến ăn chực bữa sáng



Bây giờ Thịnh Huân tới đây, ông ta ngồi bên cạnh An Cảnh, ngôi chếch phía đối diện với Thịnh Kiêu Dương.



Lúc ăn bữa sáng, Thịnh Kiêu Dương có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ vị trí của Thịnh Huân.



Vừa ăn sáng xong, tất cả mọi người đều di chuyển đến phòng khách



“Đã giải quyết xong chưa?” Sau khi ngồi xuống ông cụ Dương lập tức hỏi



Thịnh Huân lộ vẻ tự trách: “Cha, thật xin lỗi.” “Tôi không muốn nghe ba chữ 'Thật xin lỗi này, tôi chỉ muốn biết có lấy được đồ về hay không?” Ông cụ Dương nói



Thịnh Huân cụp mắt, không trả lời câu hỏi này ngay



“Tôi còn tưởng rằng mới sớm như vậy cậu đã tìm được toàn bộ số đồ đó rồi.” Ông cụ Dương chế giễu



“Thật xin lỗi, cha, con sẵn sàng đền bù tất cả tổn thất.” Thịnh Huân kiên định nói.



“Đền bù tổn thất? Dùng cái gì để đền bù? Tiền sao? Cậu cảm thấy tối thiểu chút tiền đó của cậu sao?” Ông cụ Dương hỏi lại.



Thịnh Huân im lặng một lát: “Con biết dùng tiền không đền bù được cái gì, nhưng con muốn trước khi tìm lại được di vật của Kiều Dương có thể làm chút gì đó.” “Vậy ông bồi thường theo giá trị đi!” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nói chen vào.



Ông cụ Dương thấy cô nói chuyện, cũng không nói gì, chỉ để cố đối đáp với Thịnh Huân



“Những thứ còn lại trị giá năm triệu ba trăm ngàn tệ, tôi không cần tiền, tôi muốn số cổ phần tương ứng mà ông đang nắm trong tay.” Thịnh Kiêu Dương nói



“Cháu?” Thịnh Huân nhìn cô thâm sâu, đáy mắt mang theo sự nghi ngờ



“Lời nói của Kiều Kiều cũng đại biểu cho ý của tôi, cậu tự xem mà xử lý!” Ông cụ Dương đứng ra cho Thịnh Kiêu Dương chỗ dựa.



Thịnh Huân không suy nghĩ quá lâu, cuối cùng ông ta gật đầu đồng ý



“Được rồi, cậu trở về chuẩn bị đi.” Ông cụ Dương bắt đầu đuổi người.



“Tôi muốn nói riêng với cháu vài câu.” Thịnh Huân nói với Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương biết ông ta muốn nói với mình cái gì, đơn giản là muốn lấy cuốn sổ kia về, nhưng bây giờ cô lại không muốn để cho ông ta thấy, cô từ chối thẳng thừng, cũng bảo hôm nay có một bài thi cuối kỳ, rồi rời đi



Đúng là hôm nay Thịnh Kiêu Dương có một bài thi cuối kỳ, bây giờ đã đến cuối học kỳ, có một số môn đã bắt đầu tổ chức thi rồi



Sau khi thi xong, Thịnh Kiêu Dương ngoài ý muốn nhìn thấy Phan Minh Nguyệt, có lẽ cũng chẳng phải là bất ngờ, bởi vì rõ ràng Phan Minh Nguyệt đang chặn đường của cô



“Tôi có mấy câu muốn nói với cô.”



“Vậy cô nói đi.”



Phan Minh Nguyệt nghẹn lời, cô ta vẫn nhìn xung quanh, cong môi: “Nhiều người như vậy, cô thật sự muốn tôi nói ở đây sao?”



“Không muốn nói thì thôi, tôi đi đây.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Phan Minh Nguyệt đột nhiên trở nên nhăn nhó, cô muốn lên xe.



“Này, chờ một chút, tôi chưa nói là không nói mà!” Phan Minh Nguyệt đuổi theo chặn trước mặt Thịnh Kiêu Dương.



Thịnh Kiêu Dương hơi nhướng mày, dáng vẻ “Cô không nói nhanh thì tôi đi đó“.



“Tôi, lúc trước tôi hiểu lầm cô quyến rũ cha tôi, cho nên nói chuyện hơi khó nghe, bây giờ tôi xin lỗi cô.” “Ừm, sau đó thì sao?” Phan Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Tôi biết cô và mẹ cô chịu rất nhiều đau khổ, nhưng bây giờ hai người cũng rất hạnh phúc, như vậy hai người đừng tới cướp cha của tôi có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK