*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sầm Kim mỉm cười, vội gọi thợ quay phim, chuyên gia ánh sáng và chuyên gia trang điểm đang đứng ngoài cửa đi vào trong.
Ba người đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn hai người đang đứng chắn ở cửa.
Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ nhìn Thẩm Trí Ninh: “Anh Trí Ninh, đây là công việc của em.”
“Em không cần làm việc nữa, anh nuôi em.” Thẩm Trí Ninh nhìn cô.
“Anh biết em có ông ngoại, em không cần ai nuôi cũng có thể có cuộc sống rất tốt, em làm việc chỉ vì em thích thôi.”
“Anh không thích nó.”
Thịnh Kiêu Dương bị bốn chữ này làm nghẹn lời.
“Kiều Kiều, em lựa chọn anh ta là vì muốn tìm người quản lý mình sao?” Một giọng nói chen vào.
Lâm Diễn đi tới đứng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương.
Thẩm Trí Ninh híp mắt, “Anh Lâm thật sự rất thích xen vào việc của người khác.”
Lâm Diễn không nhìn Thẩm Trí Ninh, chỉ dịu dàng nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Anh cho rằng em rời khỏi anh là để tìm một người thật lòng với em hơn, nhưng hóa ra không phải, anh ta không hề tôn trọng ý muốn và suy nghĩ của em, anh không cảm thấy như thế là tình yêu, mà chỉ là một người đàn ông gia trưởng.”
Thẩm Trí Ninh sầm mặt, lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách nói những lời này.”
“Anh Lâm Diễn nói không sai,“ Thịnh Kiêu Dương nói, “Yêu là phải bao dung và hiểu cho nhau, nếu anh không thể hiểu cho em, vậy chúng ta cũng không thể đi xa được.” Cô không muốn lần nào cũng vì chuyện này mà cãi nhau không vui.
Thẩm Trí Ninh thấy cô nói giúp cho Lâm Diễn, tâm trạng liền trở nên nặng nề.
“Em quyết tâm muốn diễn cảnh này?” Anh lạnh lùng hỏi cô.
“Đúng thế.” Thịnh Kiêu Dương gật đầu.
Sầm Kim nhìn thấy bên này còn lằng nhằng, hơi mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Đừng lằng nhằng nữa, cũng không phải diễn hết toàn bộ, chúng ta làm phim nghệ thuật chứ không phải phim con heo, chỉ thân mật hơn bình thường một chút thôi.”
Thịnh Kiêu Dương nhìn vẻ mặt u ám của Thẩm Trí Ninh, xoay người đi đến bên cạnh Sầm Kim.
Lâm Diễn hơi nhếch môi đối mặt với ánh mắt tối tăm của tình địch, sau đó mang theo dáng vẻ thắng lợi cũng đi đến chỗ Sầm Kim, đứng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương cùng nghe Sầm Kim nói về cảnh quay.
“Cảnh quay này bắt đầu từ cửa, Trần Hi nói ngủ ngon nhưng Âu Dương lại đi vào lúc cô muốn đóng cửa, xoay người đè cô lên cửa phòng, hôn cô nồng nàn...”
Thẩm Trí Ninh đứng dựa vào tường ở cách đó không xa, càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhưng “Đồ nói dối” nhà anh lại quyết tâm tự mình diễn, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân không làm phiền bọn họ, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy phía sau có một ánh mắt nóng rực như muốn nướng chín mình, cô không nghe được Đạo diễn Sầm đang nói gì, trong đầu chỉ đang miên man suy nghĩ.
Lúc thì cô cảm thấy làm như vậy không công bằng với Thẩm Trí Ninh, cô không quan tâm đến sự phản đối của anh mà diễn cảnh này, điều này rõ ràng là không đặt bạn trai ở vị trí thứ nhất.
Lúc lại cảm thấy bản thân không làm sai, bây giờ cô là một diễn viên, Thẩm Trí Ninh đã chấp nhận cô thì phải chấp nhận tất cả của cô.
“Hiểu cách di chuyển rồi chứ?” Đạo diễn Sầm nói về cảnh quay xong thì thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ.”
Thịnh Kiêu Dương lấy lại tinh thần, Đạo diễn Sầm đã gọi thợ quay phim mang máy quay vào.
“Trần Hi, cô giữ cánh cửa, nói ‘Ngủ ngon’ xong phải làm ra vẻ muốn đóng cửa, được rồi, Âu Dương nhanh chóng giữ tay Trần Hi đang đặt lên cửa, xoay người đi vào, được!” Sầm Kim đứng sau máy quay chỉ huy.
“Cạch” Cửa phòng đóng lại.
Lúc Thịnh Kiêu Dương bị xoay người lại đẩy lên cửa, ánh mắt của cô lơ đãng chạm phải ánh mắt Thẩm Trí Ninh đang nhìn chằm chằm bên này, trái tim run lên, lúc Lâm Diễn định hôn, cô vô thức nghiêng mặt qua một bên.
“Cắt!” Sầm Kim tức đến mức suýt giơ chân, “Từ Kiều Kiều, cô tránh cái gì? Còn chưa tới lúc cô tránh mà, nhớ kỹ cô là Trần Hi, người đứng trước mặt cô là vị hôn phu Âu Dương đã cầu hôn cô.”
“Được rồi, bắt đầu làm lại từ cảnh hôn của Âu Dương đi.”
“Cắt! Âu Dương, động tác của anh không đủ nhanh, nhớ kỹ phải hôn thật nhanh, tình cảm nồng nàn, không phải chậm rãi, anh phải biểu hiện vẻ khát khao không kịp chờ đợi.”
“Cắt! Kiều Kiều, cô nhìn đi đâu vậy?”
“Cắt! Làm lại!”
Rất nhiều lần anh đã chạm vào đôi môi mềm mại của cô, nhưng cô luôn mất tập trung, khiến cảnh hôn vừa bắt đầu đã bị đạo diễn hô cắt.
“Kiều Kiều, cô bị làm sao vậy?” Sầm Kim nghiêm mặt đi đến.
Anh ta nhìn vẻ mặt của Thịnh Kiêu Dương cũng không tốt lắm, “Đây không phải là trình độ vốn có của cô.”
“Thật xin lỗi.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay xoa huyệt Thái dương, dựa vào cửa, nặng nề thở dài.
Cô cắn môi đi đến chỗ Thẩm Trí Ninh, đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh: “Anh Trí Ninh, anh về đi.”
“Em đang đuổi anh đi?”
“Không phải em đang đuổi anh, là em cầu xin anh, anh đứng ở đây sẽ quấy rầy em.”
Thẩm Trí Ninh bật cười, khuôn mặt lạnh như băng, cắn răng nói một chữ “Được”, rồi sải bước rời đi.
Lúc Thịnh Kiêu Dương thở phào thì lại cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, cô không biết bản thân có làm đúng hay không, nhưng bây giờ để Thẩm Trí Ninh rời đi là tốt nhất, cô sẽ không thấy khó xử khi quay cảnh này, cũng có thể hoàn thành nhanh hơn.
Cùng lắm thì lát nữa lại đi dỗ dành anh!
“Cô nên sớm làm như vậy, nhìn xem đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi.” Sầm Kim nói.
“Bắt đầu đi.” Thịnh Kiêu Dương quay lại cánh cửa.
“Lúc Âu Dương hôn, cô nhớ phải đáp lại, tay ôm lưng của anh ta, à, cảnh hôn này của hai người có thể mượn góc, lúc tay của Âu Dương nâng mặt cô lên có thể che đi một chút, lát nữa quay cảnh đặc tả lại môi chạm môi.”
Sầm Kim nói xong, nghĩ một chút lại nói tiếp: “Âu Dương hôn xong thì ôm cô ấy đến giường, hôn thẳng từ trán xuống cổ. Lúc này, Trần Hi phải nhớ lại một số hình ảnh khi ở bên Trương Phá Quân, sau đó đến lúc Âu Dương muốn cởi quần áo thì Trần Hi liền tỉnh táo lại, bật dậy từ trên giường rồi đi ra ngoài.”
“Nhớ kỹ quá trình mà tôi nói, đến đây, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Bắt đầu!”
Theo lời nói của đạo diễn, cảnh hôn này hoàn toàn có thể mượn góc, chỉ cần không phải cảnh quay đặc tả, tất cả các cảnh hôn đều có thể mượn góc.
Lúc Lâm Diễn nâng mặt cô lên vội vàng hôn xuống, cô mở to hai mắt, trong mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì anh không mượn góc dựa theo lời của Sầm Kim, đây là một nụ hôn thật sự.
“Ôm eo anh ta!” Cô nghe thấy Sầm Kim nhắc nhở.
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy vậy cũng không quan tâm đến gì khác, ôm lấy eo Lâm Diễn.
“Tốt, cắt!” Đạo diễn Sầm hô dừng.
Anh ta gọi thợ quay phim lại gần: “Đến đây, không cần che tay nữa, quay đặc tả.”
“Chú ý biểu cảm, phải nhập tâm! Phải mãnh liệt!”
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên giơ tay che mặt, cô nói: “Đạo diễn, tôi nghe thấy giọng nói của anh sẽ dễ bị thoát vai.”
Sầm Kim nghẹn lời.
Thợ quay phim và chuyên gia ánh sáng đều cười trộm.
“Được được, tôi không chỉ huy nữa, hai người tự do phát huy đi, nhớ kỹ lời nói của tôi, giả vờ cũng phải giả cho đúng.” Sầm Kim nói.
Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn Lâm Diễn gần trong gang tấc, cô đối mặt với ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút kiềm chế của anh lập tức cảm thấy hơi căng thẳng.
Anh từ từ đến gần, gần đến mức chỉ còn cách nhau một đầu ngón tay, hai người đều có thể ngửi được mùi hương riêng biệt trên người đối phương.
“Nhắm mắt lại.” Anh hơi nhếch môi như đã nhìn ra được sự căng thẳng trong mắt cô.
Hàng mi của Thịnh Kiêu Dương hơi run rẩy, cô nhắm mắt lại.
Lâm Diễn rũ mắt nhìn đôi môi đỏ thắm, nâng mặt cô lên, lại gần nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
“Cắt! Trần Hi, cô không thể như đầu gỗ vậy, cô phải đáp lại!” Sầm Kim nhắc nhở.
Sầm Kim lập tức nói tiếp: “Âu Dương đang làm khá tốt, nhưng anh phải thả lỏng một chút, nhớ kỹ, đây là người đã nhận lời cầu hôn của anh, không cần kiềm chế tình cảm của bản thân.”
Lại phải làm lại.
Thịnh Kiêu Dương căng thẳng đến mức hơi thở trở nên dồn dập.
Lâm Diễn nhìn hàng mi cong thật dài trên mí mắt của cô, hàng mi cong run rẩy như một chiếc lông vũ lướt qua trong tim, hơi ngứa ngáy.
Trước khi hôn cô, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Kiêu Dương, anh hy vọng đây không chỉ là đóng phim.”
Thịnh Kiêu Dương hơi sững người, ngay lúc cô muốn mở mắt, cánh môi lại lần nữa bị ngậm lấy, hàm răng bị cạy mở. Trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim giật thót, một cảm xúc khác lạ xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy, không ngờ lại trong tình huống này.
Nhưng lại không giống với những gì cô từng tưởng tượng, cô cũng có cảm giác nhưng nó không khiến cô chết mê mệt chết mệt, mất đi lý trí. Thậm chí cô còn rảnh rỗi so sánh sự khác nhau giữa nụ hôn của Lâm Diễn và Thẩm Trí Ninh.
“Cắt! Được rồi, cảnh này qua.” Giọng của Sầm Kim như xuyên qua một lớp hàng rào ngăn cách thế giới, lọt vào trong tai cô.
Lâm Diễn chậm rãi rời khỏi, nhìn cánh môi mềm của cô, ánh mắt tối lại, cảm xúc kia thật sự rất tốt đẹp.
Thịnh Kiêu Dương cũng từ từ mở mắt ra, rời khỏi ánh mắt của Lâm Diễn, giơ tay lau môi.
“Chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Sầm Kim chỉ huy.
Cảnh quay tiếp theo, Âu Dương bế Trần Hi lên đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Thịnh Kiêu Dương nằm trên giường, Lâm Diễn đè lên người cô, thợ quay phim cầm máy quay phim đi quanh bọn họ lúc gần lúc xa. Chuyên gia ánh sáng thì cầm tấm hắt sáng đi theo bên cạnh, Sầm Kim đứng sau máy giám sát nhìn hiệu quả của cảnh quay.
Bên cạnh giường có mấy người đi qua đi lại vây xem, dù là việc kiều diễm cũng mất đi cảm xúc kia.
Tuy nhiên, hình ảnh này vẫn rất đẹp mắt, mái tóc đen nhánh của cô xõa tung càng làm nổi bật gò má trắng nõn, người đàn ông đè trên người cô lại có dáng người như người mẫu nam, khuôn mặt sắc nét như được điêu khắc ra, ánh mắt dịu dàng khiến người ngoài vừa nhìn mà tim đã đập nhanh hơn. Bọn họ ở chung một chỗ tạo ra một hình ảnh vô cùng hài hòa, Sầm Kim đứng phía sau máy giám sát nhìn màn hình rất hài lòng với hiệu ứng này.
Từ trán đến mũi, từ mũi lại đến môi, đến cằm, men theo cần cổ thiên nga của cô.
Lúc dấu răng kia xuất hiện trong tầm mắt, động tác của Lâm Diễn hơi dừng lại, sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng liếm vị trí kia, xen lẫn một chút thương tiếc và ghen tị.
Rõ ràng anh đã có cơ hội lớn như vậy, nhưng kết quả lại bị người ta nhanh chân đến trước.
Anh không định chờ nữa, hạnh phúc phải dựa vào bản thân tự giành lấy, chờ đợi vĩnh viễn chỉ nhận được sự không vui.