Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335: Nhận được giải thưởng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82755.png

Xem ảnh 2
82755_2.png
Buổi sáng cùng nhau ra ngoài.



Sau khi lên xe, Thịnh Kiều Dương luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thẩm Trí Ninh.



“Sao thế?” Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày.



“Em chỉ không ngờ anh cũng như người bình thường, sau khi chúc ngủ ngon còn tiếp tục nghịch điện thoại.” Hơn nữa còn lướt Weibo, quá gắt.



“Có gì kỳ lạ đâu, anh cũng là người.” Nói hay lắm, rất có lý, Thịnh Kiều Dương nhớ lại những gì thấy tối qua, nghĩ đến tình cảnh một người đàn ông cao lớn làm tổ trên giường rồi lạch cạch gõ chữ liền cảm thấy vô cùng buồn cười.



“Em cười cái gì?” Sự vui vẻ trên mặt Thịnh Kiều Dương còn chưa biến mất: “Bình thường anh lướt Weibo để xem cái gì?” “Những thứ có liên quan đến em.” Nghe lời nói của Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiều Dương lại không hề ngạc nhiên, thậm chí còn đoán được anh sẽ nói cái gì.



“Vậy ngoại trừ em thì sao?” “Không có.” Thịnh Kiều Dương không tin: “Không có gì khác ngoài tin liên quan đến em sao?” Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn cô: “Vậy em cảm thấy anh còn biết xem cái gì?” “Em cũng không phải anh, sao em biết được anh sẽ xem cái gì, nói không chừng...



khụ khụ.” Cô đã kịp dừng lại.



Những Thẩm Trí Ninh không dễ bị lừa như vậy, “Nói không chừng cái gì?” Nói không chừng anh còn nghiên cứu mấy câu chuyện ngôn tình, bằng không sao từng câu từng câu, luôn nói đến mức cô không cãi lại được.



“Không có gì.” Thịnh Kiều Dương chớp mắt, giả vờ như không có việc gì quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.



Thẩm Trí Ninh giơ tay ôm lấy vai cô: “Không có gì là cái gì?” Thấy thái độ của anh có vẻ dù đập vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến cùng, Thịnh Kiều Dương nhìn Mãn Quân lái xe ở phía trước: “Đêm hôm khuya khoắt một mình còn có thể vụng trộm xem cái gì?” “Xem cái gì?” Thẩm Trí Ninh buồn cười nhìn cô.



“Hừ, anh biết rõ còn cổ hỏi!” Thịnh Kiều Dương cao ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ.



Anh áp sát vào tai cô, “Nếu không đêm nay cùng xem?” Thịnh Kiều Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, liếc anh: “Anh xem một mình là được rồi, hôm nay em phải bàn bạc kịch bản với Tần An Lương và Mã Đình Đình, có lẽ phải đến khuya mới về.” “Ở đâu, anh tới đón em.” “Không cần, anh cũng không phải tài xế của em, đâu có thể để anh đưa đón em mỗi ngày.” “Anh sẵn lòng làm tài xế của em cả đời.” Thịnh Kiều Dương chưa kịp chuẩn bị đã bị lời nói của Thẩm Trí Ninh trêu chọc, bây giờ công lực chọc người của ông chủ Thẩm thật sự là vô địch thiên hạ, nói một câu cũng thuận miệng đến vậy.



Muốn cô tin tưởng buổi tối anh không vụng trộm học mấy câu chuyện ngắn cũng khó.



“Lúc nào anh tan làm thì tìm em, đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết vị trí cụ thể, bây giờ em cũng chưa chắc chắn, đến công ty trước đi, có khả năng chiều muộn sẽ cùng nhau đi trà chiều.” Thẩm Trí Ninh gật đầu.



Đến của Quốc tế Ngu Nhân, Thẩm Trí Ninh nói trước khi Thịnh Kiều Dương xuống xe: “Suýt thì quên mất, đám cưới của White và Daisy sẽ được tổ chức vào cuối tháng này, bọn họ mời chúng ta tham dự đám cưới của bọn họ.” Thịnh Kiều Dương vừa định đưa chân ra ngoài, lập tức dừng lại, ngạc nhiên quay lại nhìn Thẩm Trí Ninh: “Nhanh như vậy sao? Không phải hai tháng trước mới xác định mối quan hệ sao?” “White trông mong giờ khắc này đã lâu lắm rồi.” Nghe được lời nói này của anh, Thịnh Kiều Dương lập tức nhớ tới việc Vương tử White kiểm tra độ thật lòng của Daisy.



Khi đó, Vương tử White làm vậy không phải vì anh ta không thích Daisy, mà vì anh ta lo được lo mất, muốn nhờ vào đó để chắc chắn, đương nhiên kết quả rất tốt, Daisy không bị cám dỗ hoặc lừa gạt.



Nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được hành vi vội vàng muốn kết hôn của Vương tử White, cô có thể đoán được, tương lai Vương tử White chắc chắn sẽ biến thành một người điên cuồng cưng chiều VỢ.



“Vậy được, em sẽ sắp xếp thời gian.” Thịnh Kiều Dương nói.



Thẩm Trí Ninh giữ tay cô lại: “Daisy nói muốn mời em làm phù dâu duy nhất của cô ta.” Thịnh Kiều Dương nhướng mày, “Vì sao cô ấy không hỏi thằng em?” “Cô ta lo em sẽ từ chối, thông qua miệng của White để yêu cầu việc này.” Thịnh Kiều Dương cảm thấy điều này đã thay đổi rất thần kỳ, lúc đầu Daisy còn muốn đánh cô, sau đó lại muốn đuổi cô khỏi Thẩm Trí Ninh, tiếp theo trong dạ tiệc của Jarret thậm chí còn muốn ngáng chân cô.



Sau đó nữa, trong nhà Daisy xảy ra chuyện nên suy bại, cô giúp đỡ Daisy đối phó hai người phụ nữ kia, bây giờ Daisy lại mời cô làm phù dâu duy nhất? Từ tình địch lại có thể biến thành tình bạn? Có thể được mời làm phù dâu duy nhất, nói rõ Daisy đã coi cô là người bạn tốt nhất, tốc độ phát triển cũng quá không phù hợp rồi.



“Không phải muốn trêu chọc em chứ?” Thịnh Kiều Dương vẫn không tin nổi.



“Sẽ không, bọn họ trêu chọc ai cũng không dám trêu chọc em, anh là chủ nợ lớn nhất của bọn họ đấy.” Đúng nhỉ, Thẩm Trí Ninh còn giúp nhà Daisy trả sạch nợ nần, đương nhiên số nợ này sẽ chuyển sang Daisy và White.



“Được, vậy anh đồng ý giúp em, làm phù dâu cho vương phi tương lai thật là một trải nghiệm mới mẻ.” Thịnh Kiều Dương nói, cô không muốn nói nguyên nhân có đồng ý không phải vì đối phương là vương tử và vương phi gì đó, chỉ là cô hơi đồng cảm với Daisy, vậy mà bây giờ không có một người bạn nào, còn phải mời một người từng là tình địch đến làm phù dâu.



“Em xuống xe đây.” Thịnh Kiều Dương mỉm cười với Thẩm Trí Ninh.



Thẩm Trí Ninh kéo cô lại, nghiêng người hôn cô một cái, mới cho cô xuống xe.



Vệ sĩ mở cửa xe đứng bên cạnh xe mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ có khóe môi hơi co giật mới tiết lộ một số cảm xúc.



Tằng Hoan đi xuống chờ cũng nhìn thấy một màn trong xe, cô không khỏi nhớ ông chủ Thẩm đã khoe ân ái trong buổi gặp mặt fan hâm mộ hôm qua.



Trong lòng không khỏi cảm khái, anh Thẩm này thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, nhìn là một người cấm dục như vậy, không ngờ lại quân người như thế, tuy nhiên lại không khiến người ta cảm thấy phiền.



Hiện tại, những người khác cảm thấy trong mối quan hệ này, Kiều Kiều mới là bên yếu hơn, nhưng qua những màn khoe ân ái liên tục này, người có mắt đều biết sự thật, nếu tương lai hai người không thành, chắc chắn là Kiều Kiều đá ông chủ Thẩm trước.



Thịnh Kiều Dương nhìn Tằng Hoan đang ngẩn người, đi qua giơ tay chọc trán Tằng Hoan một cái, “Còn đứng đó làm gì? Đi thôi.” “À ừ.” Tầng Hoan tỉnh táo lại.



“Kiều Kiều, Kiều Kiều!” Một người lao đến, lại bị bọn vệ sĩ chặn lại.



“Là cô? Phóng viên Bành!” Tằng Hoan nhận ra người chạy tới.



“Đúng, là tôi.” Bành Vũ liên tục gật đầu.



Tằng Hoan nhìn Thịnh Kiều Dương: “Cô có chuyện gì không?” Bành Vũ nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình: “Kiều Kiều, xin hỏi cô có thời gian nhận cuộc phỏng vấn của tôi không? Chỉ mười mấy phút thôi, không, dù là vài phút cũng được.” “Lại đến tập san cuối năm rồi hả?” Thịnh Kiều Dương nhớ lại việc năm ngoái.



Bành Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó trong nụ cười xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Đúng, lần này Tổng biên tập muốn dựa vào tin tức độc quyền của cô để tăng lượng tiêu thụ, cũng không có cách nào khác, tôi là người từng phỏng vấn cô, tôi phải nhận nhiệm vụ lúc khó khăn thôi.” Thịnh Kiều Dương cũng đánh giá cao Phóng viên Bành này, tuy còn trẻ, nhưng năng lực giao tiếp không kém, biết lúc nào trả lời thành thật sẽ tốt hơn là bịa vô số lý do.



Cô tin tưởng chỉ cần cho cô phóng viên tên là Bành Vũ này một cơ hội, một thời gian nữa cô ấy có thể trở thành nữ cường nhân một mình gánh vác một phía.



“Cô theo tôi lên đây.” Thịnh Kiều Dương liếc nhìn Bành Vũ, đi vào đại sảnh.



Bành Vũ vui vẻ, vội vàng đuổi theo.



“Cô Từ, chào buổi sáng!” Hai nhân viên lễ tân đứng lên chào hỏi.



“Chào buổi sáng!” Thịnh Kiều Dương đáp lại một câu ngắn gọn.



Bành Vũ đi theo sau lưng, thấy cảnh này cũng không cảm thấy gì, chờ đến lúc cùng vào thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, đồng thời đi thẳng vào văn phòng ở trong cùng mới giật mình thấy có chỗ không đúng.



Cô nhớ kỹ lần trước phỏng vấn cũng không phải ở đây, lúc vừa vào cửa hình như còn nhìn thấy...



văn phòng Chủ tịch? Văn phòng Chủ tịch! Bành Vũ mở to hai mắt, biết mình đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, đây nhất định là bí mật, nếu không phải bí mật, thì mọi người đã sớm biết về tin tức lớn này rồi.



“Cốc cốc” theo tiếng gõ cửa, Từ Bình đi vào, còn cầm theo một tập tài liệu.



Từ Bình nhìn thấy trong văn phòng có thêm một người, không khỏi nhìn Bành Vũ thêm vài lần, hiển nhiên cô ấy cũng đã nhận ra.



“Phóng viên Bành, tôi nhớ hình như tôi không đồng ý yêu cầu phỏng vấn của cô.” Từ Bình nhíu mày nhìn Bành Vũ.



Bành Vũ vội giải thích: “Tôi trực tiếp cản trước mặt Kiều Kiều, yêu cầu phỏng vấn.



Thật xin lỗi, còn chưa được sự cho phép của chị.” Nghe lời nói thành khẩn của Bành Vũ, Từ Bình cũng không tức giận, chỉ là cô ấy rất không đồng ý với hành động này của Bành Vũ, nếu ai cũng như Bành Vũ, không phải Kiều Kiều sẽ bị làm phiền chết sao.



“Cô ngồi trước đi, A Hoan, đi pha trà đi.” Thịnh Kiều Dương chỉ xuống ghế sofa, bảo Bành Vũ ngồi trước, cô thì ngồi xuống phía sau bàn làm việc, cầm tập tài liệu Từ Bình đặt ở trước mặt cô.



Tằng Hoan ngâm một bình trà, rót cho Bành Vũ một tách.



“Phóng viên Bành, cô cứ uống từ từ.” “Được, cô không cần để ý đến tôi, cô đi làm việc đi!” Bành Vũ đối mặt với Tằng Hoan cũng dùng kính ngữ, không dám khinh thường bất kỳ ai.



Tằng Hoan mỉm cười, “Cô đừng khách sáo thế, tôi nghe cũng thấy khó xử.” Bành Vũ mỉm cười, lại liếc nhìn người đang ngồi ở bàn làm việc, trong lòng nổi sóng gió, vốn chỉ cho rằng vị này có hậu trường vững chắc mới có tài nguyên tốt, không ngờ người ta là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân.



Nếu như có thể đưa tin về chuyện này...



“Còn có người nào không?” Thịnh Kiều Dương lật một lượt, hỏi Từ Bình ngồi đối diện cổ.



“Thông tin về nam nghệ sĩ trẻ của công ty đều ở đây.” Từ Bình đáp.



Thịnh Kiều Dương đẩy một tập tài liệu lên bàn, trầm ngâm nhìn chúng.



“Không thích hợp sao?” Từ Bình dò hỏi.



“Đều không có cảm giác giản dị kia.” Thịnh Kiều Dương lắc đầu.



“Kiều Kiều, cái gọi là giản dị cũng có thể diễn ra được, miễn là kỹ năng diễn tốt...” Từ Bình có ý thuyết phục.



Thịnh Kiều Dương ngắt lời cô ấy: “Không, có nhiều thứ không có cách nào dựa vào kỹ năng diễn, nếu không em cũng không cần đi tìm, trực tiếp bàn bạc với Cổ Châu hoặc là Trương Việt thì được rồi.” “Được rồi,“ Từ Bình gật đầu, “Nếu không tìm trong trường học đi?” “Trước kệ đó đã, chờ em bàn bạc kịch bản với Tần An Lương và Mã Đình Đình xong lại nói.” Nói đến đây, Thịnh Kiều Dương liền dừng chủ đề này lại, đứng dậy đi đến chỗ Bành Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK