Đôi mắt những người còn lại đều lóe sáng khi nhìn Thịnh Kiêu Dương, có một người tỏ ra không kịp chờ đợi như chó sói đã đói bụng lâu ngày
Còn có quy tắc sao? Thịnh Kiêu Dương hơi nhướng mày
Chàng trai ngồi trên mặt thảm liếm môi một cái, vì để lấy động lực, anh ta cố y đứng lên, nói: “Mỗi người mới đến đều phải mời chúng tôi ăn cơm.” “Mời ăn cơm à, không vấn đề gì.” Thịnh Kiêu Dương sảng khoái đồng ý.
Mọi người vui vẻ ra mặt
“Tối nay tôi ngủ ở đâu?”
“Để anh đưa em3lên.” Chàng trai chủ động đi tới xách vali cho cô
“Ai nha, cô nhóc, em là người thay thế hay là người chơi riêng.” Thịnh Kiêu Dương đã đi đến góc cầu thang, nghe thấy giọng nói của cô gái lớn tuổi kia, liền quay lại đáp lời: “Người thay thế.”
Mấy người trong phòng khách đều ngẩn người.
“Trời ạ, hóa ra là người thay thế.”
“Đột nhiên tôi không nỡ để cô ấy mời ăn cơm, số tiền sinh tồn của cái tên Chu Toàn kia còn ít hơn chúng ta, dù cô ấy có muốn mời đoán chừng cũng không mời nổi.”
“Lạ thật, sao cô ấy lại lựa chọn là người thay thế: Người thay thế không có chỗ nào tốt, tiến sinh tồn là số còn dư của2người phía trước.”
“Có lẽ ngày mai sẽ được tổ chức cả tiệc chào mừng và tiệc chia tay.”
Mỗi người nói một câu, đều tỏ vẻ đồng cảm
Ở trên lầu lại có một cuộc trò chuyện khác
“Phải xưng hô với anh thế nào?” Thịnh Kiêu Dương hỏi chàng trai đang xách vali giúp cô
“Tôi tên Dung Huy, à, anh lớn hơn em.”
Nghe anh ta đặc biệt nhấn mạnh từ “Lớn” này, Thịnh Kiêu Dương mỉm cười: “Anh Huy, anh phải quan tâm em một chút đó.”
Dung Huy nghe vậy đột nhiên nhận ra sứ mệnh của mình, bởi vì lúc trước anh ta là người trẻ tuổi nhất trong đoàn du lịch, luôn bị mấy người anh chị kia trêu chọc
Bây giờ cuối cùng đã có một người trẻ tuổi1hơn, hơn nữa cô còn nói như vậy, anh ta lập tức vỗ ngực nói: “Yên tâm, sau này anh sẽ che chở em!” “Mọi người đều có vẻ mệt mỏi, hôm nay đã làm việc gì rất tốn sức sao?”
“Em chưa biết tổ đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ biến thái đến cỡ nào đâu, hôm nay bọn anh phải đi hơn một nửa Sydney, trời vừa sáng là đã phải xuất phát rồi, mãi cho đến một tiếng trước mới trở về
Vừa nãy nghe em nói em là người thay thế, có phải em bị đạo diễn lừa không, người thay thế rất thảm, nhất là em còn thay thế cho anh Toàn, chậc chậc, số tiền sinh tồn còn dư lại của anh ấy không đủ1để nhét kẽ răng.”
Nơi ở của Thịnh Kiêu Dương là một căn phòng nhỏ chỉ đủ để đặt một chiếc giường, Dung Huy đặt vali vào cạnh tường, tỏ vẻ đồng cảm liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Không sao, ngày mai em cứ đi theo anh trai, cùng lắm thì anh ăn thịt em uống canh.”
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười: “Được.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của cô mang theo nụ cười tin tưởng (điều này rất đáng để nghiên cứu), cảm giác muốn bảo vệ ở trong lòng Dung Huy sắp bùng nổ, đêm đó, khi được phỏng vấn riêng trong phòng tối, anh ta đã nói như này:
“Đầu tiên là cao, lúc đôi chân dài bước vào tầm mắt tôi, tôi cũng bị sốc
Tiếp theo1là dáng vẻ đẹp mắt, rất có khí chất, lúc nhìn thấy cô ấy liền có cảm giác bôi, công chúa của tôi đã tới rồi”
Tính cách cũng rất cởi mở.” Lúc đạo diễn hỏi ấn tượng đầu tiên của anh ta với Từ Kiểu Kiều, anh ta đã nói như vậy.
“Vậy cậu cảm thấy cô ấy sẽ đi được bao xa?” Đạo diễn hỏi
Dung Huy không hề nghĩ ngợi đã nói: “Nếu cô ấy không nhờ chúng tôi giúp đỡ, ngày mai cô ấy sẽ không kiên trì được.”
“Nhưng hiếm có ai lại gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ giúp cô ấy một chút, dù sao cũng phải để cô ấy kiên trì đến trạm tiếp theo.” Nhưng mà hiện thực lại cho anh ta một cú đánh đau đớn thê thảm
Trong cuộc phỏng vấn trong phòng tối vào ngày hôm sau, đạo diễn quay cận mặt của anh ta, hỏi anh ta có nhận xét gì về Từ Kiều Kiều
“Tôi cảm thấy mặt mình đau quá!” Anh ta buồn bã nói
Anh ta khóc lóc thảm thiết nhìn ống kính, hỏi lại đạo diễn: “Đạo diễn, anh có chắc là mời cô ấy tới chơi game, chứ không phải chơi chúng tôi chứ?”
“Chẳng lẽ về sau muốn chúng tôi nhìn cô ấy ăn thịt, bản thân chỉ có thể đứng bên cạnh uống gió Tây Bắc à? Đạo diễn, lương tâm của anh có thấy đau không?” Nói qua nói lại, anh ta liền lên án.
Đạo diễn tỏ vẻ lạnh lùng: “Nếu không ngại thì cậu đi ôm bắp đùi người ta đi.”
“..
Mặt của tôi đau quá!” Hôm qua còn thề son sắt sẽ che chở người ta, hôm nay lại phát hiện ra người bị che mắt là bản thân, anh ta tự vả vào mặt mình.
Chuyện là như thế này, nếu muốn đến trạm tiếp theo, đầu tiên phải có tiền đi đường, tổ tiết mục sẽ không cho không tiền đi đường, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ để nhận được phần thưởng, hoặc là tự nghĩ cách đi làm việc để kiếm tiền
Nhiệm vụ của tổ tiết mục không đơn giản, hôm qua bọn họ cũng đi làm nhiệm vụ, kết quả mệt mỏi gần chết mà chưa chắc đã hoàn thành
Sáng sớm hôm nay, mọi người chia thành hai đường, có ba người cảm thấy làm nhiệm vụ vẫn đáng tin nhất, liền đi làm nhiệm vụ
Ba người còn lại bao gồm cả Thịnh Kiêu Dương thì quyết định đi ra đường nghĩ cách kiếm tiền.
Dung Huy cầm đàn guitar của mình theo, muốn bán nghệ trên quảng trường náo nhiệt, anh ta còn khoe khoang khoác lác muốn Thịnh Kiêu Dương và một ngôi sao nữ khác tên là Châu Châu đứng bên cạnh reo hò, sau đó số tiền kiếm được sẽ chia làm ba phần, mỗi người một phần
Kết quả, lúc đến chỗ nhiều người, họ mới bắt đầu biểu diễn đã bị người ta đuối đi, nói phải chú ý thứ tự trước sau, người ta tới đây trước, ở đây không thể có người thứ hai bán nghệ, nếu không sẽ cướp mối làm ăn của người ta
Bọn họ là ngôi sao, thật sự không thể vì kiếm tiền mà tranh giành với người ta, thể là chỉ có thể rời đi.
Những nơi khác rất ít người qua lại, số người dừng chân nghe anh ta hát càng ít hơn, số tiền ít đến nỗi không mua nổi cả một chai nước.
“Sớm biết thế này tôi đã đi theo chị Ngọc Phân làm nhiệm vụ rồi.” Châu Châu phàn nàn.
Dung Huy rất xấu hổ: “Hai người thử đi xem còn cách nào kiếm tiền không, tôi đi tìm chỗ khác thử một chút, cần thì cứ liên lạc bằng điện thoại.”
Châu Châu u oán liếc nhìn Dung Huy, giận dữ nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, tôi đi trước.” Thịnh Kiêu Dương dẫn theo quay phim Tiểu K rời đi.
Tới gần giữa trưa, Dung Huy nhìn số tiền mình vất vả kiếm được còn không đủ mua một cái Hamburger, thở dài, mở miệng nói với ống kính: “Thật sự kiệm tiền rất khó, sau này tôi nhất định sẽ càng cố gắng làm việc, không để
mình rơi vào tình trạng hôm nay
Hôm qua tôi đã nói với Từ Kiều Kiều sẽ che chở cô ấy, cô ấy mới đến hơn nữa trên người không có gì đáng tiền, xem ra tôi chỉ có thể dùng tiền sinh tồn của mình rồi
Trời ạ, đến bản thân tôi còn khó bảo vệ, đâu thể quan tâm đến người khác chứ!”
Chờ đến lúc anh ta gọi điện thoại hỏi vị trí, phát hiện ra em gái Từ đang sơn tường cho một cửa tiệm đang sửa sang, à, không đúng, cô đang vẽ lên tường
Động tác giơ tay nhấc chân của cô lưu loát liền mạch, thật sự không giống đang sáng tác, càng giống tiện tay quét sơn
Trên ba mặt tường đã sơn được hai mặt tường rồi, mặt tường thứ ba cũng chỉ còn lại một phần ba, nhìn tốc độ của cô chắc sẽ sớm vẽ xong.
Vì những bức tranh trên tường nên toàn bộ cửa hàng trở nên vô cùng khác biệt
Đi qua bên ngoài, xuyên qua tủ kính pha lê có thể nhìn thấy bên trong cửa hàng, chỉ liếc nhìn một cái đã bị thu hút
Bà chủ cửa hàng đứng ở bên cạnh liên tục sợ hãi than thở, dùng điện thoại chụp ảnh, chờ các bức tường được vẽ xong hết, cô ấy hưng phấn bước tới ôm Thịnh Kiêu Dương, nói rất nhiều lời khen ngợi
“Đứng đây làm gì vậy?” Châu Châu cũng chạy tới
Dung Huy chỉ vào bên trong, đúng lúc bà chủ cửa hàng móc túi tiền ra, rút ra một xấp tiền mặt
“Oa, thật nhiều tiền...” Châu Châu mở to mắt nhìn, một xấp tiền mệnh giá lớn nhỏ ít nhất cũng hơn một ngàn đô
Tâm trạng của Dung Huy rất phức tạp, anh ta hát cả nửa ngày cũng không kiếm đủ tiền ăn đồ ăn nhanh, em gái này chỉ vẽ vài bức tranh đã nhận được nhiều tiền như vậy, đương nhiên, anh ta không thể phủ nhận bức tranh trên tường thật sự rất đẹp
“Nhiều quá.” Sau khi nhận tiền, Thịnh Kiêu Dương mới biết tổng số tiền lương mình nhận được.
“Nghệ thuật của em còn đáng giá nhiều hơn nữa, nhưng số tiền ở trên người chị chỉ có hạn.” Chủ cửa hàng chân thành nói
“Cảm ơn!” Thịnh Kiêu Dương cũng không từ chối, nhận lấy tiền.
“Chị còn có một yêu cầu, có thể mời em đến nhà chị giúp chị vẽ căn phòng dành cho em bé tương lai của chị không, chị rất thích phong cách vẽ của em.” Bà chủ nói.
Thịnh Kiêu Dương do dự, giải thích tình hình hiện tại của mình với chủ cửa hàng rằng bây giờ cô đang tham gia một chương trình thực tế, thời gian bị hạn chế, có lẽ chỉ dừng chân ở đây một ngày thôi
Chủ cửa hàng liền mời cô về nhà mình ngay bây giờ, biết Dung Huy và Châu Châu cũng đi cùng cô, cô ấy liền mời cả bọn họ về nhà, chuẩn bị một bữa trưa phong phú để chiêu đãi bọn họ
Sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn, Dung Huy và Châu Châu đều muốn rơi nước mắt
“Thật không dễ dàng, nửa tháng qua tôi chưa từng được ăn no như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể no bụng rồi.” Dung Huy vừa ăn vừa than thở
Châu Châu cũng cảm động gật đầu, cô ấy sờ chiếc cằm nhọn của mình: “Tôi đã gầy đến mức ngay cả fan hâm mộ nhà tôi cũng nghĩ rằng tôi sửa mặt.”
Qua buổi trưa, Thịnh Kiêu Dương đã hoàn thành xong bức tranh, chủ cửa hàng lại nhét một khoản tiền cho cô, còn gọi một số đồ ăn nhẹ cho bọn họ mang về
Nhớ lại những việc xảy ra trong hôm nay, Dung Huy không thể không thừa nhận, đề nghị của đạo diễn là chính xác, ôm đùi vàng của Từ Kiều Kiều ít nhất sẽ không cần lo lắng bị đói bụng
Anh ta nhìn đạo diễn nói: “Anh nói đúng, một cái đùi vàng to như vậy đặt ở trước mặt, tôi phải biết quý trọng, kéo sau này lại hối hận.”
“...” Đạo diễn
Dung Huy vuốt tóc, nhìn vào camera nói: “Các Vinh Quang của tôi, tôi không phải ăn bám, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, về sau hãy gọi tên tôi là Tuấn Kiệt.” Vinh Quang là tên gọi chung dành cho fan hâm mộ của anh ta.
“..
Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.” Đạo diễn không nghe được nữa, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi phòng tối.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com