Từ sau đêm hôm đó, có đôi khi chỉ nghe được hơi thở của anh thôi cô đã ý loạn tình mê, cô không biết đây có phải là một căn bệnh không, dù là thể thì cô cũng không định chữa trị
“Khụ, khỏe hơn rồi, ngày mai em lại có sức lực đối mặt với công việc rồi.” Cố nâng khuôn mặt mỉm cười ngoan ngoãn ngọt ngào như một món điểm tâm ngon miệng, Thẩm Trí Ninh cảm thấy rung động, nâng mặt cô lên xích lại gần chuẩn bị hôn xuống, lúc này tiếng gõ cửa phá phong cảnh vang lên
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Là giọng của Tiểu An
Cảm nhận được cơ thể Thẩm Trí Ninh cứng đờ, Thịnh Kiêu Dương cười trộm, rồi3lại nghiêm mặt nói: “Anh Trí Ninh, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Trí Ninh còn muốn ở một mình với Thịnh Kiêu Dương, nhưng lại bị cô “đuổi” về nhà bên cạnh, cô nói cô phải ngủ thật sớm, mới đủ tinh thần ngày mai tham gia tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn làm phim
Trên thực tế, Thịnh Kiêu Dương không ngủ sớm, mà là vùi mình trong phòng vẽ
Cô đối mặt với bảng vẽ trống rỗng, trong đầu cũng trống rỗng như bảng vẽ này, đột nhiên không biết phải vẽ cái gì
Không sai, cô muốn nghiêm túc vẽ một bức tranh làm quà sinh nhật cho Thẩm Trí Ninh
Tuy tặng tranh không phải là ý tưởng mới lạ,2nhưng điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chỉ có tranh thôi.
Cứ ngây ngốc đứng một lúc, sau khi đứng đến mức chân hơi mỏi, cô đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy chiếc điện thoại được đặt trên ghế sofa, tiện tay lướt web, đột nhiên cô nhanh trí nghĩ đến cách tiếp thu ý kiến của quần chúng
Cố lên tài khoản công khai mà Từ Bình vẫn quản lý cho cô, đăng một câu: Tặng quà gì vào ngày sinh nhật của bạn trai thì tốt nhất? Dù sao mọi người đều biết việc cô có bạn trai, cô cũng không sợ đăng câu này lên sẽ mất fan, lại nói, nếu chỉ vì cô hỏi việc này mà fan chạy1mất thì những người đó cũng không đáng để có để ý, hơn nữa cô cũng đã quen rồi, lần trước chẳng phải cũng có rất nhiều người thoát fan sao?
Bây giờ fan hâm mộ của cô còn nhiều hơn lúc trước, gần như cô vừa có động thái mới, phía dưới đã có không ít lượt like và bình luận, hơn nữa số lượng này đang liên tục được cập nhật
“Chắc chắn là bản thân Nhị Kiều!” “Ha ha ha ha ha, tôi vừa nghĩ đến Kiều đối mặt với lời nói xấu và chỉ trích cũng có thể bình tình không thay đổi sắc mặt, nhưng lại trốn sau màn hình và đầu gãi tai nghĩ xem phải tặng quà sinh nhật gì cho Thẩm oppa, tôi1không kiềm chế được nụ cười của mình” “Nhìn thấy Kiều Kiều quan tâm bạn trai như vậy, đột nhiên hơi ghen tị, vì sao Kiều Kiều lại tìm bạn trai sớm như vậy chứ?” “Tặng quà gì à, tự tặng bản thân đi, chắc chắn là món quà tốt nhất đó.” “Trong ngày sinh nhật của bạn trai, Nhị Kiều lại mặc áo sơ mi của bạn trai, nằm ở trên giường, đôi chân dài cong lại..
Không được, tôi phải lau nước bọt trước” “Mẹ ơi, vì sao trong đầu tôi toàn là hình ảnh Chân Hoan mặc váy ngủ hai dây quyến rũ bạn trai?” “Chân Hoan, cô là em gái giỏi trêu chọc nhất, sao còn hỏi vấn đề này chứ?”
Nhìn thấy các bình luận bảo1cô tự đóng gói bản thân làm quà sinh nhật trong đám bình luận, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương trở nên khó miêu tả nổi
Đám fan hâm mộ này thật cởi mở..
Tận đến lúc Thịnh Kiêu Dương chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn là tình cảnh đám fan hâm mộ bảo cô dùng bản thân làm quà tặng cho Thẩm Trí Ninh
Căn phòng tối đen vì tiếng gọi “Kiều Kiều” mà sáng lên
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ che được đến bắp đùi, nghiêng người nằm trên chiếc giường lớn màu đen, đôi chân thon dài hơi cong lại, áo sơ mi chỉ cài đến nút thứ hai, cổ áo hơi rộng lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp có thể nuôi cá vàng, hàm dưới khẽ nâng lên để lộ cần cổ thiên nga duyên dáng, cô còn hơi cụp mắt, vô cùng quyến rũ
“Em ở đây.” Cô hơi nhếch đôi môi hồng, nhẹ nhàng nói
Người đàn ông kia vừa nhìn cô vừa bước thẳng vào trong, từng bước, từng bước đi tới bên cô
“Món quà em muốn tặng sinh nhật anh đâu?” Trong giọng nói trầm khàn của anh lộ ra sự xúc động nào đó bị đè nén
Cô khẽ mỉm cười, ngay lúc anh đi đến bên giường, nhấc chân lên móc vào eo của anh rồi kéo một cái, cơ thể nặng nề của anh ngã xuống người cô
Thiên lôi câu địa hỏa”, đúng là đã xảy ra là không thể ngăn cản
(*) Ý chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người
Cuối cùng sự kích thích quấn quanh biến thành dòng sông chảy xiết, thoát ra từ trong hang tối
Trong giây lát, Thịnh Kiêu Dương đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra.
Đập vào mắt là trần phòng ngủ của mình, trên chiếc giường sạch sẽ ngoại trừ bản thân cô thì không còn ai khác, cảm giác vương vấn trong lòng nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra
Cô giơ tay che mặt, kêu lên
Trời ạ, vậy mà cô lại mơ như thế Đều do đám fan hâm mộ không trong sáng kia, để lại bình luận khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều
Chắc là tác dụng phụ của việc dì cả đến thăm
Đúng, chỉ là phản ứng bình thường khi dì cả đến! Thịnh Kiêu Dương bỏ tay ra, sờ soạng tìm mắt kính đeo vào, vội đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Lúc ăn sáng, ánh mắt Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh có hơi né tránh.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Trí Ninh muốn Thịnh Kiêu Dương tiễn anh ra ngoài, anh phải đi làm
Lúc đi đến cạnh cửa xe, Thẩm Trí Ninh không nhìn Mãn Quân đang đứng chờ bên cạnh cửa ghế lái, kéo Thịnh Kiêu Dương vào trong xe
“Không phải anh muốn đưa em đến công ty của anh chứ?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy khó hiểu với hành động này của anh
Thẩm Trí Ninh ôm eo của cô, giữ nguyên tư thế thân thiết này, kể tại nói nhỏ: “Có phải em có chuyện gì lừa anh không?” Thịnh Kiêu Dương rụt cổ lại, cảm thấy hơi ngứa, “Không có, em có chuyện gì phải giấu giếm anh chứ?” “Thật sao?” Âm cuối cao lên, xen lẫn sự nghi ngờ
“Đúng vậy!” Thịnh Kiêu Dương hùng hồn đáp lời
“Vậy vì sao sáng này em không dám nhìn anh?” “Em..
khụ khụ!” Lời nói quá đột ngột, Thịnh Kiêu Dương bị nước bọt làm sặc
Thẩm Trí Ninh vừa vỗ lưng cô, vừa dùng giọng điệu “bắt được” nói: “Nói đi, là chuyện gì.” Khuôn mặt của Thịnh Kiêu Dương đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ lên, cũng không biết vì ho khan hay là vì cô chột dạ
“Em thật sự không giấu giếm anh cái gì hết.” Có đánh chết cô cũng không nói chuyện tối qua cô mộng xuân làm với anh
“Em cũng đã nói bí mật lớn nhất của em cho anh biết rồi, còn có cái gì không thể nói?” “Không giống.” “Em không nói ra, sao anh biết không giống?” “Anh nhanh đi làm đi, chờ đến lúc anh đi làm về, em sẽ nói cho anh biết.” Thịnh Kiêu Dương đẩy anh ra
“Anh có thể không đến công ty.” Thẩm Trí Ninh thờ ơ, quyết tâm phải biết bí mật nhỏ mới xuất hiện này
Thịnh Kiêu Dương thấy anh không lấy được đáp án sẽ không buông tay, nuốt nước bọt một cái, bỏ qua ánh mắt sáng rực của anh, nhỏ giọng nói: “Đêm qua em mơ thấy anh.” Thẩm Trí Ninh giật mình, ý cười lập tức tràn ra hai đầu lông mày, “Điều này thì có gì không thể nói ra?”
“Được rồi, anh cũng biết rồi, anh nhanh đi làm đi.” Thịnh Kiêu Dương khó chịu đẩy anh ra, chui ra khỏi xe, bóng dáng đi về biệt thự giống như chạy trối chết
Thẩm Trí Ninh ngồi trong xe, chăm chú nhìn cô chạy chậm vào trong biệt thự, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, cô càng ngày càng bẽn lẽn
Cũng chỉ mơ thấy anh mà thôi, sao lại xấu hổ như thế..
Đôi mắt của Thẩm Trí Ninh lóe sáng, giơ tay đỡ trán, cúi đầu xuống, nụ cười hiện ra trên mặt rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào
Mãn Quân ngồi trên ghế lái nhìn kính chiếu hậu, thông qua hình ảnh phản chiếu trên kính chiếu hậu nhìn thấy ông chủ ngồi ở ghế sau bày ra dáng vẻ đang suy tư, khả năng quan sát sắc bén khiến anh không để lọt khóe môi đang cong lên của ông chủ
Anh đột nhiên hơi tò mò, không biết vừa mới sáng sớm ông chủ nghe được lời nói gì lại vui vẻ như vậy
Tuy nhiên nhiệm vụ khiến anh có tò mò thì cũng chỉ có thể kìm nén tự suy đoán
Thịnh Kiêu Dương lao về nhà lại đối mặt với ánh mắt chăm chú của cả nhà già trẻ, cổ ho nhẹ, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân
“Nhìn sắc mặt của cháu, chắc hôm nay không có gì không khỏe.” Ông cụ Dương nói
Thật sự là vậy, lúc này sắc mặt Thịnh Kiêu Dương hồng nhuận, đâu có chỗ nào giống dáng vẻ không khỏe
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy sự chế nhạo trong giọng nói của ông ngoại, nhỏ giọng nói “Cháu đến phòng vẽ” rồi đi lên cầu thang, nhưng đi hai bước thì dừng lại, quay sang nói với An Cảnh: “An Cảnh, em muốn hỏi anh chuyện này, có thể nói mấy câu không?” An cảnh tò mò nhìn cô mấy lần, không từ chối mà theo cô đi lên lầu
Vào trong phòng vẽ, Thịnh Kiêu Dương hỏi An Cảnh: “Nếu là sinh nhật của anh, anh hy vọng người khác tặng gì cho anh?” Nghe được câu hỏi này, An Cảnh nhìn cô, trong mắt là sự thấu hiểu
“Em có thể cân nhắc lời đề nghị của đám fan hâm mộ.” An Cảnh rất bình tĩnh nói
Đề nghị của đám fan hâm mộ..
Thịnh Kiêu Dương kỳ lạ nhìn An Cảnh, khó tin hỏi anh ta: “Anh theo dõi tài khoản em à?” Thế mà anh ta lại nói, cô hãy cân nhắc đề nghị của đám fan đen tối! “Điều này rất kỳ lạ sao?” Nghe anh ta hỏi lại như vậy, trái lại Thịnh Kiêu Dương cảm thấy chẳng có gì phải ngạc nhiên, cô suy nghĩ, thật sự chẳng có gì phải ngạc nhiên, An Cảnh cũng được coi là nửa người nhà, việc theo dõi tài khoản của cô cũng rất bình thường
Thế nhưng anh ta nói lời này..
Thế mà anh ta lại đồng ý với đề nghị để cô đi hiến thân của đám fan hâm mộ, đúng là qua trong thiên hạ đều đen, dù là người đàn ông nghiêm chỉnh cũng thế! “Được rồi, anh đi ra ngoài đi.” Thịnh Kiêu Dương trực tiếp đuổi người
An Cảnh đi tới cửa, lúc đóng cửa lại còn nói một câu: “Em trốn không thoát đâu.” Anh ta thấy rất rõ, phía dưới sự kiềm chế bình tĩnh của người đàn ông kia là sự rục rịch muốn nuốt đồ ăn vào trong miệng ngay cả mảnh vụn cũng không muốn nhả ra
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com