“Cứ báo thù qua lại khi nào mới hết được.”
Lại còn vờ vịt! Thịnh Kiêu Dương vò đã mẻ không sợ vỡ nhìn anh: “Vậy anh muốn em phải bồi thường thế nào?”
Khóe môi của anh hiện ra ý cười, bàn tay đang ôm eo cô nhẹ nhàng véo một cái: “Lấy thân báo đáp đi.”
Tuy cách lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi bị véo hơi ngứa ngáy. Chủ yếu là vì động tác của anh mang theo ý tứ trêu chọc nào đó, khiến trái tim của cô cũng ngứa ngáy theo.
“Phí tổn thất tinh thần của anh cũng quá cao rồi.”
“Nếu như em có thể chọc anh cười trong vòng một phút, anh cũng không cần khoản bồi thường này nữa.”
Chọc cười3sao? “Nhưng em không phải diễn viên hài?”
“Đã qua mười giây.”
Thịnh Kiêu Dương trực tiếp giơ tay lên, đưa tay ra gãi ngứa anh, nhìn vẻ mặt của anh không thay đổi, cảm thấy gãi ngứa cách một lớp quần áo không có hiệu quả, lại luồn tay vào từ dưới vạt áo len lông cừu màu xám của anh, gãi eo của anh, cảm giác rắn chắc này không giống lúc cô tự sờ eo của mình. Trong mắt cô hiện lên một tia sáng, đột nhiên rất tò mò không biết anh có cơ bụng hay không, đáng ra phải chọc eo của anh lại biến thành vụng trộm sờ soạng, nghiêm túc nghiên cứu cơ bụng anh, cô hoàn toàn quên mất ước hẹn một phút đồng hồ.
“Thời gian đã hết!”
“Hả?”
Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn Thịnh2Kiêu Dương, vẻ mặt mơ hồ.
“Em còn chưa chọc anh cười.” Thẩm Trí Ninh tuyên bố. Đương nhiên, anh sẽ không nói cho cô biết, lúc cô vừa mới sờ mó cơ bụng của anh, anh có nở nụ cười.
Anh luôn bị đồ nói dối này lừa gạt, tốt xấu gì anh cũng phải trả lại một hai lần.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thịnh Kiêu Dương trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
“Lấy thân báo đáp.”
Thịnh Kiêu Dương thấy rất bất đắc dĩ, sao lại quay về chủ đề này rồi.
“Anh Trí Ninh, anh thấy đấy, em đi từ xa đến đây cũng rất mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi trước đã, sau nay chúng ta sẽ đi sâu nghiên cứu thảo luận vấn đề này.” Thịnh Kiêu Dương thăm dò.
“Đi sâu nghiên cứu thảo luận?” Anh lặp1lại mấy chữ này, lại còn nhấn mạnh vào hai chữ “Đi sâu”, lộ ra ý tứ vô cùng sâu xa.
Thịnh Kiêu Dương bỗng nhiên đỏ mặt, bị anh nhấn mạnh như thế, toàn bộ ý tứ đều thay đổi, biến thành không thể miêu tả nổi.
Thẩm Trí Ninh tỏ ra vui vẻ, hiểu rõ thời gian sau này còn dài nên không quấn lấy cô nữa, tốt bụng tha cho cô một lần.
“Em có cần ngâm nước nóng không?” Anh quan tâm hỏi thăm.
“Được.”
Thịnh Kiêu Dương trả lời rất sảng khoái, nhưng trả lời xong mới nhớ ra căn phòng cô từng ở không có bồn tắm.
“Em đi tìm quần áo đi, anh đi xả nước cho em.” Thẩm Trí Ninh đi vào phòng tắm.
Nơi này chính là phòng ngủ của Thẩm Trí Ninh!
Thịnh Kiêu Dương cắn môi, mới1đầu còn có chút do dự, nhưng lập tức nhớ lại Thẩm Trí Ninh còn từng dùng phòng tắm trong phòng cô, có cái gì phải ngại chứ. Vậy nên cô không rối rắm nữa, đi qua căn phòng bên cạnh tìm vali của mình.
Thoải mái ngâm người trong bồn tắm do Thẩm Trí Ninh xả nước, Thịnh Kiêu Dương thở phào nhẹ nhõm, nghịch bọt xà phòng một lúc, sau đó nằm dựa vào vách bồn tắm, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô đi từ xa tới nên rất mệt mỏi, lại thêm đã uống một chút rượu trên bàn cơm, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Cô mơ hồ cảm thấy có người chạm vào mình, nhưng lúc này là lúc cô buồn ngủ nhất, lười đến mức chẳng muốn tỉnh lại, có lẽ vì đây là1chỗ của Thẩm Trí Ninh, cô đối với Thẩm Trí Ninh lại có sự tin tưởng và ỷ lại theo bản năng, nên mới không sợ hãi như thế.
Đến lúc cô tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Cô nằm trong chăn ấm áp dễ chịu, cọ vào mép chăn mềm, xoay người định ngủ tiếp, nhưng cô lại vô tình chạm tay vào một thứ gì đó nóng bỏng.
Ồ, không đúng, thứ cô chạm vào không phải thứ gì đó, là người...
Người? Thịnh Kiêu Dương lập tức tỉnh táo, mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc.
Hình ảnh này lại có mấy phần cảm giác như đã từng quen biết.
Chờ ý thức quay lại, cô đã bị đối phương ôm vào trong ngực.
“Sờ có dễ chịu không?” Giọng của anh hơi khàn, mang theo vẻ lười biếng lúc vừa tỉnh lại, giọng điệu mờ ám như vậy, người ta vừa nghe liền cảm thấy xương cốt mềm nhũn.
Thịnh Kiêu Dương liếm môi, không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Em... này, không phải em đang ngâm bồn à?” Cô nhớ tới một chuyện khác.
“Ngâm bồn đã là chuyện của tối qua rồi.”
“Sao em lại đi ra được?” Thịnh Kiêu Dương cúi đầu, thấy đồ mình đang mặc trên người đúng là đồ ngủ lấy ra từ vali. Cô cố nhớ lại nhưng lại không nhớ ra được gì.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh không rõ hỏi lại.
Thịnh Kiêu Dương hơi cứng đờ, không phải là Thẩm Trí Ninh bế cô đi ra chứ?
“Em cảm thấy còn ai có thể bế em ra nữa?”
“Cho nên áo ngủ cũng là anh mặc cho em?” Thịnh Kiêu Dương giơ tay che mặt, không có mặt mũi nào đối mặt với Thẩm Trí Ninh nữa rồi.
Thấy cô cũng có lúc xấu hổ như thế, trên mặt Thẩm Trí Ninh hiện ra ý cười.
“Áo ngủ là Eve mặc cho em.”
Thịnh Kiêu Dương khẽ thở phào, nhưng lập tức cảm thấy như vậy có hơi sớm, Thẩm Trí Ninh chỉ nói Eve mặc quần áo, nhưng không hề nói Eve bế cô từ trong phòng tắm ra, hơn nữa Eve cũng không có sức mạnh để làm như vậy.
Cô hơi mở tay ra một chút, vụng trộm nhìn Thẩm Trí Ninh từ giữa kẽ ngón tay, có phải cái tên này đã nhìn hết của cô không?
Thẩm Trí Ninh tóm được ánh mắt đang liếc trộm của cô, anh cong môi, ánh mắt có ý tứ sâu xa liếc nhìn trong chăn, “Em yên tâm, không có gì đáng xem.”
Thịnh Kiêu Dương mở to mắt, tay cũng không che mặt nữa, nhìn anh chằm chằm: “Anh đang mỉa mai em sao?”
“Anh chỉ đang nói rõ một sự thật.”
Đáng ghét! Thịnh Kiêu Dương giơ tay đẩy anh ra, vén chăn lên lưu loát xuống giường.
“Em thẹn quá thành giận à?” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh vang lên sau lưng cô.
Thịnh Kiêu Dương hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng ngủ của anh.
“Đúng là đàn ông không có ai tốt hết!” Thịnh Kiêu Dương vừa tìm quần áo vừa lẩm bẩm.
Lúc thay quần áo, cô còn đặc biệt nhìn chằm chằm vào trong gương một lúc, còn ưỡn ngực nói thầm: “Tốt xấu gì cũng có chút đường cong.
Lúc ăn sáng, Thịnh Kiêu Dương ngồi bên cạnh Thẩm Trí Ninh, còn oán hận lườm anh một cái.
“Hai đứa định đi đâu chơi?” Freile hỏi.
“Bọn cháu đi trượt tuyết trước.” Thẩm Trí Ninh đáp lời.
Ông cụ Thẩm lườm bọn họ, “Trò chơi rất kích thích đó!”
Freile mỉm cười nhìn ông cụ, giải thích thay cho người trẻ tuổi: “Nhân lúc còn trẻ phải đi làm những việc khác lạ, bây giờ ông muốn chơi trò kích thích cũng không được.”
“Ai nói tôi không được?” Ông cụ Thẩm như bị giẫm phải chân.
“Không nói ông không được, chỉ nói ông không thích hợp đi làm những chuyện này.” Freile tức giận nói.
Nhìn hai người già cãi nhau, Thịnh Kiêu Dương hé môi cười, đột nhiên bên cạnh có một đôi đũa đưa tới, cô cúi đầu nhìn, một quả trứng chiên đã được gắp vào trong bát. Cô hơi hất cằm lên, không nhìn người bên cạnh. Muốn dùng cái này để dỗ cô? Không có cửa đâu!
Ăn sáng xong, sắp xếp vali một chút, bọn họ liền xuất phát.
“Dậy đi, đến rồi.”
Thịnh Kiêu Dương mở mắt ra, phát hiện xe đã đến cửa khách sạn.
“Chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước, sáng mai đi leo núi trượt tuyết.” Thẩm Trí Ninh giơ tay xoa đầu cô.
“Oh.” Thịnh Kiêu Dương ngoan ngoan để anh nắm tay đi vào khách sạn.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh Thụy Sĩ ở ngoài cửa sổ, mới có cảm giác cuối cùng cũng đã đến Thụy Sĩ, bởi suốt cả quãng đường di chuyển cô đều ngủ.
“Em còn chưa tới Thụy Sĩ, anh Trí Ninh, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi?”
“Nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại đi.”
“Em đã ngủ lúc ở trong xe, không cần nghỉ ngơi nữa.”
“Vậy thì đi thôi.”
Đi dạo một vòng ăn chút gì đó, sau đó hai người tự trở về rửa mặt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau bọn họ liền lên thẳng núi Alpes.
Ở Thụy Sĩ, ngọn núi này chơi vui nhất lại đầy đủ thiết bị, nên có rất nhiều du khách.
Bởi vì đang là kì nghỉ dài hạn ở trong nước, nên có thể nhìn thấy một số khuôn mặt phương Đông, có một số gia đình nhân dịp này cả nhà cùng đi du lịch.
Hôm nay họ sẽ trượt tuyết nên Thịnh Kiêu Dương đặc biệt đổi sang dùng kính sát tròng, tóc cũng được buộc lên.
Thịnh Kiêu Dương thay xong trang phục trượt tuyết, đứng trên con đường trượt tuyết bình thường nhìn xuống dưới, cô thấy dù là đường trượt tuyết bình thường cũng có chênh lệch lớn như vậy thì không khỏi lo lắng. Mọi người luôn sợ hãi với những thứ mình không biết, trước đó cô chưa từng chơi trượt tuyết, bây giờ tận mắt nhìn những người khác bước lên xe trượt tuyết lao nhanh xuống, thỉnh thoảng lại có người ngã sấp, không lo lắng thì không phải người mới.
“Anh Trí Ninh, anh biết trượt tuyết không?”
“Biết.” Nhận ra cô đang lo lắng, Thẩm Trí Ninh nắm chặt tay của cô, “Năng lực giữ thăng bằng của em không kém, đừng lo.”
Nghe anh nói như vậy, Thịnh Kiêu Dương cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Đây là lần đầu tiên em trượt tuyết trên sườn dốc, lần trước trượt băng cũng thế.”
“Về sau anh sẽ cùng em làm nhiều lần đần tiên hơn.” Anh không giả vờ tỏ ra tình cảm, nhưng một câu nói đơn giản lại có thể khiến người ta biết tình cảm của anh sâu sắc đến mức nào.
Giống như lũ lụt vỡ đê, sẽ càng ngày càng trở nên dữ dội, tình cảm này cũng giống vậy, một khi bắt đầu nếu không kịp thoát ra sẽ chỉ càng lún càng sâu.
Thịnh Kiêu Dương nhìn anh chằm chằm, trái tim của cô cảm thấy rung động vì câu nói này.
“Go, Go!” Huấn luyện viên trượt tuyết đang thúc giục bọn họ.
Sau khi ngã vài lần, Thịnh Kiêu Dương đã nắm giữ được các kỹ năng giữ thăng bằng, bởi vì có Thẩm Trí Ninh đi theo bảo vệ, cô có thể thả lỏng và trượt tốt hơn.
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương còn lôi Thẩm Trí Ninh đi khiêu chiến một lượt các nơi trong sân, sau khi thu hoạch được cảm giác thành tựu, cô mưu đồ đi khiêu chiến khu cao cấp, nhưng lại bị Thẩm Trí Ninh kéo lại. Khu trượt cao cấp có quá nhiều nhân tố không thể khống chế, đối với người vừa mới học trượt tuyết mà nói thì rất thách thức và nguy hiểm.
Tuy không thể khiêu chiến khu cao cấp, nhưng Thịnh Kiêu Dương vẫn rất vui vẻ, hào hứng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com