Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Lại là trò chơi cặp đôi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81687.png

Xem ảnh 2
81687_2.png
Kết thúc một bản nhạc, Thịnh Kiêu Dương nghiêm túc nói: “Tối nay chúng ta ăn ít như vậy, hay là đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn anh, như thể đang nhìn thấy một người khoác lớp mặt người dạ thú



Thịnh Kiêu Dương nhếch khóe môi, kéo tay của cô đi lên lầu



Đạo diễn quay phim đi theo sau, anh ta phát hiện ra cặp đôi này cũng không về phòng, mà đi đến chỗ của chủ nhân tòa lâu đài này lấy một chai rượu do chủ nhân tự mình cất giữ, nói chuyện với nhau một lúc mới trở về phòng



Sau khi thay sang quần áo của mình, hai người ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, chậm rãi3thưởng thức rượu




Trong phòng có camera, đương nhiên camera này do tổ tiết mục sắp xếp

“Em phát hiện khả năng thích ứng với ống kính của anh rất tốt.” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Thịnh Kiêu Dương, anh bình tĩnh đến mức cứ như không nhìn thấy ống kính vậy

Thịnh Kiêu Dương nhấp một ngụm rượu, chậm rãi trả lời: “Có thể nhanh chóng thích ứng hay không, phải nhìn xem cách nghĩ của em về nó, nếu như em rất để ý hình tượng của mình, lúc nào cũng phải che giấu bản thân không thể để người khác biết được khuyết điểm của mình, như vậy em sẽ rất để ý đến sự tồn tại của nó, cư xử cũng không2thoải mái.”

“Nhưng có một số người biểu hiện rất tự nhiên, nhưng không có nghĩa bọn họ không thèm quan tâm đến sự tồn tại của ống kính.” Thịnh Kiêu Dương cãi lại.

“Cho nên, hoặc là không thèm để ý, hoặc là phải liều mạng diễn.” Nói hay lắm, rất có đạo lý

“Anh cười cái gì?” Thấy nụ cười bên môi Thịnh Kiêu Dương, Thịnh Kiêu Dương nhướng mày

Thịnh Kiêu Dương nghiêng người về phía cô, một bàn tay chống vào ghế sofa ở sau lưng cô, “Làm sâu gạo không tốt sao? Bao nhiêu người muốn làm sâu gạo cũng không có điều kiện này.” “Vậy có lẽ cũng là mật ngọt của người Giáp, thạch tín của người Ất.” “Cho nên, bây giờ2em thích đóng phim hơn là vẽ tranh hả?” “Vì sao anh hỏi như vậy?” Thịnh Kiêu Dương khó hiểu nhìn anh

“Em không cảm thấy bây giờ em dồn tất cả tâm tư và thời gian cho việc quay phim à?” Thịnh Kiêu Dương vừa định đáp lời, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, cô đảo mắt, nghiêng đầu vừa cười vừa nói: “Anh đang trách em không có thời gian để ở bên cạnh anh sao?” Nhìn cô cười như phát hiện ra một lục địa mới, đuôi mày Thịnh Kiêu Dương giật giật, trong mắt hiện ra ý cười: “Em có thể nghĩ như vậy.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay cầm ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của anh9một cái, mượn động tác uống rượu để che giấu nụ cười không thể giấu nổi ở trên mặt mình, sau đó nói: “Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, mỗi ngày đều dính lấy nhau sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày thấy chán ngấy.” “Không có ai chán ngấy ánh nắng cả.” Thịnh Kiêu Dương lại nói tiếp một câu như vậy.

Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, “Thế nhưng, em cũng không phải là ánh nắng.” “Em là nó!” Thịnh Kiêu Dương nhìn cô, “Em là ánh nắng của anh, anh hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy em, cảm nhận hơi ấm của em.” Thịnh Kiêu Dương không kịp chuẩn bị đã bị lời âu yếm của anh tán đổ rồi

Nhân viên4trong phòng quan sát cũng lập tức bị ngược

Thịnh Kiêu Dương hoàn toàn không tìm được điểm để cãi lại

Trong căn phòng nào đó, nhân viên tổ tiết mục khống chế máy theo dõi đều nhìn nhau không nói gì

Hai vị này có thể nói chút chuyện tình yêu trai gái được không, sao lại nói đến chủ đề này chứ! Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương cũng không quan tâm có thể nói chuyện về đề tài này hay không, dù sao trò chuyện hay không là việc của hai bọn họ, phát sóng hay không phát sóng là việc của tổ tiết mục

“Cảm giác đã rất lâu rồi không nhàn nhã uống rượu như vậy.” Thịnh Kiêu Dương dựa vào lưng ghế sofa, lắc ly rượu, nhìn chất sóng sánh lư tản ra ánh sáng lộng lẫy, vẻ mặt hơi lười biếng

“Em có thể nhàn nhã như vậy mỗi ngày.” “Anh muốn em làm sâu gạo sao?” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn cô, dáng vẻ cô uống rượu rất là hưởng thụ, khiến anh không nhịn được nhớ lại dáng vẻ lúc cô say rượu vào hai lần trước, tuy lúc cô uống say khiến anh thấy hơi đau đầu, nhưng bây giờ nhớ lại thấy rất đáng yêu

Thịnh Kiêu Dương nghiêng người về phía cô, một bàn tay chống vào ghế sofa ở sau lưng cô, “Làm sâu gạo không tốt sao? Bao nhiêu người muốn làm sâu gạo cũng không có điều kiện này.” “Vậy có lẽ cũng là mật ngọt của người Giáp, thạch tín của người Ất.” “Cho nên, bây giờ em thích đóng phim hơn là vẽ tranh hả?” “Vì sao anh hỏi như vậy?” Thịnh Kiêu Dương khó hiểu nhìn anh



“Em không cảm thấy bây giờ em dồn tất cả tâm tư và thời gian cho việc quay phim à?” Thịnh Kiêu Dương vừa định đáp lời, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, cô đảo mắt, nghiêng đầu vừa cười vừa nói: “Anh đang trách em không có thời gian để ở bên cạnh anh sao?” Nhìn cô cười như phát hiện ra một lục địa mới, đuôi mày Thịnh Kiêu Dương giật giật, trong mắt hiện ra ý cười: “Em có thể nghĩ như vậy.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay cầm ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của anh một cái, mượn động tác uống rượu để che giấu nụ cười không thể giấu nổi ở trên mặt mình, sau đó nói: “Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, mỗi ngày đều dính lấy nhau sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày thấy chán ngấy.” “Không có ai chán ngấy ánh nắng cả.” Thịnh Kiêu Dương lại nói tiếp một câu như vậy.



Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, “Thế nhưng, em cũng không phải là ánh nắng.” “Em là nó!” Thịnh Kiêu Dương nhìn cô, “Em là ánh nắng của anh, anh hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy em, cảm nhận hơi ấm của em.” Thịnh Kiêu Dương không kịp chuẩn bị đã bị lời âu yếm của anh tán đổ rồi



Nhân viên trong phòng quan sát cũng lập tức bị ngược



“Vốc thức ăn cho chó này quá đột ngột, tôi phải tiêu hóa đã.” Nhân viên thì thào



Thịnh Kiêu Dương cảm thấy Thịnh Kiêu Dương đang không ngừng đổi mới ấn tượng của cô với anh, chậc chậc, bây giờ ngay cả những lời âu yếm buồn nôn cũng có thể nói tự nhiên như vậy.



“Anh học được điều này từ đâu đó?” Cô tỏ vẻ vô cùng tò mò, không phải là xem từ bách khoa toàn thư về lời tâm tình gì đó chứ? Bầu không khí tốt đẹp bị một câu của cô phá hỏng rồi



Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ nhìn cô



Thịnh Kiêu Dương bị anh nhìn hơi mất tự nhiên, cô ho khẽ, nói sang chuyện khác: “Không phải anh vừa hỏi em có phải bây giờ càng thích đóng phim hơn hay không sao, em vẫn thích hội họa hơn, đóng phim đi catwalk hoặc là tham gia chương trình đều là công việc của em, em cảm thấy đi làm những chuyện này rất tốt, có thể gia tăng kinh nghiệm cuộc sống của em



Hơn nữa, em phát hiện đóng phim có thể thúc đẩy nhận thức của em về cuộc sống, dù sao bất kỳ loại nghệ thuật gì đều không thể rời bỏ cuộc sống



Về mặt hội họa của em đã đến một bình cảnh*, muốn có đột phá cũng chỉ có thể đề cao ý cảnh cá nhân của em.” (*) Ý là giai đoạn đình trệ, giậm chân tại chỗ không có ý mới, không có đột phá



“Dù em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em, chỉ cần em không khiến bản thân mệt mỏi.” Thịnh Kiêu Dương nói



“Đương nhiên, sức khỏe là tiền vốn mà.” Thịnh Kiêu Dương chủ động chạm ly với anh, “Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Uống rượu xong, hai người lần lượt đi tắm



Trước khi tắt đèn, Thịnh Kiêu Dương vẫy tay với camera: “Chúng tôi buồn ngủ rồi, bạn cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon! Căn phòng lập tức tối đen, cô tắt tất cả các ngọn đèn bao gồm cả đèn áp tường



Nằm ở trong chăn, Thịnh Kiêu Dương hỏi: “Nghĩ đến có camera, anh có thể ngủ được không?” “Được, có em ở đây rồi.” Anh ôm cô



“Nghĩ đến bản thân sẽ lên tivi, anh có hào hứng không?”



“Có.”



“Anh cũng sẽ hào hứng sao?” “Anh cũng là người.” “Em lại cảm thấy không có cái gì có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.” “Có.” “Cái gì?”



“Em.”



Người trong phòng quan sát đã chết lặng



Lúc đầu, tắt hết đèn khiến căn phòng tối đen như mực không nhìn thấy gì hết, anh ta cho rằng hình ảnh ngược cho đến đây là chấm dứt, nào ngờ trước khi hai người này ngủ vẫn còn một đoạn nói chuyện ngọt ngấy nữa



Vậy anh ta có nên thấy may mắn vì chương trình chỉ mời hai vị này làm khách mời một kỳ không đây? Ngày hôm sau, bốn cặp đôi tập trung ở đại sảnh



Tổng đạo diễn nói: “Trước khi ăn sáng, chúng ta còn phải chơi một trò chơi.” “Đúng là, dựa theo thói quen của tổ tiết mục, sẽ không công cho chúng ta ăn mà.” Ba cặp còn lại đều tỏ vẻ đúng là như vậy



“Đạo diễn, bây giờ bụng tôi đã lép kẹp rồi, không có sức chơi game.” Thịnh Kiêu Dương cố ý nói.



Nghĩ đến tối qua, cặp đôi cao nhất này chỉ ăn một cái bánh sừng bò, tất cả mọi người đều vui vẻ



Tổng đạo diễn cũng nở nụ cười, anh ta nói: “Yên tâm, không tốn sức đâu



Vẫn quy củ cũ, chúng ta sẽ có một số câu hỏi để kiểm tra mức độ ăn ý của mỗi cặp đôi, sau đó căn cứ vào kết quả để quyết định mức độ phong phú trong bữa sáng của mọi người.” “Lại thi ăn ý!” Diêu Dao bĩu môi



Liễu Thiển liếc nhìn Diêu Dao: “Diêu Dao, cô không cần lo lắng, dù sao chúng ta cũng còn cặp hạng chót.” Tất cả mọi người cùng nhìn Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương, ý tứ không cần nói cũng biết



“...” Thịnh Kiêu Dương



Tổng đạo diễn nhịn cười: “Hôm nay trò chơi của chúng ta hơi khác, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” Sau đó bốn cặp đôi bị chia làm hai đội, năm một đội, nữ một đội, tự đi đến những căn phòng khác nhau



Lần này phải chia ra để trả lời câu hỏi



Câu hỏi đầu tiên của bên nam là, có tất cả mười bức ảnh về đổi mới, được thoa son có màu sắc khác nhau, để bọn họ tìm ra một bức ảnh là bạn gái của mình



Câu hỏi đầu tiên của bên nữ là, có tất cả mười bức ảnh về bàn tay nam, để các cô tìm ra bàn tay thuộc về bạn trai của mình



Câu hỏi này khá độc đáo, so với ngày hôm qua, hiển nhiên câu hỏi hôm nay là phiên bản nâng cấp



Dạo gần đây, có lẽ có rất ít người sẽ nhìn chằm chằm vào một nơi của người khác, hơn nữa còn phải nhớ sâu sắc



Nhìn thấy mười bức ảnh đôi môi không khác nhau lắm, ba người đàn ông đều ngẩn ngơ, Man Tử còn kêu rên: “Cái này thì bảo chúng tôi chọn thế nào chứ, cảm giác đều như nhau! Vì sao không đổi thành mắt chứ, màu sắc của mỗi trước so với môi sau không chênh lệch là bao!” “Đạo diễn, mọi người thật sự điên rồi, xem ra không có biến thái nhất chỉ có biến thái hơn.” Bành Giang lắc đầu cảm thán



Đặng Nhân Long nói: “Bây giờ tôi rất tò mò, mấy cô gái có thể nhận ra tay của bọn tôi hay không đây.” Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, Thịnh Kiêu Dương đã bước lên trước, dán một trong số những bức ảnh ở trên tay mình lên tấm bảng nhỏ



“Oa, người anh em, sao anh nhanh thế?” Bành Giang ngạc nhiên



Hai người còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên



“Anh chắc chắn là bức ảnh này sao?” Đạo diễn cũng rất ngạc nhiên, cho nên hỏi lại.



“Chắc chắn.” Thịnh Kiêu Dương bình thản đáp.



Ở phía bên kia, các cô gái cũng đang đối mặt với thử thách



Bàn tay của mười người đàn ông này, toàn bộ đã được xử lý, cho nên không thể từ màu da hoặc các đốm nhỏ ở bên trên để xác định, chỉ có thể phán đoán từ hình dáng bàn tay



“Bây giờ đầu óc tôi đã trống rỗng rồi, hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng bàn tay của chồng tôi như thế nào.” Liễu Thiển nói



“Tôi cũng thế.” Dương Tử Sơ hùa theo



“Đầu ngón tay của Long Long nhà tôi hơi thô.” Diêu Dao nói xong, lượt tìm kiếm trên mười bức ảnh, phát hiện có ít nhất bàn tay trong ba bức ảnh đều có khớp xương khá thô.



Thịnh Kiêu Dương cũng đang quan sát mười bàn tay này, sau khi quan sát xong, cô chọn một bức ảnh



“Nhanh như vậy mà cô đã chọn được rồi hả?” Liễu Thiến ngạc nhiên nhìn cô



“Ừ.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười



“Cô dựa vào cái gì để chọn?” Dương Tử Sơ tò mò hỏi



“Tôi chỉ biết là, tay của anh ấy rất đẹp, cho nên tôi chọn bức ảnh đẹp mắt nhất.” Thịnh Kiêu Dương nói rất tùy ý



“...” Ba người còn lại xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK