Đôi mắt màu nâu sẫm của người đàn ông nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi nói: “Một mình em lâm trận lại bỏ chạy, ném tôi ở đó chịu sự tàn phá của dục vọng, chẳng lẽ tôi không nên đòi lại chút lãi à?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải quyết nhu cầu của anh, anh có thể tìm người khác để giải quyết.”
“Nhưng ngọn lửa này do em khơi ra!”
Lâm Na nghẹn họng, giải thích: “Cũng không phải là tôi cố ý, là anh bị tinh trùng lên não.”
Greek không những không giận mà còn cười, xích3lại gần cô: “Nếu tôi là tinh trùng lên não, em cho rằng lần trước em nói không làm là có thể không làm sao?”
“Nếu anh ép buộc tôi, anh sẽ phạm tội cưỡng hiếp!” Lâm Na nhìn anh ta chằm chằm.
“Phạm tội cưỡng hiếp? Là em chủ động đi với tôi đến phòng khách sạn, em cảm thấy có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi ép buộc em không?”
Lâm Na lại nghẹn lời, nhớ lại nếu lần trước Greek thật sự ép buộc, chắc chắn cô chạy không thoát, hơn nữa sau đó cũng không thể bắt anh ta vì hoàn toàn đúng với lời anh ta nói, đúng là cô đi theo anh ta vào phòng khách sạn. Nghĩ mà sợ!
“Xưa nay tôi không ép buộc bất kỳ ai, tôi thích nhìn bọn họ chủ động, bao2gồm em.”
“Không thể nào, tôi có bạn trai rồi.” Lâm Na lắc đầu.
“Bạn trai? Ồ, không phải chia tay là được sao.” Greek thờ ơ.
“Tôi sẽ không chia tay với George nhà tôi, chúng tôi đã hẹn sang năm sẽ kết hôn. Anh đừng quấn lấy tôi, xung quanh anh có nhiều phụ nữ như vậy, bọn họ thích anh, cũng chủ động với anh, anh tìm bọn họ là được.”
Greek nhìn cô, trong mắt là sự kích động mạnh mẽ, “Tôi thích làm những điều thách thức.”
Lâm Na tức đến bật cười, đẩy mạnh anh ta ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh muốn thách thức vậy anh đi theo đuổi công chúa hoàng gia đi, tuyệt đối có đủ tính thách thức. Tôi không chơi với anh nữa, tạm biệt!”
Cô vừa mở cửa, cổ tay rũ bên người1đã bị tóm lại, sau đó bị anh ta kéo đi.
“Buông tay!” Lâm Na vừa sợ vừa giận, “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Em cứ việc kêu to lên, tốt nhất cho tất cả mọi người đều biết em và tôi có quan hệ không bình thường.”
“Bạn của tôi còn đang chờ tôi, anh buông tay ra.” Lâm Na nhỏ giọng nói.
“Bạn của em sẽ có người tới chăm sóc.”
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Lâm Na dùng tay còn lại bám vào lan can cầu thang, làm thế nào cũng không chịu đi với anh ta.
Greek dừng lại, nghiêng người nhìn cô, hài hước hỏi: “Chẳng lẽ em muốn tôi bế em đi?”
Lâm Na buông tay ra.
“Đang trong giờ làm việc sao em lại đếm tiền ở đây?” Bên cạnh vang lên giọng nói của trưởng ca, khiến1cô phục vụ giật nảy mình.
“Em...” Cô phục vụ đảo mắt, “Chị Lý, em nhớ sáng nay mua bữa sáng hình như còn chưa trả lại tiền lẻ, cho nên đếm lại tiền để chắc chắn.”
“Bình thường em đều để nhiều tiền trong túi như vậy sao? Hơn mấy trăm tệ đấy lại còn là tiền chẵn, không phải em nhặt của vị khách nào chứ?” Trưởng ca nghi ngờ nhìn cô ấy.
“Sao có thể! Nếu như chị Lý nghi ngờ em nhặt tiền của khách, chị có thể đi hỏi lại một lượt, xem có ai rơi tiền không?” Cô phục vụ nói rất tự tin.
Nhìn thái độ này của cô ấy cũng không giống nhặt của người ta, trưởng ca thu lại vẻ nghi ngờ trong mắt, thúc giục: “Nhanh đi làm việc đi.”
Cô phục vụ vội vàng chuồn1đi.
Trong căn phòng nhỏ nào đó.
Thịnh Kiêu Dương đang ăn lẩu với Lâm Diễn, lại nói, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi ăn lẩu với nhau. Lúc trước, điều cô muốn nhất là có thể cùng Lâm Diễn thường xuyên cùng nhau ra vào các nhà hàng kiểu Pháp, nhưng thời gian bọn họ ở bên nhau quá ít, phần lớn đều ở trong phòng đàn.
Còn việc ăn lẩu...
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Diễn, cô vẫn cảm thấy Lâm Diễn là một người trong trẻo như làn gió mát chỉ thích hợp ra vào những nơi trang nhã, không ngờ đối phương sẽ cùng mình ngồi cạnh nồi lẩu, nhúng từng loại nguyên liệu bình thình nhất, cả người dính đầy mùi thức ăn.
“Chín rồi, em nếm thử đi.” Lâm Diễn gắp một miếng khoai tây vào bát của cô.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn anh một cái gắp miếng khoai tây lên cắn một miếng, cảm nhận đầu tiên là vị cay nồng xâm chiếm vị giác.
Cay thật! Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, vội tìm nước uống.
“Rất cay sao?” Trong mắt Lâm Diễn lộ ra vẻ quan tâm nhìn cô.
“Cũng, cũng được.” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy đầu lưỡi cũng phồng lên rồi.
Lâm Diễn cũng gắp một miếng nếm thử, nhíu mày: “Bọn em gọi thêm cay sao?”
“Không, chắc bọn họ đưa nhầm, để em gọi bọn họ đổi một phần nước dùng.”
Thịnh Kiêu Dương giơ tay cầm máy nhắn tin, nhưng một bàn tay lại đặt lên mu bàn tay cô, cô nhìn theo bàn tay đó thì thấy Lâm Diễn đang dịu dàng nhìn mình.
“Kiêu Dương, chúng ta đi ăn cái khác đi.” Anh nói.
“Hả?” Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên.
Lâm Diễn nắm chặt tay của cô, đứng lên: “Đi thôi.”
Thịnh Kiêu Dương nhìn nồi nước lẩu đỏ rực, đứng dậy mặc áo khoác, đội mũ và quàng khăn quanh cổ, rồi đi theo Lâm Diễn ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu gặp Giám đốc Liễu, Giám đốc Liễu rất ngạc nhiên nhìn hai người họ.
“Cô muốn đi sao? Có phải không ngon miệng không?” Nổi lẩu vừa được đưa lên mà.
“Chúng tôi còn có việc khác.” Lâm Diễn mở miệng trước.
Giám đốc Liễu nhìn Lâm Diễn mấy lần, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy hai vị đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến thăm!”
Lúc đi đến cửa khách sạn nào đó, Thịnh Kiêu Dương do dự nhìn Lâm Diễn.
“Đừng từ chối anh,“ Lâm Diễn mỉm cười, “Vì muốn tự làm món này cho em ăn, anh đã luyện tập rất lâu.”
Ăn? Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Diễn, hơn nữa anh còn nói đã luyện tập làm món này rất lâu, điều này khiến cô rất chờ mong.
Cô quàng kín khăn quàng cổ, kéo thấp vành mũ, đi theo Lâm Diễn.
“Anh không ở lại Lâm gia sao?”
“Không, nhưng ngày mai phải đến nhà ông ngoại đón giao thừa.”
“Vậy cũng rất tốt, chắc bây giờ dì Lâm rất vui vẻ, có thể đoàn tụ với cha của mình. Không biết còn có thể tận hưởng điều hạnh phúc này bao lâu, mọi người phải biết trân trọng nó.”
Lâm Diễn nhìn cô, cô đeo cặp kính mắt dày lộ ra mấy phần ngây ngô, nhưng nhìn kỹ lại thấy đôi mắt sau kính mắt vẫn trong trẻo có hồn như thế, dù đổi một thể xác khác, thì tâm hồn của cô vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
“Sao thế?” Thấy anh đột nhiên không nói lời nào chỉ nhìn mình, Thịnh Kiêu Dương hơi nghi ngờ.
“Anh...” Cửa thang máy mở ra, anh bật cười, “Không có gì, đi thôi.”
Lâm Diễn ở loại khách sạn theo kiểu căn hộ, trong phòng có đầy đủ mọi thứ.
“Em ngồi đây chơi một lúc đi, có thể xem tivi gì đó, anh vào phòng bếp.”
“Được.”
Thịnh Kiêu Dương ngồi trên ghế sofa chưa đến vài phút, đã tò mò đi vào nhà bếp, cửa phòng bếp đã đóng lại, bên trong vang lên tiếng lạch cạch, sự tò mò khiến trong lòng cô thấy ngứa ngáy.
Cô đảo mắt, giơ tay đặt lên cửa kính mờ của nhà bếp, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, lộ ra một khe hở nhỏ đủ để nhìn vào trong, sau đó cô nhìn thấy ánh mắt hàm chứa ý cười của Lâm Diễn.
“Em muốn xem thì đi vào đây.”
Thịnh Kiêu Dương đẩy cửa thủy tinh ra, đi vào trong.
Lúc này Lâm Diễn đeo một chiếc tạp dề trắng như tuyết, trên đầu còn đội mũ đầu bếp, trên tay cầm dụng cụ đánh trứng đang đánh lòng trắng trứng, anh mặc như vậy rất đẹp trai, giống như đầu bếp trong nhà hàng cao cấp
Cô liếc nhìn nguyên liệu ở trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Anh muốn làm bánh kem à?”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.
Thịnh Kiêu Dương vốn còn muốn nói, tốn nhiều công sức như vậy làm gì, đến thẳng tiệm bánh mua một cái bánh kem là được, nhưng sau khi nghĩ một chút, cô lại bắt đầu chờ mong.
Đây là bánh kem Lâm Diễn tự làm, lại còn là chiếc bánh kem đã luyện tập rất lâu, những chiếc bánh kem không hề có chút tình cảm nào ở bên ngoài sao có thể so sánh được chứ.
“Anh đã thử rất nhiều lần, cuối cùng đã thử được một công thức có độ ngọt thích hợp nhất với khẩu vị của em.” Lâm Diễn nhìn cô.
Cô còn chưa ăn bánh kem mà đã cảm nhận được chiếc bánh này tràn đầy tình cảm.
“Anh có cần em giúp đỡ không? Em có thể giúp một tay, đừng khách sáo.”
Lâm Diễn khẽ mỉm cười, quay sang nhìn chiếc chậu nhỏ bằng inox ở bên cạnh ra hiệu, “Em giúp anh khuấy đều bột mì là lòng đỏ trứng ở trong đó là được.”
“Được!” Thịnh Kiêu Dương vô cùng nhiệt tình đi tới đó, sau khi rửa tay liền cầm dụng cụ bắt đầu trộn.
Chờ đến lúc lòng trắng trứng được đánh bông lên có thể giơ lên mà không bị rã ra, lòng đỏ trứng và bột mì cũng được trộn xong, Lâm Diễn dùng dụng cụ đổ bột mì và lòng đỏ trứng vào lòng trắng trứng đã được đánh bông lên, nhẹ nhàng trộn theo chiều kim đồng hồ, để lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng và bột mì trộn đều vào nhau, mà không phá hủy độ bông của lòng trắng trứng.
Thịnh Kiêu Dương đứng bên cạnh nhìn động tác không nhanh nhưng rất trôi chảy của anh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc kia, lúc này cảm thấy tình cảm của mình không hề uống phí, ít nhất bây giờ anh đang chuyên tâm làm bánh sinh nhật cho mình, ít nhất anh cũng chịu bỏ ra thời gian quý giá của bản thân để chuẩn bị món quà này.
Lâm Diễn đã trộn xong hỗn hợp bánh kem đổ vào trong khuôn, đẩy khuôn vào trong lò nướng.
“Phải chờ khoảng hai mươi phút.”
“Ừ ừ.” Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương lóe sáng như sao trời, cô nhìn cánh cửa thủy tinh của lò nướng, nhìn bánh kem ở bên trong đang nở ra từng chút từng chút một, hào hứng lẫn ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm Diễn: “Anh Lâm Diễn, mau xem đi, nở ra rồi.”
Lâm Diễn mỉm cười, dáng vẻ này của cô rất giống một đứa bé khi phát hiện ra đồ chơi mới mẻ.
“Làm bánh kem rất dễ, nhưng đoạn vẽ hoa ở phía sau lại rất khó, anh phải thừa nhận, anh không có một chút tế bào vẽ vời nào, cho nên lát nữa phải nhờ em giúp làm hoa ở trên bánh kem.”
“Được, không có vấn đề gì.”
Sau khi cốt bánh được nướng chín, phải để nguội trước, chờ đến khi cốt bánh nguội hoàn toàn mới phủ kem lên.
Lâm Diễn lại bắt đầu bận rộn, anh phải pha màu của kem lại còn phải đánh kem.
“Anh đã đánh kem xong rồi, bây giờ đến em, em hãy trang trí chiếc bánh kem theo bức ảnh này.” Lâm Diễn mở album ảnh của điện thoại, tìm ra một bức ảnh rồi phóng to.
Lúc Thịnh Kiêu Dương vừa nhìn bức ảnh này đã thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì phía trên đều là các cụm hoa hồng đỏ. Cô không nói gì nữa, cầm dụng cụ vẽ bắt đầu bận rộn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com