*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tất cả mọi người đều đoán một số khá xa, sợ đạp trúng mìn, nhưng có đôi khi người ra đề sẽ tư duy ngược chiều, đặc biệt tránh những số mọi người đều tưởng rằng là số mìn.
Ngoại trừ may mắn còn có một tình huống khác cũng sẽ đạp trúng mìn, đó là khi phạm vi không ngừng thu nhỏ, cuối cùng đến lượt bạn đoán con số thì chỉ còn lại hai số thôi, mà hết lần này đến lần khác đối phương đều có thể tránh được số mìn, thể là3bạn buộc phải nhận giải thưởng rôi.
Người đi ở ven sông đâu có thể không ướt giày.
“Người đẹp, đến uống ly rượu với đại gia nào!” Người đàn ông muốn đẩy vệ sĩ ra, nhào lên người Thịnh Kiêu Dương.
Vệ sĩ cũng không phải ăn chay, tốn mấy giây đã quật ngã người kia xuống đất.
Thịnh Kiêu Dương cũng không nhìn người ngã xuống mặt đất, đi thẳng ra ngoài.
Hiển nhiên người say rượu kia có đồng bọn, có một nhóm người ngồi trên ghế dài kêu gào đứng lên bao vây, la hét muốn đòi lại lý lẽ cho anh em, yêu cầu bên này phải xin lỗi.
“Mấy người có biết chúng tôi là ai không?” Tầng Hoan2che trước người Thịnh Kiêu Dương, nhìn mấy kẻ đến không có ý tốt này.
Người thông minh đến đâu ở trong trò chơi này cũng có thể đạp trúng mìn, thế là thời thể thay đổi, mỗi người gần như đều từng đạp trúng, không chỉ bị phạt rượu còn phải trả lời câu hỏi.
Những người ở đây đều là người trưởng thành, câu hỏi đều khá ngay thẳng, cái gì mà đã từng hôn mấy người, có mấy người yêu, nếu có Ngu Ký ở đây chắc chắn sẽ rất hưng phấn, bởi vì một câu hỏi đều dính đến bí mật riêng của bản thân.
Chơi đến gần mười giờ tối, Thịnh Kiêu Dương nhận được điện thoại của2Thẩm Trí Ninh.
“Thật xin lỗi, vị kia nhà tôi đến đón tôi rồi, tôi phải đi trước.” Thịnh Kiêu Dương đứng dậy.
“Gọi anh ấy vào ngồi một lát đi!” Hoan Hoan nói.
“Đúng vậy, bây giờ mới mấy giờ chứ? Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, không có cuộc sống về đêm chẳng phải quá buồn tẻ à.” Văn Hưu cũng nói.
Thịnh Thị Vân ngồi ở trong góc lén lút gửi một tin nhắn.
Thịnh Kiêu Dương hơi bối rối lại không mất lễ phép mỉm cười với mọi người: “Thật ra tôi cũng rất thích sống theo lối sống cũ, khỏe mạnh lại dưỡng sinh.” “Được rồi, về sau có cơ hội lại tụ tập, hẹn gặp lại.”9Cô cũng không đợi mọi người nói gì, chào tạm biệt xong thì xoay người rời đi.
Hai vệ sĩ và ngồi cùng với trợ lý Tằng Hoan của cô cũng đi theo, Tằng Hoan vội vàng khoác thêm áo khoác cho cô.
Đột nhiên có một người đàn ông say khướt lao nhanh tới, bị vệ sĩ ngăn cản.
Vệ sĩ cũng không phải ăn chay, tốn mấy giây đã quật ngã người kia xuống đất.
Thịnh Kiêu Dương cũng không nhìn người ngã xuống mặt đất, đi thẳng ra ngoài.
Hiển nhiên người say rượu kia có đồng bọn, có một nhóm người ngồi trên ghế dài kêu gào đứng lên bao vây, la hét muốn đòi lại lý lẽ cho anh em, yêu4cầu bên này phải xin lỗi.
“Mấy người có biết chúng tôi là ai không?” Tầng Hoan che trước người Thịnh Kiêu Dương, nhìn mấy kẻ đến không có ý tốt này.
“Quan tâm bọn mày là ai, dám đụng đến anh em của bọn tao, bọn mày phải trả giá đắt! Các anh em, lên!” Một người trong số đó quát lên.
Bốn người này cầm vỏ chai rượu lên muốn ra tay, hai người vệ sĩ kia một người đầu với hai người, người say rượu ở dưới đất linh hoạt bò lên giơ tay muốn tóm lấy Thịnh Kiêu Dương kéo tới, Tằng Hoan che ở trước mặt Thịnh Kiêu Dương cũng bị người đàn ông không hề có vẻ say này đây đến ngã sấp xuống mặt đất.
Thịnh Kiêu Dương nhíu chặt lông mày, nhìn Tằng Hoan bị ngã không nhẹ, cùng hai người vệ sĩ đang bị quấn lấy không cách nào thoát thân, người đàn ông đẩy ngã Tằng Hoan đã giơ tay tóm lấy cô, cô trực tiếp nhấc chân lên đá tới, gót giày nhọn mảnh đá thẳng vào đầu gối người đàn ông, người đàn ông hét thảm một tiếng ôm chân nhảy tưng tưng.
Bốn tên vốn đang bị vệ sĩ ngăn cản lại có một tên thoát ra, vung tay đập vỡ bình rượu lao tới định đâm vào mặt Thịnh Kiêu Dương, nếu bị người này đâm trúng thì khuôn mặt của cô sẽ bị hủy.
Ngay lúc Thịnh Kiêu Dương không kịp tránh mà tay của người đàn ông cũng chưa tới gần, người đàn ông đã bị một sức lực mạnh mẽ đạp bay ra ngoài.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh che ở trước người mình, khẽ thở phào.
Ở phía bên kia, hai người vệ sĩ cũng quật ngã ba người kia, không cần đến Mãn Quân phải ra tay.
Lúc ở bên này đánh nhau, người trong quán bar cũng đã chú ý tới, chẳng qua quãng thời gian đánh nhau quá ngắn, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bên này đã kết thúc rồi.
“A Hoan, chị thế nào rồi?” Thịnh Kiêu Dương vội vàng đỡ Tằng Hoan dậy.
“Không có việc gì.” Tằng Hoan xua tay, nhưng sau đó lại phát hiện bản thân không chỉ bị ngã rách da, còn bị vụn thủy tinh đâm bị thương, cả tay toàn là máu.
“Thế này rồi còn bảo không có việc gì?” Thịnh Kiêu Dương tức giận, cô là một người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lúc này những người khác đã vây quanh.
“Thật sự nguy hiểm, Kiều Kiều, em không sao chứ?” Nhạc Nhạc hỏi vội.
Thịnh Kiêu Dương không trả lời ngay, cô nhìn mấy người nằm dưới đất định đứng lên chuồn đi, quát: “Bắt bọn họ lại!” Cô vừa nói dứt lời, mấy người kia cũng tay chân lanh lẹ muốn chạy mất, có hai người chạy thoát, ba người còn lại bị hai vệ sĩ cùng Mãn Quân đè nằm rạp trên mặt đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ của quán bar và cả người pha chế lững thững đến muộn.
“Ôi, chân của tôi bị đánh gãy rồi, mau báo cảnh sát để cảnh sát đến bắt bọn họ lại!” Người đàn ông bị Thịnh Kiêu Dương đá vào đầu gối kêu thảm lên, ngã xuống đất, ý đồ dùng cách này để bọn họ thả người ra.
Thịnh Kiêu Dương cười lạnh, “Báo cảnh sát, đúng lúc, trái lại tôi muốn xem xem là ai sai các người tới.” Cô không hề cảm thấy việc hôm nay là tình cờ, đám người bọn họ không giống là người say, hai tên có mục đích lao về phía cô, hơn nữa còn muốn hủy khuôn mặt của cô, người bình thường đánh nhau sẽ không làm như vậy.
Sau đó người đàn ông đang kêu rên hơi ngừng lại, rồi tiếp tục kêu rên.
Một người khác hét lên: “Sai khiến cái gì chứ, rõ ràng là chúng mày ra tay đánh anh em của tao trước, tao aaa!” Anh ta đột nhiên hét thảm.
Mãn Quân đang đạp lên anh ta đã nhanh chóng tháo khớp tay của anh ta.
Người xung quanh xem trò vui đều rùng mình, ánh mắt nhìn Mãn Quân biến thành hơi kính sợ, đương nhiên cũng có người cảm thấy anh ấy hơi tàn nhẫn, đã đạp người ta ở dưới chân rồi, lại còn làm cánh tay của người ta trật khớp.
Thịnh Kiêu Dương không quan tâm việc này, cô gọi một người vệ sĩ: “Tiểu Ngô, anh giúp tôi đưa A Hoan đến bệnh viện đi.” “Kiều Kiều, chị không sao, lát nữa chị đến phòng bệnh rửa vết thương rồi bôi chút thuốc là được.” Tằng Hoan vội nói.
“Ngoan, nghe lời, nhanh đến bệnh viện xử lý vết thương đi, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.” Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng vỗ vai Tằng Hoan.
Tằng Hoan vô cùng cảm động, nhưng vẫn nói: “Vậy để chị tự đi, Tiểu Ngô ở lại đây bảo vệ em.” Thịnh Kiêu Dương không đồng ý, dặn dò Tiểu Ngô phải chăm sóc Tằng Hoan cẩn thận.
“Cô Từ, có phải có hiểu lầm gì đó không?” Ông chủ quán bar cũng đã nhận ra Thịnh Kiêu Dương.
Một số khách ở trong quán bar cũng đang thì thầm nói chuyện.
Thịnh Kiêu Dương nhìn quanh trần nhà, thấy một camera giám sát, cô nhìn sang ông chủ quán bar: “Có hiểu lầm gì thì cũng đợi cảnh sát đến rồi nói, trước tiên mấy người lấy đoạn video theo dõi vừa rồi ra đi.” Ông chủ quán bar lúng túng: “Thật xin lỗi, cô Từ, camera trong quán bar của chúng tôi ngoại trừ ở quầy rượu vẫn còn tốt, những cái khác đều chưa kịp thay thế sửa chữa.” Vẻ mặt ba người nằm trên mặt đất hơi thả lỏng, không có máy giám sát thì không có chứng cứ, lát nữa bọn chúng muốn giải thích thế nào cũng được.
Thịnh Thi Vận đứng trong đám đông vây xem cũng khẽ thở phào, cô ta thật sự lo lắng ba tên kia không chịu được áp lực để lộ ra việc có người xúi giục, không có video theo dõi làm chứng cứ, bọn họ chỉ cần cứ chắc chắn là tranh chấp thông thường, cảnh sát có tới cũng không có cách, cuối cùng chỉ có thể xử lý như một vụ tranh chấp dân sự.
“Tôi, tôi có quay được.” Một giọng nói phấn khích vang lên trong đám đông.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trẻ cầm điện thoại vẻ mặt hưng phấn.
Cô gái dứt khoát chen ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Thịnh Kiêu Dương, nhảy nhót nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Vừa nãy tôi có quay được, vốn chỉ vì tôi nhìn thấy bạn nên muốn chụp ảnh của bạn đăng lên trang cá nhân, không ngờ lại quay được hình ảnh bọn họ muốn tới đánh bạn.” Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương dịu lại: “Vậy bạn gửi video cho tôi đi.” “Được! Kiều Kiều, tôi rất thích bạn, lát nữa bạn có thể kí tên cho tôi không?” Cô gái nhìn Thịnh Kiêu Dương với ánh mắt mong đợi.
“Được.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười với cô ấy.
Cô gái dùng tay ôm mặt, dáng vẻ mừng rỡ như điên.
Ngay lúc hai người mở bluetooth gửi video, cảnh sát cũng đã đến.
Thịnh Thi Vận rời khỏi đám đông, đi đến nhà vệ sinh, sau đó vội vàng gọi cho Lương Tiểu Tuệ.
“Mẹ, không xong rồi, bọn họ bị bắt rồi.” “Bị bắt thì bị bắt, bọn chúng không ngu như vậy, sẽ không khai ra đâu.” Sự lo lắng trên khuôn mặt Thịnh Thi Vận cũng không giảm bớt, “Nhưng trên tay Từ Kiều Kiều có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ cố ý đánh người.”
“Vậy bọn chúng có thành công không?” “Không, người bên cạnh Từ Kiều Kiều đã đến giúp cô ta.” “Đúng là đồ bỏ đi!” Thịnh Thi Vận đi qua đi lại, “Làm sao bây giờ?” “Không cần để ý đến bọn chúng, dù có thể chứng minh bọn chúng có ý đánh người, nhưng không làm người ta bị thương, nhiều lắm cũng chỉ tạm giam một thời gian thôi, sau này chúng ta cho thêm ít tiền đền bù tổn thất là được rồi.” “Bọn họ sẽ không khai ra chúng ta chứ?” Thịnh Thi Vận vô cùng lo lắng, dù sao cô ta cũng còn trẻ, chưa từng trải qua chuyện như vậy.
“Con cũng không trực tiếp liên hệ với bọn chúng, sim điện thoại của con cũng đăng ký bằng thân phận của người khác, lát nữa con vứt sim điện thoại đi là được rồi.” “Được.” Thịnh Thi Vận hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng yên tâm hơn chút.
Cô ta đang chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Mạc Lan đứng ở ngoài cửa, cô ta ngây ngẩn cả người.
Lúc cô ta đi vào nhà vệ sinh còn cố ý nhìn xem bên trong có người không mới gọi điện thoại, không ngờ lúc này lại có người tới đây, bình thường lúc đang xem trò vui, ai lại chạy tới nhà vệ sinh chứ? “Chị...” Vẻ mặt Thịnh Thi Vận cứng đờ, cô ta không biết phải mở miệng như thế nào.