*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Rắc rối gì? Sao con không biết?” Anh ta đổ nhào xuống giường.
“Vốn thấy gần đây con chững chạc hơn, ông nội con cũng nói cho con đến các bữa tiệc nhiều hơn để quen biết thêm một số người, cha mới cho con đi, nào ngờ con đang giả vờ giả vịt với cha.”
“Giả vờ giả vịt cái gì chứ, con chính là như vậy. Con có đi dự tiệc mà, à, bữa tiệc chưa kết thúc thì con đã đi rồi, chẳng lẽ đây cũng là rắc rồi à? Ban tổ chức này cũng quá tầm thường rồi!”
Nghe con trai không nên thân nói như vậy, Tằng3Đại Nhân giận điên lên, hận không thể cầm thắt lưng hung hăng quất một trận, nhưng lại sợ bị ông cụ mắng, ông ta thở hổn hển, vặn hỏi: “Có phải con cá cược với người khác không hả? Một triệu à?”
“Đúng vậy, sao nào?” Anh ta nằm ở trên giường, lười biếng hỏi.
“Có phải con cược thua còn bỏ chạy không?”
Tằng thiếu ngồi xuống, “Có phải người phụ nữ kia tới cửa mách lẻo không?”
“Con cá cược thì cá cược đi, không thua nổi thì con cá cược cái gì, đúng là ném hết mặt mũi của Tằng gia chúng ta! Bây giờ ông nội con cũng mặc kệ con rồi.”
Tằng Đại Nhân tỏ vẻ hung dữ, cố gắng kiềm chế sự kích động muốn đánh người, cũng không nói nhảm nữa, biết lúc2này nói nhiều hơn cũng vô ích, ông xoay người rời khỏi phòng, khóa cửa phòng lại.
Đúng rồi, ông còn dùng xích sắt và khóa sắt khóa chặt cửa từ bên ngoài.
Không nhân cơ hội lần này dạy dỗ thằng nhãi con hư hỏng này, ông ta sẽ không tên là Tằng Đại Nhân nữa!
Thế là ngày hôm sau, cậu Tằng tỉnh dậy định ra ngoài đi dạo, lại phát hiện không mở được cửa, anh ta kéo mạnh cửa phòng cũng không mở được. Anh ta tức giận đá mạnh cửa phòng, lại làm chân của mình đau đớn.
“Người đâu! Người đâu tới đây! Ông già, ông già? Lão già chết tiệt! Cha già!”
“Không thể nào, sao ông nội có thể vì chút chuyện nhỏ này mà mặc kệ con.”
“Cái này mà là chuyện nhỏ2sao? Ngay cả một triệu cũng không cược nổi, chuyện này truyền ra ngoài thì còn ai dám hợp tác với Tằng gia của chúng ta nữa. Ông nội con nói, lần này để cha trừng phạt con, bọn họ sẽ không can thiệp, con không thấy mẹ con cũng không ở đây sao?” Tằng Đại Nhân vừa nghĩ đến ông cụ lại buông tay để ông tự dạy dỗ con trai, trong lòng cũng thấy thoải mái, nhưng ông cụ còn nói thêm một câu “Không được trừng phạt thể xác”, hừ hừ, cách trừng phạt còn nhiều, không thể phạt thì không phạt, tuy ông rất muốn đánh thằng ranh con này.
“Đúng rồi, mẹ con đâu?” Bình thường thấy anh ta uống rượu, người luôn bận này bận kia vì muốn hôm sau anh ta9tỉnh rượu không bị đau đầu là mẹ. Sao hôm nay mẹ lại không xuất hiện?
“Mẹ con về nhà cũ rồi, lần này sẽ không có ai để ý đến con nữa!”
Anh ta nằm trên giường, “Cắt, cũng chẳng sao.”
Đúng rồi, ông còn dùng xích sắt và khóa sắt khóa chặt cửa từ bên ngoài.
Không nhân cơ hội lần này dạy dỗ thằng nhãi con hư hỏng này, ông ta sẽ không tên là Tằng Đại Nhân nữa!
Thế là ngày hôm sau, cậu Tằng tỉnh dậy định ra ngoài đi dạo, lại phát hiện không mở được cửa, anh ta kéo mạnh cửa phòng cũng không mở được. Anh ta tức giận đá mạnh cửa phòng, lại làm chân của mình đau đớn.
“Người đâu! Người đâu tới đây! Ông già, ông già? Lão già chết tiệt! Cha4già!”
“Gọi hồn ai đấy?” Cuối cùng bên ngoài cũng vang lên giọng của cha anh ta.
“Cha nhốt con lại làm gì? Mau thả con ra! Hôm nay con còn hẹn người ta đi đua ngựa.”
“Đua ngựa à, đúng lúc, đã lâu rồi cha chưa dãn gân cốt.”
Cậu Tằng đấm mạnh vào cửa, điên cuồng gào lên: “Lão già chết tiệt, cha không được chạm vào ngựa của con!!!”
“Nghe nói cậu Tằng của chúng ta có tay nuôi ngựa rất tốt, đúng lúc Hồ tổng kia cũng là người yêu ngựa, để cha xem ông ấy có cần hay không, lát nữa bán mấy con ngựa của con, gom góp lại xem có đủ một triệu không.”
“Cha dám! A a a a a thả con ra, con muốn giết cha!”
“Bái bai!” Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động.
Anh ta hứng chịu sự ác ý từ cha, điên rồ đi quanh trong phòng ném đồ đạc, sau đó còn muốn leo xuống từ cửa sổ, lại phát hiện bên dưới đã lắp lưới chống trộm.
Anh ta hét lên, sau đó đột nhiên nghĩ đến điện thoại, vội vàng đi tìm, nhưng lục lọi khắp nơi cũng không tìm được điện thoại của mình.
“Lão già khốn kiếp, nếu cha dám bán ngựa của con, con nhất định sẽ giết cha!!”
Trong phòng chỉ vang vọng mỗi giọng nói của anh ta, không còn âm thanh nào khác nữa.
Anh ta nản lòng chỉ có thể ngã xuống giường, yên lặng cầu nguyện đám ngựa yêu quý không bị lão khốn kia bán đi, nếu không anh ta sẽ thật sự nổi điên.
Một lúc sau, anh ta đói bụng, nhưng điều đáng sợ hơn là anh ta sợ ngựa của anh ta bị bán mất.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, anh ta vội vàng bò dậy từ trên giường, chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã sấp xuống, nhưng anh ta cũng không quan tâm, dựa vào cánh cửa, hét ra bên ngoài: “Cha, cha?”
“Ngựa của con!”
“Hồ tổng rất thích con ngựa đen của con, nhưng cảm thấy quá dữ, cho nên ông ấy vừa ý con ngựa đỏ thẫm của con, nói nó dịu dàng ngoan ngoãn, thích hợp để con gái của ông ta cưỡi.” Giọng nói vui vẻ của Tằng Đại Nhân vang lên.
“***, dám bán bạn gái của con!” Anh ta chửi ầm lên.
“Thằng nhãi con, khẩu vị đừng có nặng như vậy, để tổ tiên của con dưới mộ được ngủ yên đi!” Rõ ràng Tằng Đại Nhân đã tìm được cách tấn công, một kích chính xác, lúc trước ông đều bị thằng nhãi hư hỏng này chọc giận.
“Cha trả Hồng Nguyệt cho con, cha trả Hồng Nguyệt cho con hu hu...”
Nghe tiếng khóc thê thảm của thằng nhãi hư hỏng, Tằng Đại Nhân sợ đến ngây người, ngạc nhiên đi quanh cửa ra vào, chờ đến lúc tiếng khóc nhỏ dần: “Cha chưa bán Hồng Nguyệt của con.”
Tiếng khóc bên trong im bặt.
“Nhưng…” Tằng Đại Nhân cố ý kéo dài giọng, “Phải xem biểu hiện của con đã.”
“Nói đi, cha muốn con biểu hiện như thế nào?” Anh ta không nghĩ ngợi đã hỏi.
“Đầu tiên viết bản kiểm điểm một nghìn chữ.”
Anh ta ngẩn ngơ, anh ta chưa từng phải viết cái thứ này, nhưng vì thương ngựa nên đồng ý, “Được, nhưng trong phòng không có giấy bút.”
Chẳng mấy chốc giấy và bút đã được nhét vào từ dưới khe cửa.
“Cha, con đói bụng.” Từ lúc có chủ kiến, anh ta chưa từng gọi một tiếng “cha” tử tế vì miếng ăn, cuối cùng không nhịn được hạ thấp thái độ, không hề tự cao như một tiểu tổ tông nữa.
Thật sự đã quá lâu rồi chưa nghe được con trai gọi một tiếng “cha” như người bình thường, Tằng Đại Nhân suýt nữa thì mở cửa thả người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, quyết định chờ một chút, nhìn xem con trai có nhận ra được sai lầm của mình không.
Thế là, ông Tằng chỉ có thể hạ quyết tâm: “Chờ con viết xong bản kiểm điểm, cha sẽ cho con ăn cơm.”
Ngay cả lúc thi văn, cậu Tằng cũng chưa từng viết cho tử tế, vậy mà bây giờ lại cắn bút cố gắng nghĩ về bản kiểm điểm.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức Tằng Đại Nhân ở bên ngoài suýt ngủ mất, tiếng động ở bên trong mới vang lên.
“Cha có ở đó không? Con viết xong bản kiểm điểm rồi.”
“Đẩy ra cho cha xem.”
“Không, trước tiên cha phải cam đoan sẽ không bán Hồng Nguyệt của con.”
Tằng Đại Nhân nhướng mày, hung dữ nói: “Thằng nhãi hư hỏng, làm rõ ràng đi, hiện tại quyền chủ động không nằm chỗ con, mà ở chỗ cha!”
Bên trong yên lặng, hai tờ giấy được đẩy ra từ dưới khe cửa.
Tằng Đại Nhân không nhặt tờ bản kiểm điểm dưới đất lên trước, ông thả lỏng dây xích ở cửa một chút, gọi con gấu nhà mình mở cửa, chờ xích được kéo thẳng ra, giữa hai cánh cửa xuất hiện một khe hở có thể thò tay ra, Tằng Đại Nhân đưa bánh mỳ thịt hun khói vào.
“Chỉ cho con ăn cái này sao?”
“Không muốn ăn à? Vậy không cần ăn nữa.” Tằng Đại Nhân vừa nói xong, vèo một cái bánh mỳ bị kéo vào trong.
Nghe âm thanh con trai ăn ngấu nghiến, tâm trạng của ông Tằng khá tốt, ông cầm bản kiểm điểm lên, chỉ thấy bên trên là những chữ viết xiêu vẹo:
“Cha, con sai rồi, con không nên cá cược với một con kỹ nữ. Lần sau gặp cô ta, xem con có đánh chết cô ta không, còn dám kể tội con, đừng tưởng con không đánh phụ nữ, một khi con đã đánh ngay cả con cũng thấy sợ hãi. Không, đánh một trận là quá lợi cho cô ta rồi, con phải blablabla... (bỏ qua một nghìn chữ về các cách tra tấn người).”
Tằng Đại Nhân cảm thấy đau đầu nhức óc, ông nghiến răng nói với đứa trẻ trâu đã ăn bánh mỳ xong: “Tiếp tục viết, sáng mai cha ngủ dậy còn không nhận được bản kiểm điểm vừa ý, cha sẽ bán Hồng Nguyệt của con với giá tốt.” Ông nói xong liền xoay người đi lên phòng của mình ở trên lầu.
“Này! Cha quay lại đây, con viết, con viết ngay, cha đừng bán Hồng Nguyệt của con! Cha!”
Đóng cửa phòng, chặn tiếng gào thét vang lên ở dưới lầu, Tằng Đại Nhân lấy điện thoại ra gọi, sau khi người ở đầu bên kia nghe điện thoại, ông nói: “Cô Từ, thật xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền cô. Tôi đã làm theo lời đề nghị của cô, nhưng đứa con trai này của tôi thật sự rất khó dạy dỗ, mặc dù nó đã nhận sai, nhưng vẫn không ý thức được sai lầm của mình. Tiếp theo tôi phải làm như thế nào đây?”
“Vậy tiếp tục nhốt lại, nhốt đến khi anh ta chủ động nhận sai mới thôi.”
“Là như này...” Tằng Đại Nhân kể lại những việc xảy ra vào ngày hôm nay, “Cô xem ngày mai tôi có nên lừa nó không, nói Hồng Nguyệt của nó đã bị bán mất?”
“Ông đừng nói gì cả, anh ta có hỏi cũng đừng nói, cứ để anh ta tự suy đoán. Ông có thể tỏ vẻ quan tâm đến một con ngựa khác của anh ta, để anh ta hiểu lầm ông lại có ý đồ với con ngựa kia. Anh ta vì muốn làm ông thay đổi suy nghĩ, sẽ cố gắng bày ra dáng vẻ cải tà quy chính, điều ông phải làm là kiên trì dẫn anh ta đi theo con đường đó, cho dù anh ta chỉ giả vờ giả vịt, cũng phải khiến anh ta giả vờ tiếp.”
“Được rồi, rất cảm ơn cô Từ, nếu thằng nhãi hư hỏng nhà tôi có thể tốt hơn, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô Từ.”
“Không cần, tôi chỉ cần anh ta xin lỗi tôi.”
“Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ bảo nó xin lỗi cô. Vậy bây giờ tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.”