“..
Kỳ Kỳ nhà cháu ấy mà, vô cùng hiếu thảo, mỗi lần đi đâu đều nhớ mua quà cho người lớn trong nhà
Ai đối xử tốt với thằng bé một chút, thằng bé sẽ báo đáp mười phần, cho nên cháu rất yên tâm với Kỳ Kỳ nhà cháu.” “Đang nói chuyện gì vậy?” Lương Đại Tuệ nhìn thấy cô, trên mặt hiện ra nụ cười nhiệt tình: “Kiều Kiều về rồi sao, gần đây cháu bận lắm à? Mợ đã xem bộ phim của cháu rồi, rất hay, lúc trước Kỳ Kỳ cùng mấy đứa còn đặc biệt ra rạp xem bộ phim điện ảnh của cháu.”
“Lúc nào anh họ và chị dâu kết hôn thể ạ?” Thịnh Kiêu3Dương không hùa theo đề tài của bà ta.
Lương Đại Tuệ quay sang nhìn Trương Ái Nghiên đang vui mừng cầm bộ mỹ phẩm dưỡng da mà Từ Tình mua cho, ánh mắt tối sầm, nụ cười cứng đờ: “Hai đứa nó còn trẻ, không vội! Đợi công việc của Kỳ Kỳ ổn định lại kết hôn cũng không muộn.”
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, cô nhìn ông cụ Dương nói: “Ông ngoại, cháu đi lên thay quần áo trước.”
“Ừ, nhanh lên rồi xuống đây, sắp ăn cơm rồi.” Thịnh Kiêu Dương thay quần áo ở nhà xong đi xuống, tất cả mọi người đã ngồi vào nhà ăn
“Mẹ, ở đây!” Tiểu An vẫy tay với cô, bên cạnh cậu bé còn một chỗ ngồi.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn những người khác, đi qua đó ngồi xuống
“Bây giờ cả nhà chúng ta ngồi đây rất vui vẻ, cháu thấy2nếu không chúng ta cùng ăn Tết đi, thật vui vẻ! Bác trai, bác thấy sao?” Lương Đại Tuệ nói
Bây giờ đúng là cả một gia đình, trên chiếc bàn dài ngồi đây người, khỏi cần phải nói, chỉ nhìn số người đã cảm thấy vui vẻ.
Ông cụ Dương mỉm cười, cũng không từ chối đề nghị này của Lương Đại Tuệ: “Cũng được.” Lương Đại Tuệ vui vẻ, vội vàng nói với Từ Kỳ đang ngồi ở một bên khác của ông cụ Dương: “Kỳ Kỳ, con gắp thức ăn cho ông đi.” “Con biết rồi.” Từ Kỳ gật đầu
“Ông ngoại, An Cảnh đâu?” Thấy Từ Kỳ ngồi phía bên kia của ông cụ, lại không thấy An Cảnh đầu, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy kỳ lạ
“Cậu ấy đi khảo sát dự án đầu tư, chắc ngày mai là về rồi.”
“Ô.”
Lương Đại Tuệ đảo mắt, vừa cười1vừa nói: “May mà cậu An gặp được bác, tuổi còn trẻ đã có năng lực tự mình phụ trách một việc
Thật đáng tiếc cho Kỳ Kỳ nhà cháu, tuy có năng lực, nhưng lại không gặp được Bá Nhạc tốt, ôi, cũng không biết lúc nào thằng bé mới có thể trở thành một người như cậu An.”
“Mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, mơ không cần lo lắng cho anh họ, với tính cách của anh ấy, chưa chắc anh ấy đã muốn trở thành một người như An Cảnh.” Thịnh Kiêu Dương như cười như không nói
Khóe môi Lương Đại Tuệ hơi trễ xuống, thầm oán hận, con gái của Từ Tình cũng không quan tâm tình thân y như Từ Tình, thế mà không nói giúp anh họ nhà mình, chỉ biết ngồi châm chọc!
“Kiều Kiều, cháu còn chưa đi làm, nên1còn rất ngây thơ, bây giờ có ai không muốn thành công tự mình chống đỡ một khoảng trời riêng, có một số người không làm được không phải anh ta không có bản lĩnh, mà vì anh ta không có cơ hội.”
“Me, sao Kiều Kiều lại chưa đi làm, quay phim cũng là công việc mà!” Thịnh Kiêu Dương còn chưa lên tiếng, Trương Ái Nghiên đã vặn lại.
Lương Đại Tuệ lườm Trương Ái Nghiện một cái, càng ngày càng không vừa mắt đứa con dâu này, may mà mới chỉ đính hôn, nếu đã kết hôn vậy tương lai muốn ly hôn chẳng phải con trai sẽ mất một nửa tài sản à, tài sản của ông cụ Dương này nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà tặng một nửa cho đứa con gái ngu xuẩn này.
“Bác trai, bác có thể tìm một công việc1tốt cho Kỳ Kỳ nhà cháu không ạ?” Lương Đại Tuệ dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề
Ông cụ Dương không hề hoang mang nhai xong thức ăn trong miệng, hỏi lại: “Vậy cháu cảm thấy phải làm việc gì mới được cho là công việc tốt.” Tất nhiên, công việc có thể kế thừa tài sản của ông mới là công việc tốt
Lương Đại Tuệ chợt nghĩ ra, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ cần bác trai cảm thấy tốt, vậy chắc chắn là tốt.” Ông cụ Dương mỉm cười, nhìn Lương Đại Tuệ bằng ánh mắt sâu xa, lại nhìn Từ Kỳ: “Cháu có suy nghĩ gì?” “Cháu, cháu cũng không biết.” Từ Kỳ ngập ngừng đáp lời
Như lời của mẹ anh, ai cũng muốn mình trở thành một người có thể chống đỡ một khoảng trời riêng, anh cũng muốn, nhưng biết sức mình, văn không thành võ không được, tuy nhiên anh cũng không biết bản thân thích hợp với cương vị gì.
“Cháu có muốn làm từ cơ sở lên không?” Ông cụ Dương hỏi
Vừa nghe thấy hai chữ cơ sở, Lương Đại Tuệ liền gấp gáp, “Bác trai, người có tài như Kỳ Kỳ nhà cháu đặt ở cơ sở có phải hơi không trọng nhân tài không?”
Ông cụ Dương không để ý Lương Đại Tuệ, chỉ hỏi Từ Kỳ: “Cháu có muốn không?”
“Cháu cứ nói ra suy nghĩ thật lòng, cuộc đời của cháu còn rất dài, cháu phải tự lập lên.” Giọng nói của ông cụ Dương rất ôn hòa, khiến người ta nghe thấy liền muốn nói ra suy nghĩ chân thật của mình.
Từ Kỳ liếc nhìn người đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Cháu không muốn.”
Lương Đại Tuệ khẽ thở phào
Từ Trạch nhìn con của mình, há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì
“Ở cơ sở đúng là hơi khổ chút.” Ông cụ Dương cảm thán, cũng không nói gì nữa
Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy sự hối hận trên khuôn mặt Từ Kỳ, khóe môi giật giật, dời tầm mắt gắp đồ ăn cho Tiểu An.
“Bác trai...” Thấy ông cụ Dương không nói tiếp, Lương Đại Tuệ không cam lòng.
“Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Từ Trạch cắt ngang lời của vợ
Lương Đại Tuệ lườm Từ Trạch một cái, trong lòng lẩm bẩm một câu không có triển vọng
Sau khi ăn xong bữa tối, ông cụ Dương cử tài xế đưa Từ gia về
“Cha, cha đừng để ý, Kỳ Kỳ chưa chịu khổ, cho nên không nhìn ra dụng ý của cha.” Từ Tình hơi thấp thỏm nói với ông cụ Dương
“Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, cha cần gì phải để ý, chỉ có điều không có vị trí thích hợp cho cậu ấy mà thôi.” Từ Tình quan sát vẻ mặt ông cu, thấy ông cụ thật sự không tức giận, mới thoáng an tâm, nhưng nghĩ đến anh trai từng nói muốn bà tiến cử Từ Kỳ làm cháu trai của ông cụ, tâm trạng của bà rất phức tạp
Nếu ông cụ muốn nhận cháu trai, sao lại để ý đến Từ Kỳ chứ, An Cảnh ưu tú như vậy, đã sớm nhận An Cảnh rồi, nhưng tại sao ông cụ vẫn nhận người không có chút tác dụng nào như bà để làm con gái?
Ông cụ Dương đầu để ý đến người Từ gia, từ đầu đến cuối ông cụ chỉ để ý mối Kiều Kiều mà thôi
Ông cụ nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Sao quảng cáo này của các cháu lại phải quay lâu như vậy?”
“Bọn cháu dựng thành một bộ phim ngắn, cho nên phải mất thêm chút thời gian.” “Kiều Kiều, sắp đến sinh nhật của con rồi.” Từ Tình nói
Thịnh Kiêu Dương giật mình, giật mình vì cơ thể này sắp đủ 18 tuổi rồi
“Kiều Kiều, con muốn quà sinh nhật gì?” “Con muốn hai người luôn sống ngọt ngào hạnh phúc.” Thịnh Kiêu Dương vừa cười vừa nói
Từ Tình và Lý Duy Kỳ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt đối phương
“Kiều Kiều, con không muốn cái gì sao?” “Không thì chúng ta đi chụp một bức ảnh gia đình đi, ông ngoại, ông cảm thấy thế nào?”
Ông cụ Dương gật đầu, “Nhân lúc ông còn có thể đi lại, đi chụp một bức đi.”
“Ông ngoại, ông sẽ luôn khỏe mạnh, ông đã nói ông còn phải nhìn cháu kết hôn sinh con mà.” Không hiểu sao trong lòng Thịnh Kiêu Dương lại thấy hoảng sợ, cô không thích nghe ông ngoại dùng giọng điệu này để nói chuyện, cứ như ông sẽ rời khỏi cô bất cứ lúc nào.
“Được được được, ông sẽ nhìn cháu kết hôn sinh con.” Ông cụ Dương hơi dừng lại, vui vẻ nói: “Bây giờ tình cảm của cháu và Trí Ninh phát triển thuận lợi như vậy, đoán chừng chờ cháu đến tuổi có thể kết hôn, cậu ấy nhất định sẽ kéo cháu sớm đi vào cung điện hôn nhân.”
“Trí Ninh Kiều Kiều, con có bạn trai à?” Từ Tình ngồi bên cạnh nghe thấy không đúng, vội vàng hỏi
Thịnh Kiêu Dương nhìn Từ Tình, mới nhớ hình như bản thân còn chưa nói việc của cô và Thẩm Trí Ninh với bà
“Hai đứa đã gặp Trí Ninh rồi, chờ đợt này cậu ấy trở về, có thể gọi cậu ấy đến chính thức ra mắt.” Ông cụ Dương nói
Tâm trạng của Từ Tình rất phức tạp, con gái nói chuyện yêu đương, người làm mẹ như bà lại là người biết cuối cùng
“Ông ngoại, tình hình của ông nội Thẩm thế nào rồi?” Thịnh Kiêu Dương hỏi
“Cháu không hỏi Trí Ninh sao?” Ông cụ Dương nhìn cô.
Thịnh Kiêu Dương xấu hổ mỉm cười, “Mấy ngày qua cháu bận đến mức chân không chạm đất nên không liên lạc với anh ấy.”
“Tri Ninh không gọi cho cháu sao?”
Nghe ông ngoại hỏi như vậy, Thịnh Kiêu Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, “Hôm đó, lúc anh ấy đi có gọi cho cháu, nhưng cháu không nhận được, đến lúc cháu gọi lại thì anh ấy đã tắt máy rồi
Sau đó, anh ấy cũng chưa gọi cho cháu
Không phải chỗ ông nội Thẩm xảy ra chuyện gì chứ?”
“Lớn tuổi rồi khó tránh khỏi có chút bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại.” “Vậy là tốt rồi,“ Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, “Ông ngoại, vậy cháu về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Đi đi.” Ông cụ Dương nhìn sang cặp đôi Từ Tình, “Hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, Tiểu An ở lại xem tivi với ông cổ.” Thịnh Kiêu Dương quay về phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trí Ninh trước
Bên này là buổi tối, chắc bên kia là buổi chiều
Chuông kêu hai ba lần, bên kia nhận điện thoại
“Có phải anh nên thấy may mắn, vì em còn nhớ đến anh không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của Thẩm Trí Ninh, giọng nói kia giống như phi tần thất sủng ở trong cung điện nhỏ bé cuối cùng cũng được lật thẻ bài, mấy phần u oán, mấy phần vui vẻ, còn có chút cảm xúc phức tạp không nói ra được.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com