*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thịnh Kiêu Dương cũng không hề xa lạ với nhà của Lâm Na, trước kia có một khoảng thời gian cô gần như coi đây là nhà của mình
Đi tới giữa cầu thang, bước chân Thịnh Kiêu Dương hơi chậm lại
Cô nhìn thấy Lâm Na ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ở đó còn có dì Lâm và Lâm Diễn
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, cô lại thấy cả Lâm Dục ở đó.
Lâm Dục? Sao anh ta lại ở đây?
Tiếng bước chân của Thịnh Kiêu Dương, cũng thu hút sự chú ý của mấy người ngồi trong phòng khách
“Kiều Kiều, tới đây.” Lâm Na vẫy tay với cô
“Kiều Kiều?” Lâm Tuyết Quân nghi ngờ nhìn con gái.
“Cô ấy tên Từ Kiều Kiều, là bạn thân của con.” Lâm3Na đã bàn trước với Thịnh Kiêu Dương, sẽ không nói thân phận thật của Thịnh Kiêu Dương ra, tránh cho đưa tới phiền toái không cần thiết.
“Sao trước kia mẹ chưa từng gặp.” “Bởi vì lần trước con đến Trung Quốc mới quen biết, bọn con vừa gặp đã yêu.” “Khụ!” Lâm Tuyết Quân ho nhẹ, nhắc nhở, “Là mới quen đã thân.” Lâm Na nhún vai: “Không phải gần giống nhau sao?” Lâm Tuyết Quân lắc đầu như không biết làm sao, sau đó nở một nụ cười ôn nhu hòa ái với Thịnh Kiêu Dương: “Hoan nghênh cháu đến nhà dì chơi, nếu cần gì cứ nói với Na Na hoặc là dì đều được.”
“Vâng ạ, dì Lâm.” Thịnh Kiêu Dương nở một nụ cười
Trong mắt Lâm Tuyết Quân hiện ra sự kinh ngạc, nếu không1phải chiều cao và ngoại hình không giống nhau, bà còn tưởng rằng đứa bé Kiều Dương kia đã trở về
Bà quay lại nhìn Lâm Diễn, thấy anh cũng đang nhìn cô bé tên Từ Kiều Kiều này
Bà lại âm thầm đánh giá cô bé ngồi bên cạnh Lâm Na, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ nhưng không lộ ra ngoài
Thịnh Kiêu Dương nhìn Lâm Dục, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lâm Dục và Lâm Diễn, vẻ mặt cô cũng trở nên kỳ lạ.
Cho nên, bọn họ thật sự là họ hàng? Hoặc là anh em ruột?
“Kiều Kiều, anh ấy là con trai cậu cả của mình.” Lâm Na giải đáp sự nghi ngờ trong lòng Thịnh Kiêu Dương
“Cậu cả?” Thịnh Kiêu Dương không kìm nổi quay lại liếc nhìn Lâm Tuyết Quân
Nhiều năm như vậy cũng không6nghe dì Lâm nhắc về nhà mẹ đẻ, cho tới nay cô vẫn nghĩ gì Lâm mồ côi từ khi còn nhỏ
“Xin chào! Chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lâm Dục mỉm cười nhìn cô.
“Hai người quen nhau sao?” Lâm Diễn mở miệng hỏi.
“Bọn họ đương nhiên quen biết, người yêu...” Lâm Na vừa nói ra miệng đã nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng dừng lại
Thịnh Kiêu Dương lặng lẽ liếc nhìn Lâm Na, tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện!
“Cô ấy là bạn của bạn gái em, trước đó bọn em đã từng gặp nhau.” Lâm Dục nói.
“Tiểu Dục, cháu có bạn gái sao?” Lâm Tuyết Quần dịu dàng hỏi.
Lâm Dục gật đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Đáng tiếc cô ấy đã xảy ra chuyện, nếu không cháu nhất định sẽ dẫn cô ấy tới gặp cô.” Lâm4Na và Thịnh Kiêu Dương liếc nhau, vẻ mặt hai người đều rất kỳ lạ.
Lâm Na đang nghĩ, người anh họ này vẫn còn rất thích Tiểu Thái Dương, Thịnh Kiêu Dương đang nghĩ, may mà cô đã xảy ra chuyện, nếu không chẳng phải càng lún càng sâu với Lâm Dục sao?
“Xảy ra chuyện? Rất nghiêm trọng sao?” Lâm Tuyết Quân lo âu
“Cháu không biết, cháu không liên lạc được với cô ấy.” Lâm Dục lắc đầu, sự chán nản giữa hàng lông mày càng rõ hơn
Đột nhiên, anh ta như nhớ ra cái gì đó, ngước mắt nhìn Thịnh Kiêu Dương ngồi phía đối diện, vội vàng hỏi: “Em là bạn của Kiều Dương, em có biết bây giờ Kiêu Dương đang được điều trị ở đâu không?”
“Kiều Dương?”
“Kiều Dương?”
Có hai người mở miệng cùng một lúc
“Sao3thế?” Lâm Dục giật nảy mình, nhìn vẻ mặt khác thường của cô và anh họ
Lâm Diễn hít sâu một hơi, che giấu sự mất khống chế trên mặt.
Lâm Tuyết Quân liếc nhìn Lâm Diễn, hỏi Lâm Dục: “Bạn gái của cháu có phải tên Thịnh Kiêu Dương không?” “Sao cô lại biết? Cô biết Kiêu Dương sao?” Lâm Dục ngạc nhiên hỏi lại
Lâm Tuyết Quân mỉm cười, giơ ngón tay chỉ Lâm Na: “Thật sự là duyên phận, Kiêu Dương và Na Na nhà cô là bạn thân tình như chị em
Trước kia Kiều Dương thường đến nhà cô chơi, cô coi con bé như đứa con gái thứ hai.”
“Thì ra là thế, hèn chị cô và anh họ lại kinh ngạc như vậy
Em họ, em có biết tình huống hiện tại của Kiều Dương không?” Lâm Dục nói
Đương nhiên biết rồi! Lâm Na thiếu chút nữa không khống chế được mà cong khóe môi, cô nhịn cười: “Em cũng đang tìm cô ấy.”
Lâm Dục nhìn Thịnh Kiêu Dương, anh ta cũng không biết người cần tìm ở ngay trước mắt, thấy cô cũng lắc đầu, anh ta tỏ vẻ thất vọng.
Lâm Diễn im lặng, vừa nghĩ tới Thịnh Kiêu Dương về nước liền có bạn trai, trong lòng thấy khó chịu
“Bọn mình về phòng ngủ trước đi.” Lâm Na lôi kéo Thịnh Kiêu Dương đứng dậy đi lên lầu
Lâm Tuyết Quân dịu dàng nói với Lâm Dục: “Tiểu Dục, đừng đau lòng, đứa bé tốt như Kiêu Dương sẽ không có chuyện gì đâu
Đã khuya rồi, cháu ngủ sớm đi.”
“Vâng, cô đi ngủ trước đi!” Lâm Tuyết Quân gật đầu, đứng dậy lên lầu nghỉ ngơi
“Anh họ, anh còn chưa đi ngủ sao?” Lâm Dục nhìn Lâm Diễn
Lâm Diễn híp mắt, đột nhiên hỏi: “Em và Kiều Dương ở bên nhau từ lúc nào?”
Anh họ lại cảm thấy hứng thú với việc này? Lâm Dục hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đáp lại: “Bọn em mới chỉ ở bên nhau được hơn một tháng, sau đó cô ấy đã xảy ra chuyện.”
“Cô ấy..
Được rồi, không có việc gì nữa
Em ngủ sớm đi!” Lâm Diễn cũng về phòng
Lâm Dục nhìn anh họ rời đi, anh ta cảm giác cả nhà cô đều có chút lảng tránh khi nhắc tới Kiều Dương, cũng không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không.
Về đến phòng, Lâm Na và Thịnh Kiêu Dương nói vài câu về việc nhận người thân
Sau đó, Lâm Na đi tắm rửa, Thịnh Kiêu Dương chưa muốn ngủ, cô mở cửa ban công, đi ra bên ngoài ban công.
Trên ban công được bố trí thành một khu vườn nhỏ, có các loại hoa cỏ và cây cối, còn có ghế treo và một chiếc bàn tròn nhỏ.
Thịnh Kiêu Dương nhìn những chậu cây được đặt trên kệ tròn bên cạnh ghế treo
Có cây hoa đá, cây hoa xương rồng, hành tây các loại
Đều là một số đồ chơi nhỏ, các bóng đèn nhỏ quần trên kệ chiếu lên những chậu cây tạo ra cảm giác khác lạ
Cô giơ tay lên, ngón tay lướt qua từng chậu cây nhỏ tinh tế, trong mắt đong đầy sự nhớ nhung.
“Anh Lâm Diễn, em phải theo ông ngoại đến Đức chơi một thời gian, cây Tiểu Nhục Nhục này phải nhờ anh chăm sóc
Em không yên tâm với Mỹ Nữu, em sợ giao vào tay cậu ấy sẽ bị cậu ấy làm hỏng.”
“Anh Lâm Diễn, em nhặt được một củ hành tây ở trên đường, cảm thấy nó rất đáng thương
Anh Lâm Diễn giúp em chăm sóc nó nhé?”
“Anh Lâm Diễn, anh có cảm thấy quả bóng này rất đặc biệt không? Nghe nói còn có thể chống bức xạ đấy, anh giữ lại dùng đi!” “Anh Lâm Diễn...” Thịnh Kiêu Dương nhắm mắt lại, đột nhiên có chút phiền não vì trí nhớ của bản thân quá tốt
Cô thở dài, ngồi vào ghế treo, dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng đung đưa
“Em và Kiều Dương cũng là bạn bè?” Đột nhiên một giọng nói vang lên ngay bên cạnh
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn, thấy Lâm Diễn cầm ly rượu đi tới từ một phía khác
Lúc này cô mới nhớ tới, ban công này thông với phòng ngủ của Lâm Diễn.