Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163: Nuôi em bé mỗi ngày




77902.png

77902_2.png
“Không tiễn anh à?”



“Tại sao tôi phải tiễn anh?” Thẩm Trí Ninh đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn cô, dáng vẻ nếu cô không tiền thì anh sẽ không đi



Thịnh Kiều Dương không còn cách nào, đành phải đứng dậy tiễn anh



“Ông nội Dương, cháu đi trước, ông nghỉ ngơi sớm một chút.” Thẩm Trí Ninh nói với ông cụ Dương, sau đó anh gật đầu ra hiệu với An Cảnh ở bên cạnh, lúc này mới đi ra ngoài



Ông cụ Dương nhìn bóng lưng của hai người, thở dài



Lúc ông cụ muốn bọn họ ở bên nhau, bọn họ lại có cuộc sống riêng, lúc không muốn, bọn lại lại đến với nhau



Ở bên này, Thịnh Kiều Dương chỉ tiễn Thẩm Trí Ninh đến cửa nhà, cô đứng ở trước cửa, nói3với Thẩm Trí Ninh: “Anh nhanh đi về đi.”



Thẩm Trí Ninh giơ tay kéo cô đến trước người mình, nghiêng người đè cô ở trên cửa, dưới ánh đèn cửa, anh chăm chú nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Hy vọng anh đi thế sao?” “Tôi..



Còn không phải đã muộn rồi à!” Anh hơi nhếch môi, “Hả? Hóa ra em đang quan tâm anh, vậy sao không giữ anh ở lại?” Tại sao phải giữ anh ở lại? Thịnh Kiều Dương trợn mắt nhìn anh



“Em nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn hôn em.”



Thịnh Kiều Dương cụp mắt xuống, thúc giục: “Đừng làm liều, đi mau!”



“Không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?” Giọng nói của anh trầm thấp như lông vũ lướt nhẹ qua đấy lòng, mang lại cảm giác ngứa1ngáy.



“Đi mau, đi mau.” Thịnh Kiều Dương đẩy anh ra, chạy trối chết vào trong nhà



Thẩm Trí Ninh khẽ cười, đóng cửa lại rời đi



Thịnh Kiều Dương vừa về tới phòng khách liền bị ông cụ Dương nhìn chằm chằm, thấy sắc mặt cô đỏ hồng: “Kiều Kiều, cháu nói thật cho ông biết, cháu và Trí Ninh đã đi đến bước nào rồi hả?”



“Chỉ là, hôn một cái.” Ánh mắt Thịnh Kiều Dương lóe lên.



Ông cụ Dương quay lại bảo An Cảnh đi rót một cốc nước, thật ra là đuổi anh ta đi chỗ khác



Chờ đến lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cháu, ông cụ vẫy Thịnh Kiều Dương gọi cô đến trước mặt, than thở nói: “Ông biết chuyện tình cảm không do bản thân điều khiển,8cho nên từ trước tới giờ chưa từng ép buộc cháu cái gì, chỉ có thể lấy thân phận người từng trải để khuyến cháu, mặc kệ cháu muốn ở bên ai, những đừng giao bản thân mình quá sớm



Đây không phải vấn đề bảo thủ hay không, đây là muốn lúc cháu đối mặt với vấn đề sẽ không bị những nhân tố khác ảnh hưởng đến sự phán đoán.”



Thịnh Kiều Dương gật đầu, cô nắm chặt tay ông cụ Dương: “Ông ngoại, ông yên tâm, cháu là một người rất ích kỷ, nếu như đối phương không thể khiến cháu tin tưởng trăm phần trăm rằng anh ta đáng để cháu giao phó cả đời, cháu sẽ không ngu ngốc giao bản thân ra mà không giữ lại chút nào.” “Ông9ngoại cũng không phải là người bảo thủ, nhưng mọi việc trên thế gian này đều thay đổi khó lường, không ai đoán được kết quả cuối cùng, giữ lại một chút sẽ tốt hơn.” “Vâng, cháu biết rồi.” Ông cụ Dương vỗ nhẹ mu bàn tay của cô: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai lại nói việc cháu nhận nuôi Tiểu An.”



“Ông ngoại, ông cũng đi ngủ sớm một chút.” Sau khi Thịnh Kiều Dương quay về phòng thì phát hiện Tiểu An dùng hai tay ôm lấy bản thân co ro nơi góc giường, cô khẽ gọi: “Tiểu An?”



Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu An đột nhiên ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy là cô thì cậu bé liền đứng lên lao vào trong lòng cô



“Có phải7con sợ không? Đừng sợ, đây là phòng của mẹ, sau này đây cũng là nhà của Tiểu An.” Thịnh Kiều Dương ôm cậu bé, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.



Sau khi được cô vỗ về, Tiểu An mới thả lỏng



“Tiểu An tỉnh rồi, vậy chúng ta đi tắm rửa có được không?” Thịnh Kiều Dương đẩy Tiểu An ra một chút, nhìn vào ánh mắt của cậu bé



Tiểu An gật đầu rất nhẹ.



Lúc tắm rửa lại gặp chút phiền toái, Tiểu An không muốn để Thịnh Kiều Dương tắm rửa cho cậu bé.



“Ôi chao, Tiểu An của chúng ta còn biết xấu hổ,“ Thịnh Kiều Dương nhẹ nhàng vuốt mũi Tiểu An, “Vậy được rồi, mẹ đi gọi một chú đến tắm rửa cho con.”



Thịnh Kiều Dương liền đi gọi An Cảnh đến.



Xem sách một lúc, Thịnh Kiều Dương liền thấy An Cảnh bế Tiểu An mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu đi ra từ phòng tắm



“Tiểu An của chúng ta thật đáng yêu!” Thịnh Kiều Dương nhéo má Tiểu An.



Tiểu An hơi né tránh, khuôn mặt đỏ ửng.



Thịnh Kiều Dương mỉm cười, để An Cảnh đặt Tiểu An vào trong chăn, sau đó mới nói cảm ơn An Cảnh: “Cảm ơn anh, lại nói tên của hai người đều có một chữ An” đấy!”



An Cảnh nhìn Tiểu An rúc ở trong chăn chỉ để lộ ra nửa cái đầu, đáp lời: “Không cần cảm ơn, hai người nghỉ ngơi sớm đi.”



“Tiểu An, chúc chú An Cảnh ngủ ngon đi.” Thịnh Kiều Dương ngồi ở mép giường, xoa đầu Tiểu An



Tiểu An mở to hai mắt nhìn An Cảnh, không nói lời nào



An Cảnh gật đầu với bọn họ, xoay người đi ra ngoài



“Chủ An Cảnh, ngủ ngon.” Đột nhiên giọng nói ngây thơ lại thiếu tự tin của Tiểu An vang lên.



An Cảnh hơi dừng bước, rồi rời khỏi phòng.



Thịnh Kiều Dương tới gần hôn lên mặt Tiểu An, khen ngợi: “Tiểu An thật giỏi!”



“Tiểu An, con ngủ trước đi, mẹ đi tắm rửa.” Thịnh Kiều Dương đứng dậy.



“Cha đâu?”



Lúc đầu Thịnh Kiều Dương tưởng Tiểu An hỏi người cha bị bệnh chết kia, nhưng lập tức nhận ra cậu bé đang hỏi Thẩm Trí Ninh



“ y, cha về nhà rồi.” Thịnh Kiều Dương nói



Tiểu An nhìn cô mờ mịt, “Cha mẹ không sống với nhau sao?”



“Bọn mẹ chỉ là người yêu, còn chưa kết hôn, cho nên không sống cùng nhau.” Nói xong, Thịnh Kiều Dương mới nhận ra mình đã nói cụm từ “Người yêu” này, cảm thấy hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ ở trong lòng cô, cô và Thẩm Trí Ninh đã là quan hệ người yêu sao? Tiểu An không nói gì nữa, Thịnh Kiều Dương ra hiệu cho cậu bé ngủ đi, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt



Nhưng khi cô tắm rửa xong đi ra, Tiểu An còn chưa ngủ, mở to mắt nhìn trần nhà, thấy cô ra thì nhìn cô



Dáng vẻ nhỏ bé này khiến Thịnh Kiều Dương mềm lòng, cô chỉ bôi chút toner và kem dưỡng lên mặt, rồi nằm lên giường, giơ tay ôm Tiểu An, “Ngoan, chúng ta ngủ thôi.” Trong tiếng dỗ dành dịu dàng của cô, Tiểu An mới nhắm mắt lại.



Lần đầu Thịnh Kiều Dương nuôi trẻ con nên rất để tâm chăm sóc Tiểu An, cô không hề hay biết việc hôm nay cô cùng Thẩm Trí Ninh đưa Tiểu An đến vườn bách thú lại bị người ta cố tình tung lên.



Chỉ trong một đêm các phương tiện truyền thông đều nói về vấn đề này, tiêu đề đã giành được sự chú ý của mọi người



“Siêu mẫu Từ Kiều Kiều hẹn hò với một cặp cha con ở vườn bách thú, cử chỉ rất thân mật “Từ Kiều Kiều định tiến vào giới kẻ thứ ba, hay là giới mẹ kế?” “Siêu mẫu 17 tuổi chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, là không có đạo đức hay là đạo đức tồi tệ?”



Mỗi lần cố xảy ra chuyện gì đều xuất hiện đủ loại antifan, như thể họ được cô thuê vậy, bôi nhọ đưa cô lên top tìm kiếm vậy.



Tại Weibo của cô do Từ Bình quản lý, đám dân mạng đều bình luận hỏi thân phận của cặp cha con trong bức ảnh, hỏi có phải cô thật sự chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, thậm chí có người còn tự bổ não hỏi đứa bé trong bức ảnh có phải con ruột của cô không



Tóm lại, trên mạng ồn ào náo nhiệt, nhân vật chính của việc này lại đang ở nhà nhàn nhã nuôi đứa bé.



Tiểu An bé xíu, thật ra đã được năm tuổi, qua năm nay là đủ sáu tuổi rồi



Những đứa bé ở tuổi này đã hiểu rất nhiều chuyện, cậu bé cảm nhận được Thịnh Kiều Dương thật lòng đối xử tốt với mình, luôn dính lấy cô



Sau khi Thịnh Kiều Dương và ông cụ Dương nói xong việc của Tiểu An, Thẩm Trí Ninh liền dẫn Felix và Lilith tới cửa.



“Đây là Tiểu An.” Thẩm Trí Ninh nói với Felix và Lilith.



Tiểu An nhìn hai người ngoại quốc đến gần, cậu vội vàng trốn ra sau lưng Thịnh Kiều Dương, nhưng lại bị Thịnh Kiều Dương kéo ra



“Tiểu An, đừng sợ, đây là ông nội Felix, kia là bà nội Lilith, bọn họ đều là người rất tốt.” Thịnh Kiều Dương khẽ giới thiệu với Tiểu An



“Hello, nghe nói cháu tên là Tiểu An, cháu rất đáng yêu! Cháu gọi bà là Lilith được rồi, bà cảm thấy bà có thể làm bạn với cháu, gọi bà nội sẽ khiến bà thấy mình rất già.” Lilith ngồi xổm xuống, lộ ra nụ cười rực rỡ, dùng tiếng phổ thông không được chuẩn lắm để nói.



Nụ cười luôn là thứ vũ khí dễ làm người ta mở lòng nhất, Tiểu An không còn lo lắng quá nữa



“Nào, nhìn xem bà mang gì tới cho Tiểu An này, đây là những món đồ chơi mà các bạn nhỏ nước ngoài rất thích chơi, Tiểu An có thể chơi với bà không?” Lilith lấy ra một bộ đồ chơi từ sau lưng, lắc lắc trước mặt, giọng điệu giống như bà ngoại sói.



Tiểu An hơi động lòng nhìn bộ đồ chơi, cậu quay lại nhìn Thịnh Kiều Dương, dùng ánh mắt để hỏi xem cậu có thể chơi không.



Thịnh Kiều Dương xoa đầu cậu bé, đẩy cậu bé đến chỗ Lilith, “Đi chơi đi, hôm nay mẹ có việc phải đi ra ngoài, Tiểu An chơi với Lilith đi.”



Sức hấp dẫn của đồ chơi thật sự rất lớn, dù Tiểu An còn chưa thật sự thả lỏng, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Thịnh Kiều Dương, cậu bé từ từ đi tới chỗ Lilith.



Ở bên này, Thẩm Trí Ninh đang nói với ông cụ Dương, tối nay anh sẽ đưa Kiều Kiểu đi tham gia bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Lâm gia.



Ông cụ Dương nhìn anh chăm chú, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Hy vọng cháu có thể thủy chung như một.” “Đương nhiên.” Thẩm Trí Ninh khẽ mỉm cười.



Lúc bữa tiệc mừng thọ của Lâm gia sắp bắt đầu, Thẩm Trí Ninh dẫn Thịnh Kiều Dương đã trang điểm và thay lễ phục ngồi lên xe



Ở trên xe, Thẩm Trí Ninh tinh tế đánh giá Thịnh Kiều Dương.



“Sao thế?” Thịnh Kiều Dương rất nhạy cảm với ánh mắt của anh.



“Hôm nay em rất đẹp.” Thịnh Kiều Dương chớp mắt, Thẩm Trí Ninh bây giờ không giống Thẩm Trí Ninh mà cô quen lúc trước



Lúc trước cô cố gắng tăng thiện cảm, anh lại tích chữ như tích vàng, đừng nói tới là khen cô xinh đẹp gì đó



“Tối hôm qua, em có ngủ ngon không?” Thẩm Trí Ninh hỏi



“Đột nhiên ngủ chung với một đứa bé, thật sự không quen cho lắm, thế nhưng Tiểu An rất ngoan, buổi tối cũng không gây rắc rối, cho nên tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.”



Nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn ngoan ngoãn của Tiểu An, Thịnh Kiều Dương mỉm cười, trong nhà có thêm một người bạn nhỏ đúng là có cảm giác khác biệt



Thẩm Trí Ninh nhìn thấy cô tỏa ra khí chất dịu dàng, đột nhiên giơ tay giữ gáy của cô, hôn lên đôi môi hồng quyến rũ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK