*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Rita, cậu thả mình ra trước, mình sắp không thở được rồi.” Thịnh Kiêu Dương nói bằng tiếng Ý.
Rita lùi lại, sau đó không vừa lòng nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Sao cậu lại yếu ớt như Kiêu Dương vậy, uổng phí vóc dáng cao lớn như vậy.”
Trách mình được à! Thịnh Kiêu Dương im lặng nhìn Rita. Cũng3không nghĩ xem sức mạnh của bản thân lớn đến mức nào, ngay cả đàn ông cũng không có mấy người chịu được.
“Nói giống như cậu không dẫn theo ai vậy, bốn anh chàng cao to xung quanh không phải là cậu dẫn theo sao.” Rõ ràng cô ấy còn dẫn theo nhiều người hơn. Trong giọng nói của Thịnh Kiêu Dương xen lẫn chút ghét bỏ.
“Mình có thể giống cậu sao? Mình là người thừa kế duy nhất của cha mình, có rất nhiều người muốn bắt cóc mình.”
Thịnh Kiêu Dương cười nhạo: “Có hàng chục triệu người muốn mình gặp xui xẻo đó.”
Rita ngạc nhiên nhìn cô, vẻ mặt khó tin: “Không thể nào, chẳng lẽ cậu2là ông trùm của tổ chức khủng bố nào đó à?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Thịnh Kiêu Dương lườm Rita.
“Đi, lên lầu thôi.” Rita ôm vai Thịnh Kiêu Dương.
“Chờ một chút, mình phải đi xử lý chỗ ở cho bọn họ.”
“Bọn họ?” Lúc này Rita mới để ý đến ba người đi theo sau lưng.
“Bọn họ là trợ lý và vệ sĩ của mình.”
“Thật phiền phức, đi ra cửa còn dẫn theo nhiều người như vậy.” Rita bĩu môi.
“Sao lại có nhiều người muốn cậu gặp xui xẻo thế? Mau nói cho mình biết đi.”
Tằng Hoan đi theo phía sau chỉ nghe thấy hai người phía trước đang nói chuyện, lại không nghe hiểu một câu nào, cô ấy2chỉ có thể cảm thán, Kiều Kiều đúng là một tay giao tiếp thiện nghệ.
Sau khi đăng ký phòng, lúc đi vào thang máy, Thịnh Kiêu Dương mới nói về công việc của cô với Rita.
“Ngôi sao? Tuyệt!” Rita còn muốn hỏi thêm, thang máy đã đến lầu cao nhất rồi.
Lâm Na ở trong một căn phòng tổng thống siêu sang trọng, có phòng khách rộng rãi, bên cửa sổ sát đất có một hồ bơi loại nhỏ, còn có nhà bếp và quầy bar.
Tằng Hoan đi theo phía sau chỉ nghe thấy hai người phía trước đang nói chuyện, lại không nghe hiểu một câu nào, cô ấy chỉ có thể cảm thán, Kiều Kiều đúng là một tay giao9tiếp thiện nghệ.
Sau khi đăng ký phòng, lúc đi vào thang máy, Thịnh Kiêu Dương mới nói về công việc của cô với Rita.
“Ngôi sao? Tuyệt!” Rita còn muốn hỏi thêm, thang máy đã đến lầu cao nhất rồi.
Lâm Na ở trong một căn phòng tổng thống siêu sang trọng, có phòng khách rộng rãi, bên cửa sổ sát đất có một hồ bơi loại nhỏ, còn có nhà bếp và quầy bar.
“Kiều Kiều tới rồi sao?” Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Na mặc váy cưới trắng như tuyết đã đi ra từ trong phòng.
“Mỹ Nữu.” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Na.
Lâm Na nhấc làn váy xoay một vòng, “Đẹp không?”
“Đẹp! Cậu là đẹp nhất!”
Lâm Na vui vẻ4ra mặt, thúc giục: “Cậu cũng nhanh chóng thử lễ phục của cậu đi, nếu không vừa còn có thể sửa ngay.”
“Cho nên, Rita là phù dâu của cậu sao?”
“Hai người đang nói thầm gì đó, không thể nói tiếng người sao?” Có lẽ nghe thấy tên của mình, Rita liền lên tiếng.
“Chính cậu nghe không hiểu, còn trách bọn mình không nói tiếng người. Rita, cậu nên học thêm một ngoại ngữ nữa đi.” Lâm Na buồn cười nói.
“Mình không làm người phiên dịch, học nhiều ngoại ngữ như vậy làm gì.” Rita liếc mắt.
Thịnh Kiêu Dương đã đi vào bên trong thử lễ phục.
Lễ phục của cô cũng là một chiếc váy lụa trắng, nhưng váy cưới của Lâm Na lại cảm giác mạnh hơn, làn váy uốn lượn, cả chiếc váy mềm mại xõa tung. Mà váy của cô càng nhẹ nhàng hơn, hành động khá dễ dàng, chiều dài của váy vừa vặn để lộ mũi giày.
“Vì sao lễ phục của cô ấy là màu trắng, bọn mình là màu tím?” Rita chỉ Thịnh Kiêu Dương.
“Bởi vì ngày mai cô ấy là cô dâu thứ hai.” Lâm Na nói đùa.
Rita không nghi ngờ gì, sợ hãi kêu lên: “Tuyệt!”
Lâm Na và Thịnh Kiêu Dương nhìn nhau cười, lúc này Rita mới phản ứng lại, “Hai người giỏi lắm, dám chơi mình, tối nay không khiến các cậu say thì mình không tên là Rita!”
Đến buổi trưa, có rất nhiều bạn bè của Lâm Na tới đây, nhóm phù dâu cũng đến đông đủ, Thịnh Kiêu Dương cũng biết một số người, nhưng bây giờ bọn họ không nhận ra cô.
Mỗi người đều mang quà đến cho Lâm Na, chẳng mấy chốc những hộp quà to nhỏ đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Vì Lâm Na phải chiêu đãi bạn bè của cô ấy, nên Rita liền túm lấy Thịnh Kiêu Dương uống rượu, Thịnh Kiêu Dương không chống đỡ nổi, đành kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Cô muốn đi xuống dưới lầu để bớt hơi men, bởi vì bữa tiệc của Lâm Na được tổ chức ở phòng tiệc nhỏ trên lầu hai, đi cầu thang sẽ thoải mái hơn nên cô không đợi thang máy, đi ngang qua một lối thoát hiểm thì đẩy cửa ra.
Nhìn thấy ở góc hẻo lánh có một dáng người cao lớn quay lưng về phía cửa, chỉ nhìn thoáng qua cô đã bị dọa sợ lập tức tỉnh táo, cô tập trung nhìn lại, hóa ra là một nam một nữ đang hôn môi, đúng lúc người nam có dáng người cao to che khuất người nữ.
Cô đang định quay lại hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu “Ưm ưm ưm” mập mờ, cô lập tức cảm thấy không thích hợp, bước tới kéo người đàn ông kia ra, hình như đối phương cũng không muốn chống cự, bị cô kéo ra.
“Mỹ Nữu!” Thịnh Kiêu Dương vội vàng đỡ Lâm Na sắp ngã xuống đất.
Lâm Na nắm chặt tay Thịnh Kiêu Dương, căm hận nhìn người đàn ông trước mặt: “Greek, tôi cảnh cáo anh, đừng có quấn lấy tôi, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy, rối, tình dục!”
Thịnh Kiêu Dương cũng quay lại nhìn, đánh giá người đàn ông có liên quan với Lâm Na, người đàn ông này hoàn toàn không giống George, dù là ngoại hình hay khí chất, cho dù là người mù mặt cũng có thể rõ ràng phân biệt được hai người. George là đàn ông Anh quốc điển hình, đẹp trai khôi ngô, còn Greek này lại có tính xâm lược hơn, như một lãng tử phóng túng không bị trói buộc.
“Lâm Na, một ngày nào đó, em sẽ chủ động lao vào trong vòng tay của tôi.” Ánh mắt Greek khóa chặt Lâm Na, giọng nói rất chắc chắn.
“Không bao giờ!” Lâm Na cũng trả lời rất kiên định.
Greek nhướng mi, mỉm cười xen lẫn vài phần ngả ngớn, “Rửa mắt mong chờ.” Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Na, không chút hoang mang đi xuống cầu thang.
“Khốn kiếp! Tôi nguyền rủa anh sống cô độc quãng đời còn lại!!” Lâm Na nghiến răng nghiến lợi gào lên với Greek.
Chỉ nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng cười khinh thường.
“Lâm Na, sao cậu... không phải cậu đang tiếp đãi bạn bè của cậu sao?” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày.
“Mình cũng không biết sao tên khốn này lại chạy đến đây, sao anh ta lại như âm hồn không tiêu tán vậy chứ!” Lâm Na rất tức giận, cô ấy cảm thấy may mắn vì người vừa nhìn thấy một màn này là Kiều Kiều mà không phải những người khác, may mắn George phải chuẩn bị lễ cưới ngày mai nên không đến tham gia bữa tiệc của cô ấy.
Thịnh Kiêu Dương khẽ vỗ lưng an ủi Lâm Na: “Ngày mai cậu sẽ kết hôn, anh ta sẽ hết hy vọng thôi.”
Lâm Na đột nhiên thay đổi sắc mặt, nắm chặt tay Thịnh Kiêu Dương: “Ngày mai anh ta không đến phá hoại lễ cưới của mình chứ?”
“Sẽ không, vừa nãy anh nói là cậu chủ động lao vào vòng tay của anh ta, cậu không chủ động, anh ta cũng không có cách nào.”
Nghe Thịnh Kiêu Dương an ủi như vậy, Lâm Na thoáng yên lòng, cô ấy hiểu rõ tên kia hơn Kiều Kiều, biết anh ta không phải loại người bốc đồng làm ra loại chuyện cướp hôn.
“Đi thôi, trở về thôi, bữa tiệc của mình sao có thể thiếu hai chúng ta.”
Đêm đó, Lâm Na lôi kéo Thịnh Kiêu Dương cùng nằm trên giường lớn trong phòng ngủ tổng thống, lần đầu không trò chuyện đến khuya, đi ngủ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều bận rộn.
Đám phù dâu thay xong quần áo liền tập trung lại bàn xem lát nữa phải chặn cửa như thế nào, nghe thấy bọn họ không ngừng bàn các cách đùa giỡn, Lâm Na đang trang điểm cũng thấy xấu hổ.
Thịnh Kiêu Dương không tham gia vào, cười nói với Lâm Na: “Sau khi qua từng vòng từng vòng, George còn sức bế cậu đi ra ngoài sao?”
Lâm Na không hề lo lắng, ngược lại hơi hả hê nói: “Amen, George thân yêu nhất định phải chịu đựng đó.”
“Người đàn ông si tình như George nhất định sẽ chịu đựng, vất vả lắm mới ôm được người đẹp về, trở ngại lớn hơn nữa cũng không thể đẩy lùi được anh ấy.”
Lâm Na cười với Thịnh Kiêu Dương.
Nhìn Lâm Na cười hạnh phúc như thế, trong lòng Thịnh Kiêu Dương vừa vui mừng vừa chua xót, vui mừng vì Lâm Na có thể ở bên người mình yêu, chua xót vì từ hôm nay trở đi Mỹ Nữu của cô sẽ có một thân phận khác, vợ của George.
“Người kia nhà cậu đâu? Hôm qua cũng không nhìn thấy anh ta.” Lâm Na đột nhiên hỏi.
“Hôm nay anh ấy bay thẳng tới đây, chắc chút nữa sẽ đến thôi.”
“Xem ra gần đây rất bận nha, mình đã nói sản nghiệp của anh ta lớn như vậy, sao lại như một người rảnh rỗi, lúc trước còn cùng cậu đi trình diễn, George nhà mình chỉ mở một công ty dược phẩm mà còn bận bịu như thế.”
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, “Cái này không giống nhau, bản thân George cũng là thành viên trong nhóm phát triển nghiên cứu, hơn nữa công ty mới được thành lập hai năm, chờ đến lúc công ty đi vào quỹ đạo, anh ta sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu.”
“Ừ.” Lâm Na gật đầu.
Thời gian trôi qua từng chút một, đám người chú rể đến đón dâu cũng sắp đến cửa.
Khi tiếng gõ cửa kèm theo tiếng la hét vang lên, tất cả mọi người đều lên tinh thần.
“Cuối cùng cũng đến rồi, các chị em, chuẩn bị sẵn sàng!” Đám phù dâu vô cùng hăng hái.
Vòng đầu tiên rất dễ giải quyết, lì xì của chú rể đủ nhiều đủ lớn thì có thể qua cánh cửa thứ nhất.
Chẳng mấy chốc, chú rể đã dẫn theo phù rể lao vào cửa.
“Chờ một chút, muốn gặp được cô dâu cũng không đơn giản như vậy, các chị em, mỗi người mời chú rể một ly trà.” Đám phù dâu không hề nhượng bộ mà chặn ở trước mặt đám đàn ông.
Trong đám phù rể có một người đàn ông mập mạp ít nhất cũng hơn hai trăm cân rất ngang ngược tiến lên một bước: “Thật dài dòng, George, xem tôi mở đường cho cậu này!”
Đám phù dâu muốn giày vò nhiều một chút thì đám phù rể tất nhiên cũng muốn giúp chú rể nhìn thấy cô dâu sớm hơn chút.
“Để tôi!” Rita xông lên trước, đẩy phù dâu khác ra, giơ tay ngăn cản Mập Mạp.
Dáng người Rita không cao lớn, đoán chừng cơ thể của cô chỉ bằng một nửa Mập Mạp, tình cảnh này cũng rất trái ngược.
Đám phù rể nhìn thấy sự chênh lệch rõ ràng như vậy, từng người đều kêu lên.
“Đắc tội rồi.” Mập Mạp chắp tay, liền muốn bước tới nhấc Rita đi.
Rita duỗi tay nắm lấy tay của Mập Mạp, vững vàng tóm lấy.
Ngay lúc tiến lùi không xong, Mập Mạp mới nhận ra, không thể khinh thường người phụ nữ trước mắt.
“Được rồi, George, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn uống trà đi.” Mập Mạp rất thức thời nói.
Lúc này Rita mới thả tay anh ta ra.
Nhưng “trà” này cũng không dễ uống như vậy.