Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương nhìn anh một cái, xoay người xuống xe bước vào cổng.
Thẩm Trí Ninh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn cô đi vào biệt thự, rồi mới bảo Mãn Quân lái xe đi.
Chưa được bao lâu anh đã nhận được một tin nhắn, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là bức ảnh một đứa bé bĩu môi giả vờ ngây thơ, sau đó là một câu: “Anh Trí Ninh, em thu lại lời nói tối hôm qua, chờ lần gặp sau, em sẽ nói cho anh biết một bí mật.”
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, trên mặt đều là ý cười.
Nếu như anh là anh của hai năm trước, tin nhắn này sẽ không xuất hiện, bởi với tính cách lúc đó, nếu anh3gặp phải chuyện tối hôm qua thì tâm trạng chắc chắn sẽ rất tồi tệ, sẽ tức giận, sẽ muốn hủy hoại cô. Cũng may, bây giờ anh đã trưởng thành hơn, cộng thêm mấy ngày trước bị đối xử lạnh nhạt, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy lúc nghe thấy cô nói vĩnh viễn sẽ không yêu mình, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng sẽ không buông tay như vậy.
Thịt đã đưa vào miệng, tuyệt đối không có đạo lý không ăn, dù quá trình ăn phải tốn chút sức lực, thì có làm sao chứ?
Dù là một con thú dữ, trước khi tóm được đồ ăn, cũng phải kiên nhẫn.
Thịnh Kiêu Dương hoàn toàn không biết bản thân đã biến thành miếng thịt bên mép của người khác, sau khi gửi2tin nhắn thì cô cảm thấy rất dễ chịu.
Cha mẹ yêu nhau như vậy, cũng không thể có kết thúc tốt đẹp, cô cần gì phải bối rối vấn đề yêu hay không yêu chứ!
Chỉ cần lúc ở cạnh nhau thấy vui vẻ, có yêu nhau hay không cũng không quan trọng như vậy, nếu hai người yêu nhau ở bên cạnh nhau lại không vui, vậy cần gì phải tra tấn lẫn nhau. Không phải có một câu nói kinh điển đã nói rằng “Người đang sống, quan trọng nhất là phải vui vẻ“.
Thịnh Kiêu Dương đã nghĩ thông suốt nên tâm trạng thoải mái đến mức khiến người ngoài cũng có thể cảm nhận được.
Từ Tình thấy yên tâm, bà còn lo lắng Kiều Kiều vì lời nói của Lương Đại Tuệ mà canh1cánh trong lòng. Bà nhìn ra cửa, cẩn thận hỏi: “Kiều Kiều, bạn trai của con không về cùng à?”
“Anh ấy về nhà rồi ạ.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười đáp lời.
“Cũng đúng, một ngày như hôm nay nên về nhà với người nhà.” Trên khuôn mặt Từ Tình lại hiện ra vẻ do dự, cuối cùng bà vẫn hỏi, “Kiều Kiều, chiều nay hai đứa đi chơi cái gì vậy? Nhìn con rất vui vẻ.”
“Anh ấy đưa con đi học lái xe trước, sau đó bọn con liền đi trượt băng, cuối cùng anh ấy đưa con về nhà.” Thịnh Kiêu Dương trả lời khá ngắn gọn.
“Học lái xe?”
“Vâng, anh ấy tặng con một chiếc xe.” Thịnh Kiêu Dương thuận miệng đáp lời.
“Xe?” Từ Tình rất ngạc nhiên.
“Là chiếc xe thể thao Maserati phiên bản1giới hạn mới được ra mắt.” Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến lúc nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ trong nhà để xe, tâm trạng vô cùng vui vẻ, bởi vì kiểu dáng và màu sắc đều là kiểu cô thích.
Lại nói, cô từng nói với Thẩm Trí Ninh về chiếc xe từ mấy tháng trước, lúc đó cô tiếp cận Thẩm Trí Ninh vì muốn có cơ hội gặp ông ngoại, vì muốn tăng thiện cảm kéo gần quan hệ nên cô đã trò chuyện rất nhiều, cũng vô ý nhắc đến việc đầu tiên bản thân muốn làm sau khi trưởng thành là đi mua xe. Cô rất thích cảm giác tự lái xe, nếu không cũng đã không che giấu tình trạng sức khỏe của mình để thực hiện. Không ngờ cô1chỉ vô ý nói ra miệng, Thẩm Trí Ninh lại nhớ kỹ.
Nhưng ở trong tai của Từ Tình, “Phiên bản giới hạn” mang ý nghĩa tốn rất nhiều tiền, bà biết bạn trai của Kiều Kiều có tiền, nhưng còn chưa kết hôn đã tặng món quà lớn như vậy, nên thấy không yên tâm.
“Kiều Kiều, con nhận chiếc xe đó rồi à?”
“Đúng vậy, anh ấy tặng quà lễ trưởng thành, tất nhiên con phải nhận rồi.” Điều quan trọng là không nhận xe, sẽ phải nhận người, cô không được chọn mà!
“Có phải món quà này quá đắt rồi không?” Từ Tình lo lắng.
“Chị Tình, chị đừng lo lắng, một chiếc xe hơi đối với ngài Thẩm mà nói chỉ như một hạt cát trong sa mạc, nếu Kiều Kiều nhăn nhó không nhận trái lại không được tốt lắm.” Từ Bình ngồi bên cạnh nói xen vào.
Nghe người ngoài nói như vậy, Từ Tình khẽ thở phào.
Bởi vì không có Lương Đại Tuệ khiến người ta mất vui, nên dù bữa cơm tất niên ít người nhưng còn vui vẻ hơn cả buổi trưa, hai đứa trẻ thấy không có người ngoài càng hoạt bát hơn, nói cười vui vẻ.
Ăn cơm xong, tất cả mọi người về phòng khách, Thịnh Kiêu Dương lấy chiếc bánh sáng nay Thịnh Huân tặng cô ra.
Nhìn thấy bánh kem, người vui vẻ nhất chắc chắn là hai đứa trẻ.
“Dì Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Hổ hét lên đầu tiên.
Tiểu An cũng không chịu yếu thế, vội vàng nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
“Mỗi đứa hôn một cái nào.” Thịnh Kiêu Dương đưa mặt ra, hai đứa trẻ mỗi người một bên, khiến má cô dính đầy nước bọt.
“Ôi chao, nhiều nước bọt như vậy, có phải hai đứa cố ý không?” Thịnh Kiêu Dương gõ nhẹ lên mũi của hai đứa trẻ.
“Ha ha ha ha...” Tiểu Hổ và Tiểu An liếc nhìn nhau, sau đó bật cười, tiếng cười trong trẻo non nớt phát ra từ miệng của hai đứa bé khiến cả phòng khách đều vô cùng vui vẻ.
Từ Bình còn nhớ việc phát sóng trực tiếp, lúc Thịnh Kiêu Dương mang bánh kem ra, cô ấy đã mở phát sóng trực tiếp.
Đám fan hâm mộ đã chờ lâu, vừa vào phát sóng trực tiếp họ đã nhìn thấy hai đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh chúc mừng sinh nhật idol của họ, sau đó lại là những hành động rất tình cảm, người xem cũng thấy ấm áp.
Ở khu vực bình luận của phát sóng trực tiếp ngoại trừ cụm từ “Sinh nhật vui vẻ” xuất hiện nhiều nhất thì từ “Đáng yêu” cũng chiếm đầy màn hình.
Thỉnh thoảng sẽ có một hai người nhảy ra hỏi sao Kiều Kiều lại có con trai lớn như vậy, lập tức có người khác đi ra giúp đỡ giải thích thân phận của Tiểu An. Lúc tin tức tiêu cực về con riêng mẹ kế gì đó xuất hiện, người quản lý Weibo đã giải thích qua. Đồng thời, một số chân tướng về thân phận thật của Tiểu An cũng được đưa ra, lúc đó có rất nhiều người biết, đứa bé này là người may mắn sống sót sau một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc trước đó không lâu.
Nhìn đứa bé từng đau đớn la hét gọi mẹ bây giờ có thể hoạt bát như ánh nắng, rất nhiều người đều thấy vui mừng.
Sau khi chia bánh kem, Thịnh Kiêu Dương cầm lấy phần của mình, đưa tới trước điện thoại, nói với ống kính: “Các bạn có muốn ăn bánh ngon không?”
Trên bình luận chỉ còn “Muốn ăn” đương nhiên cũng có một số bình luận khác biệt, những bình luận khác biệt này cũng đã thu hút sự chú ý của Thịnh Kiêu Dương.
“Muốn ăn tôi à?” Cô nhướng mày, “Sợ bạn không gặm nổi.”
“Mẹ ơi, giọng nói của Nhị Kiều hay quá!”
“Muốn chết à, ai lại to gan như vậy dám nói lời trong lòng của tôi ra.”
“Gặm không được cũng phải gặm!!!!”
“Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, ăn Kiều Kiều thú vị hơn ăn bánh kem nhiều!”
“Trời ơi, Kiều Kiều đeo kính cũng rất đẹp!”
“Tôi không muốn xem tiết mục cuối năm nữa, xem Kiều Kiều là được”
...
“Đúng rồi, lúc này là thời khắc gia đình sum họp, có phải tôi phát sóng trực tiếp không đúng lúc không? Có muốn để lần sau lại gặp mặt mọi người không.”
“Không muốn a a a a!”
“Tôi muốn nhìn Kiều Kiều!”
“Mỗi ngày đều có thể sum họp, nhưng không dễ gì mới nhìn thấy Kiều Kiều.”
“Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn, không muốn!!!”
“Nhìn mọi người kích động kìa, được rồi, vậy chúng ta cùng xem chương trình cuối năm đi.” Thịnh Kiêu Dương khẽ mỉm cười.
“Nữ thần cũng xem chương trình cuối năm à?”
“Nếu trong chương trình cuối năm có Kiều Kiều, thì tôi sẽ xem.”
“Ngôi sao tốt! Có thể cùng xem tivi với nữ thần rồi ~”
“Có Kiều Kiều làm bạn, cảm giác Tết năm nay rất khác biệt.”
...
Thịnh Kiêu Dương vừa xem chương trình, vừa xem bình luận, lựa một số bình luận hài hước rồi đọc lại, có khi cũng sẽ nói ý kiến của bản thân, người xem phát sóng trực tiếp cũng càng ngày càng nhiều. Có nhiều người tham gia bình luận như vậy, giống như cả nhà cũng ngồi xem, vô cùng vui vẻ, khiến người ta cảm thấy tối nay có một chút cảm giác khác biệt.
Thấm thoát đã gần đến 12 giờ, bắt đầu đếm ngược.
Vào giây cuối cùng, Thịnh Kiêu Dương nói: “Chúc mọi người năm mới hạnh phúc!”
Lại là một năm mới!
Tuy theo lịch dương đã sớm qua năm mới, nhưng ở trong lòng mọi người thì hôm nay mới thật sự bắt đầu một năm mới.
Số người xem phát sóng trực tiếp đã vượt qua năm triệu người, mặc dù so với ngôi sao lớn cũng không tính là gì, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Kiêu Dương mở phát sóng trực tiếp, lại mới thông báo vào hôm qua, hôm nay lại không xác định thời gian phát sóng, có nhiều người như vậy đã khá tốt rồi.
Đương nhiên, phần lớn những người vào phòng phát sóng trực tiếp đều bị thu hút bởi bộ phim truyền hình của cô mới được phát sóng vào thời gian trước, có một phần là fan nam tự xưng là bạn trai.
“Đến lúc nói tạm biệt rồi, có người bảo tôi đi ngủ sớm một chút, tôi cũng muốn nói với mọi người, tuy hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng cũng hy vọng mọi người nghỉ ngơi sớm, chú ý sức khỏe.”
“Chúc ngủ ngon!”
Lúc phát sóng trực tiếp kết thúc, rất nhiều người đều gào khóc cầu xin đừng tắt, còn có người rất hài hước muốn xem phát sóng trực tiếp nữ thần đi ngủ.
“Chị vất vả rồi.” Thịnh Kiêu Dương nói với Từ Bình.
Bởi vì phát sóng trực tiếp, Từ Bình cũng phải ở lại với cô, ngoại trừ lúc hai đứa trẻ buồn ngủ về phòng ngủ có đi ra ngoài một chút, thì thời gian còn lại chị ấy vẫn chưa từng rời khỏi, liên tục bưng trà đưa nước giúp điều chỉnh camera.
“Chị còn tưởng rằng em sẽ không biết mở phát sóng trực tiếp chứ, không ngờ lại xử lý tốt như vậy.” Từ Bình vừa cười vừa nói.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười đứng dậy vươn vai: “Chúng ta lên lầu đi ngủ thôi.”
Những người khác đã đi ngủ từ sớm, trong phòng khách chỉ còn lại hai bọn họ.
Đến cửa phòng, Thịnh Kiêu Dương đứng lại, thò đầu ra nói với Từ Bình đang muốn đi vào phòng của mình: “Đúng rồi, quên nói với chị.”
“Cái gì?”
“Chúc mừng năm mới!” Cô nói xong cũng đi vào phòng ngủ.
Từ Bình hơi sững sờ, lập tức mỉm cười. Từ sau khi sinh Tiểu Hổ, năm nay là năm cô thoải mái nhất, bởi vì ở trên thế giới này có thêm một người đối xử với cô như người thân.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com