*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đầu tiên, cô phải lấy cây thủy sinh nằm giữa những mảnh thủy tinh ra, cẩn thận giẫm vào chỗ trống, cúi người nhặt cái cây lên, sau đó lúc lùi lại, cô không để ý dưới chân nên giẫm phải một mảnh vụn thủy tinh vỡ
Hôm nay cô đi giày vải để mềm, bởi vì3sức nặng cả người cô đều đè xuống, mẩu thủy tinh nhọn đâm xuyên qua đôi giày thấp, đâm vào lòng bàn chân khiến lòng bàn chân cô chảy máu
Cô nhảy lò cò vào trong phòng, lục tìm hộp thuốc, nhịn đau rút mảnh thủy tinh vỡ ra, dùng rượu cồn trừ độc, sau đó bôi thuốc, lại dán miếng cầm máu lên miệng vết thương, còn dùng bằng vải quấn một vòng
Bọn họ như một cặp đôi bình thường nhất, nhưng lại khác biệt, vì cô ngồi trên xe lăn, còn anh đẩy xe lăn
Ánh mắt của người bên ngoài nhìn qua đều mang theo sự thương tiếc, cảm thấy một anh chàng đẹp trai như vậy lại quen một cô gái tàn tật ngồi trên xe lăn thật là đáng2tiếc
“Em phải về rồi.” Chu Y Lâm nói
Âu Dương Dịch còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng anh cũng biết không thể nóng vội
Trên xe, Âu Dương Dịch hỏi: “Em cầm điện thoại của Chu Y Lâm à?” “Đúng vậy.” “Vậy em nói số điện thoại của em cho anh biết đi.” Vì Âu Dương Dịch đang lái xe, anh không nhìn thấy trên mặt Chu Y Lâm thoáng qua nụ cười nghiền ngẫm
Lần này chuyện đi lại thành vấn đề thật rồi
Bước đi khập khiễng rất khó coi, Chu Y Lâm chỉ có thể lấy chiếc xe lăn lần trước đã dùng ra
Âu Dương Dịch đứng dưới mặt trời chói chang, đi tới đi lui ở đài phun nước Quảng trường Nhật Tân, ánh mắt nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy2bóng dáng của Chung Lâm trước tiên
Nhưng đã qua 12 giờ mà vẫn chưa thấy người đầu, nghĩ đến có thể là Chu Y Lâm đang trêu đùa mình, sắc mặt anh liền thay đổi, lấy điện thoại ra gọi đi
Tiếng chuông vang lên phía sau anh, anh bỗng nhiên xoay người lại, người mới chỉ ở chung một tuần lễ lại khiến anh nhớ mãi không quên đang điều khiển xe lăn đi tới.
“Lâm Lâm!” Âu Dương Dịch cười, bước tới đón
“Để anh chờ lâu rồi.” “Em đến là tốt rồi.” Âu Dương Dịch nhỏ giọng nói, ánh mắt của anh dừng trên mặt cô, đột nhiên hơi dừng lại, “Sao sắc mặt em lại tái nhợt như thế? Có chỗ nào không khỏe sao?” Ánh mắt Chu Y Lâm lướt qua9khuôn mặt lo lắng của anh, cô khẽ lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là chân hơi đau.” Âu Dương Dịch lo lắng ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn chạm vào chân của cô, nhưng lại bị động tác co lại của cô làm cho khựng lại, lúc ấy anh mới phát hiện ra hành động của mình hơi đột ngột, anh duỗi tay ra đặt lên trên xe lăn.
“Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé?” Anh lo lắng nói
“Không cần, em đói, chúng ta đi ăn cơm đi.” Chu Y Lâm cố gắng điều chỉnh bản thân như khi là Chung Lâm
Ăn cơm, xem triển lãm tranh, dạo phố, cuối cùng vẫn là ăn cơm
Ánh mắt của người bên ngoài nhìn qua đều mang theo sự thương tiếc, cảm thấy4một anh chàng đẹp trai như vậy lại quen một cô gái tàn tật ngồi trên xe lăn thật là đáng tiếc
“Em phải về rồi.” Chu Y Lâm nói
Âu Dương Dịch còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng anh cũng biết không thể nóng vội
Trên xe, Âu Dương Dịch hỏi: “Em cầm điện thoại của Chu Y Lâm à?” “Đúng vậy.” “Vậy em nói số điện thoại của em cho anh biết đi.” Vì Âu Dương Dịch đang lái xe, anh không nhìn thấy trên mặt Chu Y Lâm thoáng qua nụ cười nghiền ngẫm
Qua một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, chờ đến lúc đèn xanh đèn đỏ, anh quay sang nhìn, chỉ thấy Chung Lâm đang cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì
“Em không muốn sao?” Anh hơi thất vọng
Chu Y Lâm không ngẩng đầu, “Em không thể.” “Là Chu Y Lâm ngăn cản em liên lạc riêng với anh sao?” Âu Dương Dịch đẩy trách nhiệm lên người Chu Y Lâm trước tiên
Trong mắt Chu Y Lâm lướt qua một ý cười, bộ phim đã bắt đầu diễn, mặc kệ như thế nào cũng phải tiếp tục diễn
“Trên thế giới này, không ai có thể thân thiết hơn em và cô ấy.” Lời này của cô cũng không sai, Chu Y Lâm và Chung Lâm chính là một người, chỉ là một người phủ thêm áo giáp ngụy trang bản thân rất mạnh mẽ, còn một người khác lại dứt bỏ tất cả phiền não của bản thân
Trong nhận thức của Âu Dương Dịch, Chu Y Lâm và Chung Lâm là chị em song sinh, đây thật sự là một mối quan hệ mật thiết nhất, cho nên anh cũng không cãi lại cô, chỉ là trong lòng rất khó chịu, cảm thấy giữa mình và người mình thích có một cái bóng đèn vô cùng lớn
Đến cửa Lục La, Âu Dương Dịch đột nhiên cầm tay Chu Y Lâm, nhìn cô nói: “Chu Y Lâm không tin tình cảm của em đối với anh thì thôi, cô ta cũng không nhìn thấy quá trình chúng ta ở bên nhau, nhưng chắc em có thể cảm nhận được tâm lý của anh, anh nghiêm túc, anh thích mỗi một phút mỗi một giây ở bên cạnh em, anh muốn lấy thân phận người yêu để tiếp tục ở bên cạnh em.” “Nhưng chúng ta mới quen biết một tuần lễ..” “Tình cảm không chịu sự khống chế của thời gian, Lâm Lâm, em có muốn kiểm tra tình cảm của anh đối với em không?” Chu Y Lâm chớp mắt, nghi ngờ nhìn Âu Dương Dịch.
Âu Dương Dịch nghiêng người về phía trước, một tay giơ lên giữ gáy của cô, nhẹ nhàng hôn xuống, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi của cô liền thôi, “Như vậy..
em có phản cảm không?” Chu Y Lâm mở to hai mắt, sự ngạc nhiên và bối rối đan xen trong mắt cô, nhưng lại không chống cự
Tiếng tim đập của cô lớn đến mức như đang vang lên ngay bên tai
Âu Dương Dịch mỉm cười, không nói gì, lại lại gần, ngậm lấy môi của cô..
Đêm khuya, Chu Y Lâm nằm trên giường không có cách nào ngủ được, cô trằn trọc xoay người, vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Âu Dương Dịch hôn cô
Lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, lại không biết phải làm như thế nào
“Không, mày không thể động lòng, mày đã quên lúc trước sao? Tất cả những thứ mày cho rằng thật lòng đều là giả tạo!” Cô nhìn trần nhà thì thào nói
Sáng sớm, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa viện ra, một bó hoa hồng đã xuất hiện ngay trước mặt
Cô ngẩng đầu, phía sau bó hoa là khuôn mặt đẹp trai của Âu Dương Dịch với một nụ cười
Cô mỉm cười nhạt nhẽo, giơ tay nhận lấy hoa hồng, xoay người định nhảy lò cò vào trong phòng, đột nhiên bị bể lên, cô hoảng sợ kêu lên, vội vàng giơ tay ôm lấy cổ của anh
“Anh ăn sáng chưa?” Cô nhìn cằm của anh
Âu Dương Dịch cúi đầu mỉm cười với cô: “Anh vội đến đây còn chưa ăn, em thì sao?” “Em cũng chưa ăn, anh ăn mì ăn liền không?” “Ăn.” “Chắc anh chưa từng ăn mì ăn liền?” Vào trong phòng, cô để anh thả mình xuống, đặt hoa lên nóc tủ, vịn tường nhảy xuống nhà bếp
Âu Dương Dịch đi theo sau lưng cô, vừa đề phòng cô bị ngã vừa trả lời: “Anh ăn rồi.” Chu Y Lâm quay lại, ngạc nhiên nhìn anh, một đại thiếu gia mà cũng ăn loại đồ ăn nhanh như vậy sao
“Lúc nhỏ anh theo mẹ sống ở nước ngoài, lúc đầu trong nhà không có người giúp việc, mẹ anh mua một đống đồ ăn vặt và mì ăn liền để trong nhà đề phòng anh đói chết, sau đó bà ấy ăn phát chán, mới đi mời một người giúp việc đến.” Âu Dương Dịch như đang kể chuyện cười, giọng điệu rất tùy ý
Động tác mở cửa tủ lạnh của Chu Y Lâm hơi dừng lại, cô nhớ lại tình hình của nhà Âu Dương
Lúc Âu Dương Dịch chỉ mới bảy tám tuổi, cha mẹ của anh đã ly hôn, mẹ anh dẫn theo anh ra nước ngoài sinh sống, cho đến năm nay cha của Âu Dương Dịch mới tìm anh trở về muốn anh kế thừa gia nghiệp
“Vậy anh đã ăn thử mì ăn liền được nấu ra chưa?” Chu Y Lâm cũng không hỏi về cuộc sống của anh ở nước ngoài
“Nấu? Có giống như mì úp không?” Âu Dương Dịch hơi tò mò
“Ừ, nhưng hương vị không giống, lát nữa anh ăn thử là biết.” Chu Y Lâm quay sang mỉm cười với Âu Dương Dịch, cô đun nước, lấy ra hai quả trứng gà cùng xúc xích và mì ăn liền
Âu Dương Dịch đứng bên cạnh nhìn cô nấu những nguyên liệu này thành hai bát mì
Hiển nhiên mì ăn liền được nấu không giống mì úp, mì được nấu ra hương vị ngon hơn, lại thêm trứng chần nước sôi cùng xúc xích cắt miếng, tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng
Hai người ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn bữa sáng đơn giản ngon miệng, cảm giác rất ấm áp như một gia đình
“Hôm nay đi đâu chơi?” Sau khi Âu Dương Dịch ngồi vào xe, Chu Y Lâm nghiêng đầu nhìn anh.
Âu Dương Dịch nghiêng người qua giúp cô cài dây an toàn, hai người đột nhiên dựa sát vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ diệu
Âu Dương Dịch đã nhận ra cô hơi lo lắng, anh đưa tay ra véo mặt của cô, ngón tay lướt qua bọng đen trên mí mắt cô, nói: “Đêm qua em ngủ không ngon sao? Em ngủ trước đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Nhìn anh ngồi lại, Chu Y Lâm khẽ thở phào, cô nhìn anh, dựa vào ghế nhắm mắt lại
Âu Dương Dịch rất ân cần giúp cô điều chỉnh lại lưng ghế, để cô ngồi thoải mái hơn
Lúc bị gọi dậy, cô nhìn thấy bãi cát, còn có biển
“Anh có một căn nhà dùng để nghỉ ngơi ở bờ biển, chúng ta ở lại đây chơi mấy ngày, bất kỳ ai cũng không thể quấy rầy chúng ta.” Âu Dương Dịch đứng cạnh cửa xe
Chu Y Lâm lại thấy lo lắng, cô cúi đầu nhìn bàn chân bị thương của mình, hơi nhíu mày: “Nhưng em không tiện xuống nước.” “Không sao, chúng ta không xuống nước, chỉ hóng gió biển, hoặc là lái du thuyền ra biển dạo chơi.” Chu Y Lâm yên tâm, nhếch môi mỉm cười với anh
Nhìn mặt trời mọc, hóng gió biển, nằm trên bờ cát phơi nắng, lái du thuyền ra biển hóng gió
Buổi tối dựa vào trên ghế sofa, cùng nhau xem chương trình, cùng mỉm cười, cùng chửi bậy
Sau thời gian ba ngày tốt đẹp nhàn nhã như vậy, ngày thứ tư một cuộc điện thoại gọi tới
Chu Y Lâm nhận được điện thoại của Chu Hoa, Chu Hoa nói có một bữa tiệc doanh nghiệp, muốn cô cùng tham gia.