“Cho nên cô ấy không kịp lên sân khấu dẫn chương trình, vậy bây giờ cô ấy ở đâu?” “Đang khóc trong phòng trang điểm.” “Cô ấy khóc cái gì? Thay lại quần áo của mình không phải được rồi sao.” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy kỳ quái
Trên mặt hai chàng trai đều lộ vẻ lúng túng, chàng trai quản lý trang phục nói: “Bởi vì váy được tìm theo chiều cao của cậu, Tiểu Kỳ không cao bằng cậu, lúc cô ấy mặc váy đi lên bậc thang, không cẩn thận giẫm vào làn váy, sau đó đai lưng bị đứt ra, váy..
cả chiếc váy tuột xuống.” Mấu chốt là còn có rất nhiều người đứng phía sau sân khấu chờ3lên sân khấu biểu diễn tiết mục, chẳng khác gì Tiểu Kỳ bị ép biểu diễn một màn thoát y trước mặt mọi người, hiển nhiên điều này đã tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn cho Tiểu Kỳ.
Theo lý thuyết, phần đai lưng là ở sau lưng váy, đai lưng rất chắc chắn, tình huống Tiểu Kỳ vừa giẫm mạnh đã đứt hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng một khi đã xảy ra, thì nhất định là có vấn đề
Khi họ kiểm tra váy thì phát hiện phần đại váy có dấu vết bị dao cắt.
“Xem ra có người muốn tôi mất mặt trên sân khấu.” Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng.
“Cũng may Tiểu Kỳ còn chưa lên sân khấu, nếu không buổi dạ hội hôm nay2sẽ thất bại trong tay cô ấy.” Chàng trai lại thấy vui vẻ.
“Nhưng nếu hôm nay tôi mặc chiếc váy này, vậy người xảy ra chuyện sẽ là tôi
Lâm Dục, người này không chỉ phá hỏng lễ phục, mà còn muốn tôi mất hết danh dự, anh phải giúp tôi tìm ra người này, nếu không những người muốn hại tôi cứ trốn tránh xung quanh tôi như vậy, tôi cũng không dám đi học nữa.”
“Được, anh nhất định sẽ tìm ra người này.” Lâm Dục cam kết.
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, đi thẳng về phòng nghỉ nhỏ của mình, thay quần áo tháo trang sức
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên
“Sao vậy...” Mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Thịnh Kiêu Dương sửa lời, “Sao anh lại1đến hậu trường?” Ánh mắt Thẩm Trí Ninh đảo một vòng trên người cô, “Thay đồ xong rồi à, vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
Thịnh Kiêu Dương hơi do dự, khi nhìn vệ sĩ nữ đang canh giữ ở cạnh cửa thì mới hơi yên tâm.
Bọn họ rời khỏi phía sau sân khấu trong ánh mắt soi mói của những người khác
“Người kia là bạn trai của Từ Kiều Kiều sao?” “Chẳng lẽ bạn trai của Từ Kiều Kiều không phải người hôm qua đến lúc diễn tập sao?”
Tất cả mọi người thì thầm bàn tán.
“Sao anh lại ngồi dưới sân khấu?” Ngồi lên xe, Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Thẩm Trí Ninh.
“Xem em.”
Thịnh Kiêu Dương nhìn về phía trước, không nói thêm gì nữa, tránh cho anh lại nói1ra lời không biết xấu hổ gì khác
Thẩm Trí Ninh xích lại gần cô, “Em đang trốn anh?”
Bị phát hiện rồi hả? Trong lòng Thịnh Kiêu Dương thấy hơi hồi hộp, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi: “Không.”
“Không?” Ánh mắt của anh khóa chặt cô, rõ ràng hàng lông mi của cô hơi run rẩy
Mỗi lần anh hỏi lại như thế, Thịnh Kiêu Dương luôn cảm thấy không chắc chắn, luôn có cảm giác bị anh nhìn thấu, điều này khiến cô rất bực bội, khi còn bé bị đàn áp bị bắt nạt còn chưa tính, bây giờ cô còn sợ cái gì? Đột nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh quấn quýt đêm qua, biểu cảm của cô cứng đờ, cảm giác cả người đều không tốt1lắm
Hiện tại, Thẩm ma vương sẽ ăn người..
“Đúng, em đang trốn anh đó.” Thịnh Kiêu Dương quyết định đổi chiến thuật.
“Dừng xe, hai người xuống xe.”
Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ, sao lại không hành động theo lẽ thường vậy, vốn lúc đầu cô còn muốn chờ anh hỏi sao mình lại muốn trốn, sẽ lên án anh vài câu để lấy tiền làm lùi
Xe dừng lại bên lề đường, tài xế và vệ sĩ đều xuống xe.
Thẩm Trí Ninh xoay người nhìn sang.
Lại muốn làm gì vậy? Thịnh Kiêu Dương cảnh giác nhìn anh, tay đã chạm vào cửa xe
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng đảo qua bàn tay của cô đang đặt lên cửa xe, có thể mở cửa bất cứ lúc nào, mỉm cười sâu xa, như con sư tử đang săn mồi trên địa bàn của mình, nghiêng người tới gần
“Là vì chuyện tôi qua?” Thịnh Kiêu Dương cắn môi, uất ức nói: “Hôm qua anh làm em sợ.” Thẩm Trí Ninh giơ tay vuốt ve khuôn mặt của cô, “Sợ cái gì?”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em vẫn còn trẻ con, vậy mà anh cũng ra tay được.”
Thẩm Trí Ninh khẽ mỉm cười, ngón tay nâng cằm của cô lên, rất hứng thú hỏi: “Em cho rằng em còn nhỏ?”
“Em...” Thịnh Kiêu Dương bí từ, “Em vẫn còn vị thành niên!” Đây là lý do duy nhất mà cô có thể đưa ra
Thẩm Trí Ninh gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận lý do này
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy vui vẻ, nhưng anh lại đột nhiên xích lại gần, kề sát vào tai cô:
“Sắp đến sinh nhật của em rồi.” Trong chớp mắt cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ
Đúng vậy, sắp tới sinh nhật 18 tuổi của Từ Kiều Kiều rồi, lý do này cũng chỉ dùng được đến lúc sinh nhật thôi.
“Em,“ Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, “Sẽ chỉ ngủ với chồng của em.”
“Chồng của em ngoại trừ anh, thì còn ai vào đây nữa?” Được lắm..
đồ không biết xấu hổ! Thịnh Kiêu Dương nhìn anh chằm chằm
“Chẳng lẽ em lại hy vọng chồng tương lai của em là người đàn ông khác? Ví dụ như...” Giọng của anh mang theo vài phần nguy hiểm, “Lâm Diễn.” Thịnh Kiêu Dương nghẹn lời, cô nào dám trả lời vấn đề này
Cô đảo mắt, “Em sợ về sau anh thay đổi khẩu vị, thích người khác.” “Thì ra em cũng biết lo lắng.” “Tất nhiên em sẽ lo lắng, anh xem có nhiều người thích anh như vậy, có phải Daisy kia vẫn đang chờ anh không? Lúc trước cô ấy cũng có thể làm những trò như dùng sắc đẹp quyến rũ, nếu ngày nào đó anh bị cô ấy tính kế thì làm sao bây giờ? Còn có ưm...”
Thẩm Trí Ninh dứt khoát chặn cái miệng líu lo không ngừng của cô lại
Lúc tài xế và vệ sĩ được gọi quay lại, bầu không khí trong xe đã vô cùng ấm áp
Lúc lên xe, vệ sĩ nữ nhìn về chỗ ngồi phía sau, thấy cô chủ của mình đỏ bừng mặt, tựa lưng vào ghế, lộ ra mấy phần lười biếng của phụ nữ.
Ngay sau đó vách ngăn được kéo lên.
Đêm nay là đêm giao thừa, ngày mai sẽ là một năm mới
Màn hình lớn trên quảng trường đang phát sóng trực tiếp buổi hòa nhạc năm mới của đài truyền hình, một loạt ngôi sao nam ở đủ độ tuổi cùng đứng trên sân khấu tuyệt đẹp, bọn họ đứng sóng vai hát ca khúc chủ đề của chương trình Át chủ Bài.
“Oa, các nam thần đẹp trai quá!” Trên quảng trường thỉnh thoảng vang lên mấy giọng nói si mê
Chưa nói tới có đẹp trai hay không, chí ít bảy người đứng chung một chỗ vẫn rất có khí thế
Sau khi xuống xe, Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, cô đã gặp qua bảy người này, đương nhiên, người quen thuộc nhất vẫn là Cổ Châu.
“Có đẹp đến thế không?” Bên tai vang lên giọng nói của người nào đó.
Thịnh Kiêu Dương quay lại, mỉm cười với anh, không ngờ anh lại đưa cô đến chỗ này
Có rất nhiều người vây quanh đài phun nước lớn trên quảng trường, tốp năm tốp ba, có một số là người một nhà, có một số cặp tình nhân, còn có một số người sắp trở thành người yêu
Tiếng hát hăng hái sôi nổi và tiết tấu thanh thoát vang vọng bên tai mỗi người, đồng thời còn mang theo tiếng vui cười ồn ã của trẻ con, đúng là rất náo nhiệt
Tất cả cây xanh trên quảng trường đều được trang trí bằng bóng đèn nhỏ, từng chiếc cây có ánh đèn lấp lánh trở thành một cảnh quan rực rỡ ở trên quảng trường
Anh nhìn nụ cười của cô, mỗi một góc trống rỗng ở trong lòng đều được cảm xúc lấp đầy, cuối cùng thế giới này đã có thứ khiến anh lưu luyến
Anh giơ tay đội mũ áo lông lên, che kín đầu cho cô, còn thuận tay xoa một cái
Thịnh Kiêu Dương ngẩn người, không ngờ anh lại làm hành động này, lập tức hờn dỗi nói: “Tóc bị anh làm cho rối tung rồi.”
“Yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em.” Nói xong, anh lại xoa nhẹ một cái.
“Này, là anh làm rồi, anh còn dám ghét bỏ em? Hừ, không quan tâm anh nữa!” Thịnh Kiêu Dương cao ngạo xoay người muốn bỏ đi nhưng lại có một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau
“Em muốn quà mừng năm mới gì?” Anh khẽ hỏi bên tai cổ
“Bây giờ em không thiếu gì hết.” “Rõ ràng em còn thiếu một thứ.”
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên quay lại nhìn anh, “Em thiểu cái gì, sao em lại không biết?” Anh khẽ bật cười, ánh sáng trong mắt như bầu trời sao lấp lánh, nói: “Anh thấy em còn thiếu một người làm ấm giường, anh cố để em lợi dụng một chút vậy.” “...” Thật không biết xấu hổ! Đột nhiên cô mỉm cười, nụ cười muốn ngọt ngào đến mức nào thì ngọt ngào đến mức đó, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm
“Em cảm thấy thứ em thiểu nhất là một bao cát, lúc em không vui đánh nó một cái thì sẽ vui vẻ, lúc em vui vẻ đánh nó một cái sẽ càng vui vẻ hơn
Anh muốn bị em lợi dụng, vậy em đành cổ mà chấp nhận vậy.”
Thẩm Trí Ninh bật cười, chỉ với cái vuốt mèo mềm mại này mà muốn đánh anh?
“Chúng ta hãy cùng nhau đếm ngược nào!” Giọng nói của người dẫn chương trình buổi hòa nhạc năm mới vang vọng.
“Mười!”
“Chín!”
Trên quảng trường, tất cả mọi người đều dừng chân nhìn màn hình lớn, cùng đếm ngược ba giây cuối cùng.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Oanh! Từng cột, từng cột nước ánh sáng phun trào, đồng thời, từng chùm pháo hoa rực rỡ lấp lánh màu sắc cũng nở rộ trên bầu trời
Hai người đứng đối diện nhau, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong mắt đối phương.
“Anh Trí Ninh, chúc mừng năm mới!” Giọng nói của cô xen lẫn trong tiếng reo hò ồn ào, hơi lay động
Thẩm Trí Ninh ôm cô vào lòng, nói bên tai: “Anh sẵn sàng để em coi là bất kì thứ gì, dù là lò sưởi, hay là bao cát bị khinh bỉ, chỉ cần em thích là được.” Lời nói của anh như viên kẹo đầu tiên của năm mới, ngọt đến mức khiến người ta cảm thấy những ngày của năm nay sẽ rất tốt đẹp.
“Như vậy bây giờ đến phiên quà năm mới của anh.” “Hả?” Thịnh Kiêu Dương ngẩn ngơ
Anh nhìn cô sâu xa, chậm rãi nói ra hai chữ: “Hôn anh đi.” Anh như một đứa bé vô cùng muốn có kẹo, đôi mắt sáng như sao mang theo sự chờ đợi khiến người ta khó mà từ chối.
Ngày tốt cảnh đẹp, trai đẹp trước mặt
Thịnh Kiêu Dương không chịu được sự dụ dỗ.
Dưới tán cây sáng đèn, một đôi nam nữ trao nhau nụ hôn, cùng nhau bước qua năm đầu tiên của họ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com