Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, vẻ mặt mỗi người đều giật giật.
Ở trước mặt tông chủ Huyền Cơ Tông, đối xử với phó tông chủ Huyền Cơ Tông giống như là gia súc, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được, mọi người không thể không khâm phục Diệp Huyền gan lớn. Chuyện này quả thật là không muốn sống a.
- Tiểu tử, ngươi quá đáng.
Đường Chiêu lạnh giọng hét lớn một tiếng, tay vừa nhấc lên, một luồng huyền lực vô hình lan tràn ra, bắt lấy hai người La Mẫn và La Tường.
- A!
Sắc mặt hai người đỏ lên, vẻ mặt vô cùng thống khổ, giống như là bị một bàn tay vô hình bóp lấy cái cổ, không ngừng giãy dụa.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, lạnh nhạt nói:
- Không phải ngươi muốn trao đổi con tin sao? Ngươi đang chuẩn bị làm gì vậy?
Đường Chiêu lạnh lùng nói:
- Đúng là trao đổi con tin, thế nhưng hành động của các ngươi đối với phó tông chủ Huyền Cơ Tông ta đã khiến cho bản tông quyết định cho bọn họ một bài học.
Dứt lời, đột nhiên Đường Chiêu bấm tay một cái.
Sưu sưu!
Trên ngực La Mẫn đột nhiên tuôn ra một chùm máu tươi, một đạo Huyền Nguyên vô hình xuyên thấu qua ngực hắn, lộ ra một cái lỗ cỡ ngón tay, khiến cho hắn kịch liệt kêu to, toàn thân co giật kịch liệt.
- Diệp thiếu, đừng động vào ta, rời khỏi nơi này a, toàn là súc sinh.
Hắn đem hết toàn lực rống lớn vài chữ, sắc mặt đỏ lên, thống khổ giãy dụa.
- Đáng chết a.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng phẫn nộ, giống như có một đám lửa đang thiêu đốt, ánh mắt của hắn âm trầm tới mức đáng sợ.
Keng!
Ở dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hắn đột nhiên rút Độc Tài Chi Kiếm sau lưng ra, không nói hai lời, một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết đột nhiên đánh xuống.
Xì xì!
Tiên huyết bắn tung toé, ở dưới ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Độc Tài Chi Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên hạ xuống, trực tiếp xẹt qua cổ của Tà Sát. Tà Sát kia hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ có kết cục này, hai mắt sợ hãi trợn to lên. Cái đầu đột nhiên bay ra ngoài, máu tươi bên trong cái cổ nhất thời phun ra, cao tới mấy mét.
- Ngươi dám làm tổn thương một người dưới trướng ta thì ta sẽ giết một người của ngươi.
Thanh âm của Diệp Huyền rất là lạnh lùng...
Ùng ục ùng ục!
Một cái đầu lăn xuống bên dưới, con ngươi Tà Sát trợn trừng tròn xoe, chết không nhắm mắt.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, mắt thấy chính mình sắp được cứu vớt lại bị chết ở nơi này.
Mà người càng khiếp sợ hơn chính là tất cả mọi người ở chỗ này.
- Tà Sát.
Bên Huyền Cơ Tông, vô số cường giả đều phẫn nộ gào thét.
- Tông chủ, giết, giết hai người bọn họ.
Bọn họ quay về phía La Mẫn và La Tường phẫn nộ rống to.
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lẽo âm trầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
- Ngươi có thể giết chết bọn họ, thế nhưng, Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn cũng sẽ phải chết.
Diệp Huyền dữ tợn nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Ánh mắt Đường Chiêu lạnh lùng, lạnh lẽo nói, trên trán nổi lên gân xanh.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, cười xì một tiếng:
- Ngươi dám, ta biết ngươi dám, thế nhưng, cũng không đáng, không phải sao?
Trong lòng Đường Chiêu giật mình, thiếu niên nhìn qua không tới hai mươi tuổi này lại có thủ đoạn tàn nhẫn tới mức làm lòng người phát lạnh a.
Quả thực hắn có thể giết chết đám người La Mẫn, thế nhưng cũng không đáng, dùng hai người bọn họ để đổi lấy tính mạng của đám người phó tông chủ Đoạn Thiên Lang Huyền Cơ Tông, căn bản là không đáng.
Chỉ là, nếu là hắn dừng tay như vậy sẽ tương đương với tông chủ Huyền Cơ Tông như hắn phải khuất phục trên tay một người thiếu niên như Diệp Huyền. Chuyện này, vì mặt mũi, hắn cũng không xuống được.
Nghĩ tới đây, trong con mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một tia hàn mang.
- Dừng tay, tất cả dừng tay.
Lúc này cường giả của mấy thế lực lớn khác cũng không nhìn được nữa, mắt thấy sát cơ trên người Đường Chiêu càng ngày càng đậm, cả đám nhất thời nhúng tay vào.
Rầm rầm rầm.
Từng đạo từng đạo uy thế khủng bố bao phủ tất cả mọi người ở đây.
- Hai vị, đừng quên mục đích hôm nay của các ngươi.
Các thế lực lớn như bọn họ đồng thời mời Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện tới đây không phải là để hai Tông đánh đánh giết giết. Mà là vì để cho hai Tông từ bỏ hiềm khích lúc trước. Thế nhưng dựa theo tư thế này, không chờ hai Tông trao đổi người xong thì sợ rằng song phương cũng đã huyết chiến rồi.
Sát cơ trong mắt Đường Chiêu hơi thu lại, lạnh nhạt nói:
- Bản tông chưa quên mục đích lần này, thế nhưng mấy vị từ Lam Quang Học Viện dường như cũng không muốn a.
Nghiêm Tung phó tông chủ Cửu Dương Tông liếc nhìn Diệp Huyền, lại quay về Cát Phác Tử lạnh lùng nói:
- Cát huynh, đệ tử Lam Quang Học Viện các ngươi cũng quá lòng dạ độc ác a? Lẽ nào Phó viện trưởng như ngươi không biết quản đệ tử hay sao?
Cát Phác Tử híp mắt một phen, giễu cợt nói:
- Nghiêm Tung, người lòng dạ độc ác chính là đệ tử bên chúng ta sao? Tại sao ta thấy là Đường Chiêu động thủ trước a? Hay là nói, ở trong mắt Nghiêm Tung ngươi, Đường Chiêu động thủ là chính đang. Mà đệ tử Lam Quang Học Viện ta động thủ sẽ không được?
- Ngươi...
Nghiêm Tung tức giận đến mức run rẩy, cả giận nói:
- Cát Phác Tử, ta làm vậy là vì tốt cho Lam Quang Học Viện các ngươi.
Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:
- Vậy thì đa tạ Nghiêm huynh quan tâm rồi.
Ngữ khí của hắn bình thản, hiển nhiên căn bản là không đem Nghiêm Tung để ở trong lòng.
Diệp Huyền đẩy Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn về phía trước, lạnh lùng nói:
- Không biết Đường Chiêu tông chủ có còn muốn trao đổi con tin hay không? Nếu như không muốn trao đổi, kính xin nói sớm một chút, để cho ta biết hai người này có còn tác dụng hay không a.
Trên Độc Tài Chi Kiếm màu đen trong tay hắn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Tiên huyết đỏ tươi rơi vào trước người Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn, khiến cho hai người cảm thấy lạnh lẽo vô bì.
Giọng nói và thần thái kia của Diệp Huyền đã nói rõ ràng, hiển nhiên chỉ cần Đường Chiêu nói một chữ - Không. Như vậy trọng kiếm màu đen trong tay hắn sẽ hạ xuống trong nháy mắt, lấy đi cái mạng chó của Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.
- Tông chủ, cứu ta.
Lãnh Vô Tẫn nhìn Đường Chiêu, cầu xin, thanh âm của hắn khàn khan, khiến cho trong lòng mấy người Huyền Cơ Tông đều sinh ra cảm giác bi thương. Cả đám liên tục nhìn về phía tông chủ Đường Chiêu của bọn họ.
Mà lúc này Đoạn Thiên Lang cũng ngậm miệng lại, tuy rằng hắn cũng chưa nói cái gì, thế nhưng ánh mắt kia cũng đã tỏ rõ tất cả.
Chương 1002 Phương án hòa giải (1)
Không phải là đám người Đoạn Thiên Lang sợ chết, nếu như không có hy vọng sinh tồn thì lúc bọn họ đối mặt tử vong tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút nào. Thế nhưng hiện tại rõ ràng bọn hắn có thể sống sót, cho nên tự nhiên bọn hắn cũng không muốn oan uổng chết đi vào lúc này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề, sắc mặt Đường Chiêu âm tình bất định, sát cơ trong con ngươi lập lòe.
- Đường Chiêu tông chủ, không đáng a.
Đúng lúc này, Nghiêm Tung đột nhiên nhìn về phía Đường Chiêu, rồi nói một câu ý tứ sâu xa như vậy.
Phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt Đường Chiêu lạnh như băng, lúc này hắn mới trở nên hòa hoãn hơn một chút, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ:
- Trao đổi.
Dứt lời, tay phải hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, phịch một tiếng, La Mẫn và La Tường từ giữa không trung rơi xuống ở bên chân Diệp Huyề. Sắc mặt hai người tím tái, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Cút đi.
Diệp Huyền buông huyền liên trên thân Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn ra, hai người lập tức vọt về phía Đường Chiêu.
Sau đó Diệp Huyền vội vàng nâng La Mẫn và La Tường lên, mấy viên đan dược trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong tay hắn, saud dó đưa vào trong miệng hai người.
- Diệp thiếu.
La Mẫn và La Tường suy yếu nói, trong con ngươi xuất hiện một tia cảm kích.
Diệp Huyền khoát tay áo một cái, trầm giọng nói:
- Không cần nói chuyện, hai người các ngươi luyện hóa lực lượng của đan dược đi.
Mà bên Huyền Cơ Tông cũng bắt đầu trị liệu cho Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn.
Diệp Huyền lấy ra đan dược, là một loại mạnh nhất bên trong các loại đan dược chữa trị vết thương lục phẩm. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của La Mẫn và La Tường đã trở nên hồng hào, thương thế trên người cũng từ từ khép lại.
Chỉ là, hai người bọn họ bị thương quá nghiêm trọng, đại đa số huyền mạch trong cơ thể đã bị phá nát, tuy rằng có thể khôi phục thực lực nhất định. Thế nhưng trong thời gian ngắn muốn khỏi hẳn, cơ bản là chuyện không thể.
Cảm giác thương thế trong cơ thể thế đã khá hơn một chút, lúc này La Mẫn mới mở mắt ra, xấu hổ truyền âm cho Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, bên trong Huyền Cơ Tông có một luyện hồn sư rất mạnh. Chúng ta không thể bảo vệ bí mật, đành phải lấy ra phương pháp luyện đan mà người đưa cho chúng ta.
Vẻ mặt của hắn xấu hổ không thôi.
Huyền Đan Các đã kinh doanh một quãng thời gian, La Mẫn cũng đã cảm nhận được chỗ đáng sợ của phương pháp luyện đan mà Diệp Huyền lấy ra lúc trước. Chỉ vẻn vẹn mấy tháng, của cải của La gia bọn họ đã từ một thế gia tăng lên đến cấp bậc nhà giàu đế quốc.
Không chỉ như thế, những thế lực khác hợp tác với La gia cũng có thu hoạch to lớn, Thần Hành thương hội từ chỗ gần như đóng cửa đã trở thành đệ nhất thương hội trên Mộng Cảnh Bình Nguyên, có thể thấy được lợi ích lớn lao trong đó như thế nào.
Bởi vậy chuyện mình tiết lộ phương pháp luyện đan đã khiến cho trong lòng La Mẫn xấu hổ không ngớt, cảm thấy không có mặt mũi nhìn Diệp Huyền.
- Việc phương pháp luyện đan ngươi đừng lo.
Diệp Huyền truyền âm nói:
- Bởi vì coi như đối phương có được phương pháp luyện đan thì cũng không có cách luyện chế, cũng đừng hòng luyện chế ra được những đan dược kia.
- Không phải cách luyện chế ngươi cũng đã nói cho La Tường hay sao? Hắn cũng bị sưu hồn, e rằng cách luyện chế kia cũng đã bị lấy đi.
La Mẫn cười khổ nói.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Yên tâm đi, thứ màLa Tường biết chỉ là cách luyện chế chủ thể, còn có một chút chỗ quan trọng ta cũng chưa nói cho hắn biết.
Lúc trước Diệp Huyền đem các loại cách luyện chế đan dược nói cho La Tường cũng đã bớt đi một ít vị trí trọng yếu trong đó. Mà là tự mình xử lý một lượng lớn dược liệu quan trọng.
Bởi vì hắn bớt đi một ít chỗ quan trọng, cho nên mỗi lần luyện chế chỉ cần thêm một chút. Vì lẽ đó trước khi hắn rời đi đã xử lý ra rất nhiều dược liệu, như vậy cũng đã đủ để cho La gia luyện chế nhiều năm.
Vì lẽ đó coi như La Mẫn và La Tường bị sưu hồn, những phương pháp luyện đan kia của hắn cũng không thể bị Huyền Cơ Tông lấy được.
Nếu như Huyền Cơ Tông dựa theo phương pháp luyện đan có được từ La Mẫn và La Tường mà tiến hành luyện chế, tuyệt đối cũng không luyện chế ra thành phẩm có hiệu quả giống như La gia được.
- Hóa ra là như vậy... Biết được phương pháp luyện đan cũng không có triệt để mất đi.
Vẻ xấu hổ trên mặt La Mẫn lúc này mới trở nên hòa hoãn đi rất nhiều.
Giao lưu trong chốc lát, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên chấn động một cái, nói:
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói các ngươi đã từng bị sưu hồn qua?
La Mẫn gật đầu.
Vẻ mặt Diệp Huyền cứng lại:
- Ngươi đừng nhúc nhích.
Hồn thức của hắn trong nháy mắt đã hóa thành một đạo gợn sóng vô hình, đi vào trong đầu La Mẫn, cẩn thận thăm dò. Vừa mới tìm kiếm, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức cứng lại, trong con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
- Đây là...
Ở trong đầu La Mẫn, hắn đã phát hiện ra một đạo gợn sóng hồn lực cực kỳ nhỏ, tiềm tàng ở bên trên lực lượng võ hồn của hắn. Nếu không phải trình độ của Diệp Huyền ở bên trên luyện hồn thâm hậu, dù cho là luyện hồn sư lục phẩm đỉnh cao như Đông lão thì cũng không có cách nào phát hiện ra được.
Sau đó hồn thức của hắn lại tiến vào trong đầu La Tường, cũng phát hiện ra một tia gợn sóng hồn lực nhỏ bé tương tự.
Ánh mắt Diệp Huyền lập lòe, âm thầm dữ tợn nói:
- Thiên Dịch lão nhân chết tiệt này, thủ đoạn cũng thật là độc ác a.
Một tia hồn lực này đã hoàn toàn hòa vào trong đầu hai người, ẩn núp ở bên trong. Tương đương với việc tuy rằng hai người La Mẫn trở lại bên người Diệp Huyền, thế nhưng sinh tử vẫn bị Thiên Dịch lão nhân này khống chế.
- Hừ, cũng còn tốt, thiếu gia ta cũng đã để lại một chút thủ đoạn.
Diệp Huyền liếc nhìn đám người Đoạn Thiên Lang của đối phương, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.
Giờ khắc này ở bên Huyền Cơ Tông, Đường Chiêu cũng đang trị thương cho đám người Đoạn Thiên Lang. Cũng không biết hắn cho đám người Đoạn Thiên Lang dùng đan dược gì, chỉ trong chốc lát, thân thể đầy rẫy vết thương của Đoạn Thiên Lang đã khôi phục bóng loáng, một loại khí tức Huyền Nguyên dâng trào từ trong thân thể của hắn thẩm thấu ra ngoài.
- Tông chủ đại nhân, đan dược này là...
Đoạn Thiên Lang giật mình cảm thụ thân thể của mình, cảm giác bị dằn vặt hầu như tất cả huyền mạch đều bị phá nát, ở dưới đan dược kia chữa trị đã khôi phục được hơn một nửa.
Điều này làm cho hắn không khỏi mừng rỡ như điên.
Chương 1003 Phương án hòa giải (2)
Giờ khắc này thương thế của hắn không chỉ khỏi hẳn mà ngay cả thực lực cũng khôi phục được khoảng năm phần, mà trước sau chỉ tiêu tốn thời gian còn chưa vượt qua một nén nhang, đây không thể không nói là một kỳ tích.
- Hừ, lần sau chú ý một ít cho ta, đừng dễ dàng bị người ta tóm.
Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng.
- Vâng.
Đoạn Thiên Lang xấu hổ cúi đầu, đồng thời cũng liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền, trong con ngươi hiện ra vẻ dữ tợn.
Lãnh Vô Tẫn ở bên cạnh dùng đan dược không có cường đại như thứ mà Đoạn Thiên Lang dùng. Cho nên vẫn có vẻ bệnh, chỉ là so với trước cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì song phương đều đang cứu trị người của mình cho nên trong lúc nhất hiện trường lại trở nên có chút tĩnh lặng.
- Các ngươi xem, hiện tại không phải rất tốt hay sao?
Người mấy thế lực lớn khác thấy thế đều nở nụ cười nói.
- Nếu song phương đã trao trả con tin, như vậy không phải hai người các ngươi có thể thương thảo một hồi, nên giải quyết tranh cãi với nhau như thế nào a?
Người dẫn đầu Hạo Thiên đế quốc là một tên hán tử trung niên nhìn qua cũng không quá già nua. Trên người mặc long bào màu vàng, tên là Lưu Sâm, có người nói là hoàng thúc đương đại của hoàng đế Hạo Thiên đế quốc, giờ khắc này hắn mỉm cười nói.
Cổ Húc phó tông chủ của Thần Hải Tông đến đây cũng cười nói:
- Đúng đấy, có câu nói là oan gia nên cởi không nên buộc, có phải hai vị cũng nên hòa giải hay không?
Người của mấy thế lực lớn khác cũng dồn dập khuyên bảo.
Mục đích của chuyến này chính là để cho hai thế lực lớn cùng gặp mặt nhau, sau đó mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó. Tự nhiên mỗi một người đều cực kỳ chủ động.
Nghe mọi người không hẹn mà cùng khuyên bảo, trên mặt Đường Chiêu đột nhiên nở nụ cười quái dị, nói:
- Đúng a, đúng là nên hòa giải nha. Cát Phác Tử, ngươi cảm thấy thế nào?
Cát Phác Tử cau mày nhìn Đường Chiêu một chút, mặt không chút thay đổi nói:
- Nếu như Đường Chiêu tông chủ nguyện ý cùng giải, vậy thì nói điều kiện của ngươi một chút đi.
- Điều kiện?
Nụ cười quỷ dị trên mặt Đường Chiêu càng ngày càng mạnh mẽ. Hắn nhảy tới trước một bước, dùng vẻ mặt cười cượt nhìn chằm chằm vào Cát Phác Tử, cười nhạt nói:
- Đã như vậy thì lấy mạng tất cả người của Lam Quang học viện các ngươi ở đây để hòa giải đi. Chỉ cần các ngươi đều chết hết, như vậy ân oán giữa hai thế lực lớn chúng ta cũng sẽ xóa bỏ, không biết ý của Cát Phác Tử ngươi như thế nào a?
Vẻ mặt Đường Chiêu mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại là làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều ngơ ngác biến đổi.
Hướng Thiên Vấn của Chiến Thần bộ lạc thấp giọng quát lên:
- Đường Chiêu, lời này của ngươi là có ý gì?
- Có ý gì? Lẽ nào các hạ nghe không hiểu sao?
Đường Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Chỉ cần tất cả đám người Cát Phác Tử đều chết ở chỗ này, ta bảo đảm ân oán giữa Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện sẽ bị quét sạch sành sanh.
Khóe miệng Đường Chiêu mang theo nụ cười không tên, mà giờ khắc này trên mặt vài tên c ường giả Huyền Cơ Tông phía sau hắn cười gằn không ngớt.
- Đường Chiêu tông chủ, đây chính là cái gọi là hòa giải của ngươi hay sao?
Bên Lam Quang học viện một phương, đám người Cát Phác Tử lạnh lùng nhìn đám người Đường Chiêu tông chủ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
- Đương nhiên, Lam Quang học viện ngươi giết nhiều đệ tử Huyền Cơ Tông ta như vậy. Ngay trước đó cũng tại chỗ đánh chết Tà Sát Thái Thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta hòa giải hay sao? Chỉ lấy mạng của các ngươi ở đây để bồi tội, như vậy đã xem như chúng ta vô cùng nhân từ rồi.
Đường Chiêu lạnh lùng nói, dứt lời, oanh một tiếng. Một cỗ áp lực đáng sợ từ trên người hắn phóng thích ra, giống như một ngọn núi lớn mạnh mẽ trấn áp ở trên thân tất cả mọi người của Lam Quang học viện. Ánh mắt của hắn càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sát cơ sôi trào:
- Còn có tiểu tử ngươi, hôm nay nếu không băm ngươi thành tám mảnh, há có thể giải mối hận trong lòng của ta.
Hành động của Diệp Huyền lúc trước đã khiến cho Đường Chiêu thật sự nổi giận.
- Đường Chiêu tông chủ, tên này giao cho ta đi.
Đoạn Thiên Lang liếm đầu lưỡi, trong ánh mắt màu máu toát ra vẻ lãnh khốc.
Rầm rầm rầm!
Phía sau Đường Chiêu, vài tên cường giả Huyền Cơ Tông, toàn thân không có chỗ nào mà không tản ra uy thế khủng bố, sát cơ nồng đậm giống như mây đen bao phủ ở trên toàn bộ bầu trời.
- Chuyện này...
Vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều dại ra.
Không phải Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện đến Cổ Dương Thành để tiến hành hòa giải sao? Sao nhìn qua lại giống như hai thế lực lớn tới chỗ này đại chiến một trận a?
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi làm cái gì vậy?
- Có chuyện gì cũng dễ thương lượng.
- Dừng tay cho ta.
Thần Hải Tông, Hạo Thiên đế quốc, Huyền Âm Cốc. Cường giả các thế lực lớn đều phẫn nộ lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
- Đường Chiêu tông chủ, chúng ta thật vất vả là đem Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông các ngươi tụ tập lại với nhau. Sao mọi người không ngồi xuống thương lượng một chút a.
- Không sai, nếu hai thế lực lớn các ngươi tiếp tục như thế sẽ khiến cho toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên máu chảy thành sông, sao phải khổ vậy chứ?
- Nghe ta một lời a, tất cả ngồi xuống. Cố gắng nói chuyện a, trên đời này không có chuyện gì là không thể đàm luận được.
Cường giả mấy thế lực lớn đều cao giọng nói, khuyên bảo.
- Chư vị.
Đường Chiêu nhàn nhạt nhìn cường giả các thế lực lớn một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nói:
- Dường như ta không có nói không đồng ý hòa giải a. Như vậy đi, ta lui thêm bước nữa, chỉ cần hai người Huyền Diệp kia và Cát Phác Tử tự tử tại chỗ. Như vậy những cường giả khác của Lam Quang học viện biểu thị thần phục Huyền Cơ Tông ta. Như vậy Huyền Cơ Tông ta cũng không phải là không thể cho bọn họ một cơ hội a.
Sắc mặt người của mấy thế lực lớn khác đều biến đổi.
Để cho Phó viện trưởng Lam Quang học viện và Huyền Diệp tự tử ở đây? Những thành viên khác thần phục Huyền Cơ Tông? Đây mà còn gọi là lui một bước hay sao?
Trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ giận dữ.
Trong đó người của Chiến Thần bộ lạc là người bộc trực, trực tiếp nổi giận nói:
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi đang không coi chúng ta ra gì sao?
Chương 1004 Đại trận mở ra (1)
Cát Phác Tử nở một nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói:
- Chư vị, các ngươi cũng nghe rồi đó. Đây chính là cái gọi là hòa giải của Huyền Cơ Tông, thật là nhân từ a. Còn có Nghiêm phó tông chủ nữa. Huyền Cơ Tông này đồng ý hòa giải hẳn là do ngươi khuyên a, hiện tại tại sao các hạ lại không nói chuyện vậy?
- Nghiêm Tung, ngươi nói một câu đi.
- Cửu Dương Tông chính là người khởi xướng lần hành động này, Nghiêm Tung, ngươi nên đứng ra cho chúng ta một câu trả lời.
Người mấy thế lực lớn đều nhìn về phía Nghiêm Tung.
Nghiêm Tung cười khổ một cái, nói:
- Chư vị, mặc dù Cửu Dương Tông chúng ta là người khởi xướng, thế nhưng cũng chỉ là mời đám người Đường Chiêu Huyền Cơ Tông tông chủ mời tới nơi này, còn Đường Chiêu tông chủ có nguyện ý hòa giải hay không, rốt cuộc hòa giải ra sao thì cũng không phải là chuyệ nmà Nghiêm Tung ta có thể quyết định a.
Nghiêm Tung nói vậy khiến cho sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Nghiêm Tung nói tiếp:
- Đương nhiên, ta đứng ở trên góc độ cá nhân cũng có thể đưa ra đề nghị với Đường Chiêu tông chủ. Đường Chiêu tông chủ, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó. Chúng ta tới đây cũng là hi vọng Huyền Cơ Tông các ngươi có thể cùng với Lam Quang Học Viện biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi cảm thấy thế nào?
Đường Chiêu cười nhạt:
- Vừa nãy ta đã nói rất rõ ràng, Cát Phác Tử và Huyền Diệp chết, những người khác thần phục, ta có thể bỏ qua cho Lam Quang Học Viện, đây đã là nhượng bộ to lớn nhất mà ta có thể làm ra.
- Đường Chiêu tông chủ, lẽ nào ngươi thật sự muốn coi trời bằng vung?
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ a.
Cường giả mấy thế lực lớn lên tiếng, trong con ngươi có hàn mang lập lòe, tức giận quát lên.
Đường Chiêu quỷ dị liếc nhìn mọi người ở chỗ này, đột nhiên lạnh nhạt cười một tiếng:
- Ta đã cân nhắc rất rõ ràng, hơn nữa...
Ánh mắt của hắn quét qua tất cả mọi người ở đây, cười lạnh nói:
- Ngoại trừ Lam Quang ngoài học viện ra, bao gồm các ngươi, cũng đều phải thần phục Huyền Cơ Tông ta.
- Ngươi nói cái gì?
Người của mấy thế lực lớn ngẩn ra, dường như nghe không hiểu lời nói của Đường Chiêu.
- Ta nói.
Trên mặt Đường Chiêu nở nụ cười tàn khốc:
- Các ngươi, tất cả các người đều phải thần phục Huyền Cơ Tông ta, bằng không, chết!
Thanh âm của hắn giống như sấm sét trong nháy mắt đã oanh kích vào trong đầu của tất cả mọi người.
- Làm càn.
- Đường Chiêu tông chủ, ngươi đang nói đùa hay sao? Chuyện cười này không dễ cười một chút nào.
- Ha ha, bảo tất cả thế lực chúng ta thần phục, Đường Chiêu tông chủ, không phải ngươi bị điên đó chứ?
- Huyền Cơ Tông ngươi có năng lực nuốt tất cả thế lực chúng ta hay sao?
Ánh mắt của người mấy thế lực lớn bắt đầu trở nên ác liệt, cười lạnh nói.
Võ giả vây xem ở chung quanh càng ồ lên, mỗi một người đều trố mắt ngoác mồm, căn bản không hiểu đã phát sinh cái gì.
- Đúng vậy.
Đường Chiêu cười lạnh, đột nhiên vung tay lên.
- Lên!
Ầm ầm ầm!
Từng đạo từng đạo huyền lực óng ánh đột nhiên từ các nơi trong Cổ Dương Thành phóng lên trời, đúng lúc này cả tòa Cổ Dương Thành kịch liệt run rẩy, tổng cộng có bảy đạo cầu vồng mang theo quang mang mạnh mẽ mà lại khủng bố được huyền lực bao bọc. Trong nháy mắt đã hình thành một cái lồng ánh sáng to lớn, đem tất cả mọi người bên trong Cổ Dương Thành bao vây vào bên trong.
Trên đỉnh đầu mọi người có lưu quang thất sắc lóng lánh, phảng phất như một cái bong bóng xà phòng, phong tỏa và ngăn cản toàn bộ hư không.
Một đạo uy thế doạ người giáng lâm, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác giống như mình rơi vào bên trong một mảnh không gian hư vô. Huyền lực ngang dọc từ bốn phương tám hướng lan tràn tới, tất cả mọi người bên trong Cổ Dương Thành nhất thời cảm giác mình như hóa thành một chiếc thuyền con trên biển rộng. Ở bên trong sóng lớn ngập trời, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tiêu diệt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đây là cái gì?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc, ngơ ngác nhìn qua bốn phía.
- Trận pháp, là trận pháp, hơn nữa là trận pháp thấp cấp.
Một cường giả Võ vương nữ tính trong Huyền âm cốc, bản thân nàng cũng là một vị trận pháp đại sư lục cấp. Sau khi nhìn thấy cầu vồng bảy màu này, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, phát ra tiếng thốt lên kinh ngạc.
- Bên trong Cổ Dương Thành này tại sao lại có thể có một trận pháp đáng sợ như thế a?
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tất cả mọi người đều biến sắc, bọn họ đi tới Cổ Dương Thành này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Huyền Cơ Tông ở bên trong Cổ Dương Thành bố trí ra một trận pháp lớn như vậy. Không ngờ bọn họ lại không hề hay biết, cẩn thận trầm tư, trong lòng mọi người đều không nhịn được cảm thấy phát lạnh.
Thậm chí một ít thế lực bản địa Cổ Dương Thành, giờ khắc này cũng không nhịn được có chút sợ hãi, đã mơ hồ cảm giác dường như đã có đại sự gì đó xảy ra.
- Đường Chiêu, Huyền Cơ Tông ngươi ở trong Cổ Dương Thành thiết lập ra đại trận lớn như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào. Còn không đem đại trận rút lui cho ta, thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đường Tông chủ, ngươi thật là to gan, lẽ nào các ngươi muốn là địch với toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên sao?
Trong lòng cường giả mấy thế lực lớn tức giận, đều phẫn nộ hét lớn.
Trong nhiều thế lực lớn như vậy ở đây, bên duy nhất có thể miễn cưỡng duy trì trấn định cũng chỉ có đám người Cát Phác Tử của Lam Quang Học Viện.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ kinh hãi.
Tuy rằng bọn họ đã đoán được mục tiêu của Huyền Cơ Tông, thế nhưng tất cả thế lực ở đây, khi sự việc xảy ra, bọn họ vẫn rất là chấn kinh.
Rốt cuộc Huyền Cơ Tông có lực lượng thế nào mà dám giao chiến với nhiều thế lực trong Mộng Cảnh Bình Nguyên như vậy. Quả thực, bố trí Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, bọn họ có nắm chắc rất lớn có thể nhốt lại tất cả mọi người đã đến Cổ Dương Thành.
Nhưng mà người hiện nay đang ở trong Cổ Dương Thành chỉ vẻn vẹn là nhân viên cấp phó bên trong các thế lực lớn. Một khi các thế lực lớn nhận được tin tức, tất nhiên sẽ rất tức giận, lẽ nào Huyền Cơ Tông có nắm chắc có thể chống đối được nhiều thế lực liên thủ công kích như vậy hay sao?
- Thả các ngươi đi ra ngoài? Ha ha ha.
Đường Chiêu càn rỡ cười to, trong con ngươi tràn ngập vẻ điên cuồng:
- Ta nói rồi, ngày hôm nay, tất cả các ngươi đều phải thần phục ta, bằng không thì đừng hòng bước ra khỏi Cổ Dương Thành này một bước.
Chương 1005 Đại trận mở ra (2)
Hướng Vấn Thiên của Chiến thần bộ lạc giận dữ hét lớn:
- Đường Chiêu, ngươi đang tự tìm đường chết.
Đường Chiêu cười nhạo nói:
- Vậy ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi làm sao có thể khiến cho tự tìm đường chết.
Hướng Vấn Thiên giận dữ hét:
- Chư vị, chúng ta liên thủ lại, ta không tin Huyền Cơ Tông này có thể một tay che trời. Dùng lực lượng chúng ta nhiều người như vậy, đánh vỡ đại trận này, dễ như ăn cháo a.
- Không sai.
Sắc mặt mỗi người đều trở nên tái xanh, rống to lên.
Nghiêm Tung Cửu Dương Tông lạnh lùng nhìn Đường Chiêu, lạnh lùng nói:
- Đường Tông chủ, ngươi cũng đã nhìn thấy thái độ của chúng ta, lẽ nào ngươi thật sự muốn u mê không tỉnh hay sao?
- U mê không tỉnh phải là các ngươi a.
Đường Chiêu lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây:
- Các ngươi ai muốn ý thần phục Huyền Cơ Tông ta thì hiện tại đứng ra, chờ một lúc nữa đã chậm a.
- Ta nhổ vào.
Hồng Y tiên tử Thái Diễm của Minh Nguyệt đế quốc cười nhạo nói:
- Đường Chiêu, muốn làm cho bổn tiên tử thần phục Huyền Cơ Tông ngươi. Đừng hòng, còn không mau mau triệt mở đại trận, thả cho chúng ta rời đi, bằng không chờ sau khi tin tức truyền lại Minh Nguyệt đế quốc ta. Huyền Cơ Tông ngươi chắc chắn sẽ phải chết.
Đường Chiêu liếc mắt nhìn nàng một chút, có chút khinh thường nói:
- Vậy cũng phải xem tin tức có thể truyền quay lại không mới được a. Ví dụ như hôm nay tất cả các ngươi đều chết ở nơi này, thế lực của các ngươi làm sao có thể biết là ai giết các ngươi chứ?
Ngay khi Đường Chiêu lạnh giọng mở miệng cười thì đám người Hướng Vấn Thiên liên tục từ trong bóng tối lấy ra lệnh bài đưa tin. Đưa tin về thế lực của mỗi người, thế nhưng sau một khắc, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, bất luận dùng loại biện pháp nào thì tin tức của bọn họ, đều không thể lan truyền ra khỏi Cổ Dương Thành này.
- Chuyện này... Vùng hư không này tin tức dĩ nhiên nhiên bị che đậy.
- Đáng chết, thủ đoạn của Huyền Cơ Tông thật ác độc a.
Tất cả mọi người đều tức giận, phẫn nộ mở miệng, chỉ là trong lời nói đều mơ hồ mang theo vẻ hoảng sợ.
- Chỉ là một trận pháp mà thôi, lão phu muốn đi, ta không tin ai có thể ngăn cản được ta.
Đúng lúc này có một thanh âm lạnh lùng vang lên, từ trong đám người đột nhiên có một đạo kình khí ác liệt lao ra.
Đây là một lão giả có râu tóc hoa râm, lưng đeo một thanh trường kiếm, trường bào toàn thân ở trong gió phấp phới, cả người giống như một đạo lưu tinh, trong nháy mắt đã bắn về phía bình phong bảy màu trên phía chân trời kia.
- Đó là Kiếm lão của Kiếm Tông.
Không ít người kinh ngạc thốt lên, trong con ngươi hiện lên vẻ chờ mong.
Kiếm Tông ở trong mười thế lực lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên luôn rất biết điều, dẫn đến rất nhiều võ giả đối với Kiếm Tông trên Mộng Cảnh Bình Nguyên cũng không hiểu nhiều lắm.
Nhưng tất cả cường giả thế lực hàng đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên đều biết, thực lực của Kiếm Tông kỳ thực rất là đáng sợ, ở bên trong mười thế lực lớn cũng được công nhận ở hàng đầu.
Sưu.
Dưới con mắt của mọi người, trong nháy mắt Kiếm lão đã đi tới phía trước bình phong bảy màu. Keng một tiếng, trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết xuất hiện ở trong thiên địa này.
- Phá kiếm thức - Tự xuyên vân!
Một tiếng quát chói tai vang lên, trên trường kiếm trong tay kiếm lão đột nhiên bắn ra một đạo quang mang không gì sánh kịp. Kiếm ý đáng sợ tạo thành một đạo kiếm khí thô to như bão táp, mạnh mẽ chém về phía bình phong bảy màu.
Kiếm ý ác liệt kia lan truyền xuống, khiến cho lông tóc của tất cả mọi người đều dựng thẳng lên, cả người run rẩy.
- Phá kiếm thức, đây chính là một trong thập đại kiếm chiêu của Kiếm Tông hay sao?
- Kiếm ý thật là đáng sợ, thực lực của bản thân kiếm lão đã đạt đến thất cấp đỉnh cao, kết hợp với phá kiếm thức này. Nếu chỉ tính riêng lực công kích đơn thuần, trong cấp bậc Võ Vương thất cấp hầu như không ai có thể đỡ được một chiêu này của hắn.
- Nhất định Kiếm lão có thể phá tan được trận pháp này.
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút chờ mong, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn kiếm chiêu của kiếm lão trong nháy mắt va chạm với bình phong bảy màu kia.
Ầm!
Trên toàn bộ bình phong bảy màu trong nháy mắt xuất hiện một vệt gợn sóng, sóng gợn khuếch tán ra phía ngoài, phân tán đến bên trên toàn bộ bình phong, trong khoảnh khắc đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
- Cái gì?
Tất cả mọi người phía dưới đều giật nảy cả mình, mà người càng giật mình thì lại là kiếm lão.
- Không thể nào.
Một chiêu phá kiếm thức này đã đạt đến cấp bậc Võ Vương thất cấp đỉnh cao, mặc dù bình phong bảy màu này là trận pháp thấp cấp. Thế nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được công kích của hắn a.
Nhưng mà lúc trước một đòn toàn lực của hắn không ngờ lại chỉ đánh ra một đạo gợn sóng nhỏ bé ở trên bình phong. Thậm chí ngay cả một vết nứt cũng không có xuất hiện, chuyện này khiến cho hắn hầu như không thể tin được vào con mắt của mình.
- Đáng chết.
Ánh mắt Kiếm lão lạnh lùng, một luồng kiếm khí càng thêm sắc bén từ trên người hắn lan tràn ra.
- Kiếm quang ngang dọc thuật —kiếm phá vạn pháp!
Bên trên trường kiếm trong tay Kiếm lão đột nhiên tuôn ra một đoàn quang mang óng ánh, giống như có một tiếng rồng ngâm từ bên trong lan truyền ra. Kiếm ý điên cuồng tăng vọt, so với trước lại càng cuồng bạo hơn mấy phần.
- Phá cho ta!
Hắn gầm lên giận dữ, trường kiếm lần thứ hai đâm vào bên trên đỉnh bình phong bảy màu, lần này gợn sóng khuếch tán ra so với trước chỉ lớn hơn một phần. Thế nhưng trong chớp mắt đã lại tiêu tan, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
- Không thể, phá cho ta, phá a!
Kiếm lão liên tục gầm lên, lần lượt ra tay, đánh vào bên trên bình phong bảy màu kia. Làm cho nó không ngừng phát ra tiếng ầm ầm, chỉ là ngoại trừ việc gây ra từng vệt sóng gợn ra cũng không có sinh ra bất kỳ vết nứt nào cả.
Ở phía dưới, tâm tư của tất cả cường giả đều đột nhiên trở nên âm trầm, luận thực lực, kiếm lão không hẳn là người mạnh nhất ở đây. Thế nhưng nếu luận lực lượng tấn công đơn thuần, hắn xuất thân từ Kiếm Tông, tuyệt đối có thể xếp hạng vào trước mấy.
Nhưng dù là một người đáng sợ như thế vẫn không thể phá tan được trận pháp thấp cấp này mảy may, Huyền Cơ Tông bày xuống trận pháp ở trong Cổ Dương Thành, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng của tất cả mọi người, đều sinh ra hàn ý.